Không Thèm Làm Vạn Người Ghét!

Chương 23


1 tháng

trướctiếp

Con cái đều là của nợ. Vọng Bắc và Ninh Ninh đều chưa từng để ông ta bận lòng, nhưng Dư An lại khiến ông phải hao tâm cả đời này.

Lúc này Lộc Chính Thanh mới nhớ ra, hình như bản thân đã hứa với Dư An hôm nay sẽ đưa cậu đến trường.

Thư ký Đỗ đã giúp Lộc Dư An chuyển lớp xong, chỉ còn một ít thủ tục chưa hoàn thành, khi nào xong xuôi, cậu có thể đem giấy tờ đến báo với lớp mới, số thủ tục còn lại cũng không nhiều nên Lộc Dư An bảo thư ký Đỗ về nhà. Dù sao thư ký Đỗ thư ký cũng là trợ lý riêng của Lộc Chính Thanh, cậu cũng thấy ngại khi để gã bận rộn mấy chuyện nhỏ nhặt của mình.

Lớp Lộc Dư An chuyển đến là lớp A13, cậu cũng có hiểu biết đôi chút về lớp này. Cả lớp này nổi tiếng là lớp cá biệt của Trung học Tĩnh An. Học kỳ trước làm giáo viên chủ nhiệm tức giận đến mức phải từ chức, khiến trường phải khốn đốn một phen. Đến quá nửa học kỳ này nhà trường cũng chưa tìm được giáo viên chủ nhiệm mới chưa biết gì để thế chỗ.

Lớp cũ và lớp mới của cậu vừa khéo là hai lớp ở hai đầu dãy khối học, có thể nói là cách xa một trời một vực.

Thật ra thì trong trường cũng biết ít nhiều về chuyện của nhà họ Lộc, Lộc Dư Ninh đã học ở trường này từ hồi tiểu học, không chỉ tài đức vẹn toàn từ nhỏ, mà còn ngoan ngoãn nghe lời, các giáo viên đều yêu quý cậu ta. Nghe nói, lúc Lộc Dư An sắp chuyển đến lớp A1, giáo viên chủ nhiệm lớp A1 đã phản đối kịch liệt, sau khi phản đối mà không được ích gì đã cố ý bảo Lộc Dư Ninh gọi cậu đến văn phòng nói đạo lý cả tiếng đồng hồ.

Cậu vốn bị ép vào Trung học Tĩnh An, vì không có tí căn bản gì, cậu phải chật vật lắm mới đuổi kịp tiến độ của Trung học Tĩnh An, mà cậu cũng không được xem là một học sinh ngoan, và chẳng gây ấn tượng tốt với các giáo viên.

Cộng thêm việc cậu đánh lộn với thầy giáo thực tập lúc trước, cậu đoán hẳn các lớp khác cũng không muốn tiếp nhận cậu.

Hôm nay cậu làm xong thủ tục thì có thể về nhà.

Nhưng vì được làm lại một lần nữa, cậu vẫn rất muốn học lên đại học, không muốn lãng phí bất kỳ buổi học nào.

Thật ra, Lộc Dư An được cho đi học muộn, lên tám lên mười mới học tiểu học. Trước kia, những người đó vốn dĩ không cho cậu đến trường.

Người ta xếp cậu vào thẳng lớp bốn dựa trên độ tuổi của cậu. Để chuẩn bị đồ đạc cho năm lớp bốn, cậu lén nhặt lại những cuốn sách giáo khoa mà người ta đã học xong đem vứt đi, nhưng rốt cuộc cậu chỉ biết lõm bõm. Khi đó thính lực bên tai phải của cậu không tốt, Lý Phương Gia cũng không muốn cho cậu đi học, ngày nào ở nhà ông ta cũng say mèm.

Cậu phải rất vất vả để bắt kịp, thậm chí đến cả đánh vần cậu còn chưa sõi, hầu như lần nào làm bài tập cũng sai toàn bộ.

Nhưng cô chủ nhiệm lớp cậu là một người rất dịu dàng, vừa mới tốt nghiệp không lâu. Ở lớp, cô còn cố ý đặt câu hỏi cho cậu, vì cậu là người im lặng nhất trong lớp, hỏi qua vài lần thì hiểu ra nền tảng của cậu rất kém, cô không kể với bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ kéo cậu đến văn phòng mỗi buổi trưa, bắt đầu dạy cậu lại từ đầu từng chút một.

Sau đó, thời tiết nóng bức, quần áo trên người cậu thấm mồ hôi và không che được những vết thương trên thân mình nữa.

Cậu không muốn nói cho cô giáo biết những chuyện dơ bẩn kia. Nhưng khi tan học, cô giáo dịu dàng với đôi giày da nhỏ xinh đẹp không ngại giẫm lên những vũng bùn bẩn trong con hẻm nhỏ, theo cậu đến thăm nhà, cô giáo muốn giúp Vương Như ly hôn, nhưng Vương Như không chịu, nên cô giáo chỉ có thể đến thăm nhà cậu hết lần này đến lần khác. Khoảng thời gian đó Lý Phương Gia đã bớt hung hăng đi rất nhiều.

Mỗi lần chuyến thăm kết thúc, cậu đều lén đi theo cô giáo để tiễn cô về nhà.

Khu này rất phức tạp, đen trắng lẫn lộn, hẻm hóc như mạng nhện, đến cả đèn đường cũng không có. Ban đêm, bầu trời tối đen như mực, không ai biết sâu trong những con hẻm nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì.

Bởi vì sự tồn tại của cô giáo mà Lộc Dư An vẫn rất tôn trọng các giáo viên. Dưới sự giúp đỡ của cô giáo, cậu miễn cưỡng lên được trung học. Vì dù sao cậu cũng không có nền tảng tốt, nên dù có là người kém nhất lớp, cậu cũng rất vui với thành tích này.

Ngày tốt nghiệp, cô giáo gửi cho cậu một bức thư, bảo cậu nhất định phải cố gắng lên được đại học để xem thế nào. Khi học trung học phổ thông ở kiếp trước, cậu cũng muốn toàn tâm toàn lực thi lên đại học, đường đường chính chính học ngành Quản lý khách sạn, giúp anh cả Lộc Vọng Bắc quản lý công ty nhà họ Lộc. Cậu nhớ khi còn bé cậu đã hứa với mẹ sẽ luôn bảo vệ anh trai bất kể lúc nào.

Điểm số của lần thi thử cuối cùng của cậu thật ra đã đủ để vào được hệ chính quy.

Nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không thi đậu, tay phải của cậu bị thương vài ngày trước ngày thi đại học. Do cậu nhất thời sơ sẩy, một người anh hàng xóm lăn lộn trong bè phái trước kia của cậu biết cậu sống ở nhà họ Lộc không vui vẻ, vì để giúp cậu xả giận nên đã nhốt Lộc Dư Ninh trong một phòng học bỏ hoang khi cậu ta tan học.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp