Không Thèm Làm Vạn Người Ghét!

Chương 24


1 tháng

trướctiếp

Anh hàng xóm đó không biết Lộc Dư Ninh bị hen suyễn, cũng không biết sợ hãi sẽ dẫn đến hen suyễn, sau khi Lộc Dư An biết chuyện này, cậu lập tức chạy về trường học tìm Lộc Dư Ninh. Lộc Dư Ninh bị nhốt bên trong quả nhiên đã lên cơn, cậu ta thậm chí còn quên mang theo thuốc xịt hen suyễn. Tuy nhiên anh ta tìm không thấy chìa khóa phòng học bỏ hoang mà phòng học bỏ hoang bấy giờ bất ngờ bốc cháy.

Lúc cậu đạp cửa phòng học, xông vào đám cháy cứu người, tay phải của cậu đã bị bỏng, may mà Lộc Dư Ninh không có gì đáng ngại. Nhưng nhà họ Lộc không thể kiềm chế cơn giận dữ, điên cuồng trả thù nhà hàng xóm. Dưới miệng lưỡi sắc bén của luật sư nhà họ Lộc, anh hàng xóm thậm chí có thể ngồi tù vì tội phóng hỏa. Nhưng cậu biết, lúc bốc cháy, anh hàng xóm đang ở cùng mình, căn bản không có khả năng phóng hỏa.

Không ai trong nhà họ Lộc tin cậu, theo lý thì đáng ra cậu cũng bị xem như đồng phạm, thậm chí tay phải cậu bị thương cũng xem ra đáng đời. Cậu đi cầu xin ba và anh trai, nể tình Lộc Dư Ninh không có mệnh hệ gì mà buông tha cho nhà hàng xóm. Đáng tiếc không có ích gì, ba và anh trai khăng khăng muốn bọn họ phải trả cái giá thật đắt.

Cậu không hiểu, người sai là cậu, nhưng Lộc Dư Ninh chỉ bị dọa chứ không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí xuất viện ngay ngày hôm đó, còn tay phải của cậu lại bị thương trước khi thi đại học, cái giá như vậy còn chưa đủ sao?

Cuối cùng, anh hàng xóm bị tuyên án một năm tù, trước khi vào tù còn an ủi cậu, đã thất bại thảm hại còn liên lụy đến cậu. Chính vì chuyện này đã khiến cậu hạ quyết tâm lựa chọn rời khỏi nhà họ Lộc. Cuối cùng trước khi chết, cậu để lại một khoản tiền cho anh hàng xóm, dù không bù đắp được gì, nhưng hy vọng anh hàng xóm có thể thấy thoải mái một chút vì số tiền này.

Kiếp trước cậu không học đại học, phụ lòng cô giáo, cho nên kiếp này cậu muốn cố gắng hơn nữa.

Lộc Dư An không muốn bỏ lỡ buổi học hôm nay, nhưng thủ tục chuyển lớp chưa xong, nên cậu vẫn về lại lớp A1.

Tiết học trước vừa hay là tiết của thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm đang thu dọn đồ đạc trên bục giảng, Lộc Dư An dừng lại trước cửa, gõ ngón trỏ vào cửa phát ra hai tiếng “cốc cốc”: “Thầy Lý!”

Thầy Lý ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lộc Dư An, nụ cười cứng đờ: “Lộc Dư An? Em tới đây làm gì? Không phải em đã chuyển lớp rồi à?”

Cùng lúc đó, nhiều ánh mắt cũng nhìn về phía Lộc Dư An, Lộc Dư An không nhìn cũng biết là mấy người đó bình thường có quan hệ tốt với Lộc Dư Ninh, cậu chỉ giải thích đơn giản: “Thủ tục phải đến mai mới xong ạ.”

“Ồ thế à?” Thầy Lý thở phào nhẹ nhõm. Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa vẻ trút bỏ được gánh nặng khó nhận ra. Ông ta biết thân là thầy giáo thì không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng thật sự là ông ta không biết nên làm gì cho phải. Chưa bàn đến thân phận phức tạp của Lộc Dư An và Lộc Dư Ninh, từ trong thâm tâm của ông ta, ông ta vẫn thích Lộc Dư Ninh hơn, vì ông ta đã thấy cậu ta tiến bộ từng ngày.

Lúc Lộc Dư An vừa chuyển đến lớp mới, ông ta đã nhờ người hỏi thăm thì biết trong lớp A13 có rất nhiều học sinh cá biệt gọi cậu là “anh Lộc”.

Lúc đó, tim ông ta đã lỡ một nhịp.

Sau đó, khi Lộc Dư An đi học ở lớp mới, cậu biểu hiện tốt hơn nhiều so với những gì ông ta tưởng. Cậu học hành nghiêm túc hơn đa số các bạn cùng lớp, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra, kiến thức căn bản của Lộc Dư An thật sự rất tệ, cũng chẳng có tài.

Trước giờ ông ta luôn dạy những lớp giỏi nhất, không phải ai trong lớp ông ta cũng đều có tài nhưng hầu hết chỉ cần giảng một tí đã hiểu.

Nhưng Lộc Dư An thì không như thế. Thân làm thầy giáo, ông ta cũng từng muốn giúp Lộc Dư An, nhưng sau khi quan sát cẩn thận, ông ta phát hiện dù bề ngoài cậu chăm chú nghe giảng là thế nhưng ánh mắt cậu rất ngơ ngác, những điều ông ta giảng đều không thấm vào đầu cậu.

Ông ta đã từng dẫn dắt không biết bao nhiêu học trò, nên ông ta biết Lộc Dư An căn bản không để tâm vào chuyện học hành.

Ví dụ như, ông ta giảng rất chi tiết các bài toán, thậm chí còn viết lên bảng từng bước làm, chỉ cần chép lại y nguyên là được. Vậy mà ngày hôm sau, lúc Lộc Dư An nộp lại bài kiểm tra đã sửa cho ông ta, thì ông ta thấy bài giải đã chép lại sai bét. Ông ta cũng từng nghĩ cách, nhưng lại nhận thấy mối quan hệ giữa Lộc Dư An và đa số bạn cùng lớp không tốt lắm, ông ta cũng có lòng nhắc nhở cậu kết thêm nhiều bạn, nhưng rồi cũng vô ích.

Chẳng bao lâu, Lộc Dư An xảy ra xung đột thân thể với nhiều bạn cùng lớp, nhiều bạn cùng lớp khiếu nại với giáo viên rằng Lộc Dư An đã bắt nạt chúng, ném cặp sách của chúng. Lớp học vốn yên bình nhất bỗng trở nên hỗn loạn vì sự xuất hiện của Lộc Dư An, khiến ông ta khốn đốn một phen.

Tình cờ Lộc Dư Ninh cũng thường xuyên nghỉ phép, tình trạng không mấy tốt. Ông ta hỏi hết lần này đến lần khác nhưng Lộc Dư Ninh không chịu nói, sau này khi hỏi những bạn học khác thì mới biết ở nhà Lộc Dư An vẫn luôn bắt nạt Lộc Dư Ninh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp