Từ nhỏ đến lớn, Lộc Dư An luôn là đứa được yêu quý hơn cả, có bị chiều hư cũng dễ hiểu.

Sau khi Lộc Dư An trở về, anh ta vốn định cứ thế quên đi chuyện ngày trước vì dù gì họ cũng là anh em ruột thịt. Nhưng anh ta không ngờ, đã nhiều năm trôi qua rồi mà tính tình của Lộc Dư An giống y đúc thời còn bé, không chấp nhận Dư Ninh, sỉ nhục Dư Ninh bằng mọi giá.

Sao anh ta có thể có một thằng em toan tính thiệt hơn, lòng dạ hẹp hòi, xấc láo ngang ngược đến vậy? Chỉ vì Dư Ninh là con nuôi mà cậu đi vênh mặt hất hàm sai bảo thằng bé, còn đối với mình và ba thì tìm mọi cách lấy lòng. Một con người mang hai bộ mặt hoàn toàn trái ngược.

Nỗi chán ghét chực trào dâng trong lòng Lộc Vọng Bắc.

“Cộc, cộc, cộc.” Tiếng bước chân vang lên từ hành lang trên lầu, tiếng động vừa phát ra, Lộc Chính Thanh đang pha cà phê và Lộc Vọng Bắc mặc đồ vest chuẩn bị đến công ty lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang lên lầu.

Lộc Dư Ninh cầm ly ca cao nóng, vẫn chăm chú nhìn họ từ đầu đến cuối, thấy họ ngẩng đầu lên cùng một lúc, mặt cậu ta tối sầm.

Là người đứng xem thì ai cũng sẽ thấy rõ, vị trí của cậu ta và anh hai ở trong lòng họ không giống nhau, mà ngay cả chính họ cũng không hề nhận ra.

Cậu ta rất ngưỡng mộ anh hai, dường như anh hai xuất hiện ở đâu cũng đều trở thành tiêu điểm của sự chú ý, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Lộc Dư Ninh không chịu được bèn cắn môi, nhớ đến bức tranh hôm qua, dù đã có được sự công nhận của bác Dương nhưng cậu ta không hề cảm thấy vui vẻ. Hôm qua, cậu ta có hỏi chú Vương quản gia xem thử, nhưng chú Vương cũng không biết ai đã vẽ nó.

Thậm chí tối qua, cậu ta còn bị bóng đè, trong mơ cậu ta nghe thấy một thứ âm thanh mơ hồ cứ lặp đi lặp lại, nói cậu ta là một kẻ lừa đảo. Sau khi tỉnh giấc, toàn thân cậu ta đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lộc Dư An mang theo cặp đi xuống lầu, có lẽ vì vội thức dậy mà cậu chưa kịp chải tóc, nghiêng đầu nhìn mọi người trong phòng ăn, rồi bước chân về phía cửa.

Cậu sắp muộn học rồi.

Nỗi buồn bực trong lòng Lộc Chính Thanh bỗng xông lên chiếm lấy tâm trí, ông ta không chút nghĩ ngợi: “Sao dậy muộn thế?”

Giờ phút này, Lộc Chính Thanh cũng ý thức được sự khác thường của mình, ông ta tự nhủ với mình, có lẽ là vì trong tiềm thức của ông ta lo lắng chuyện chuyển lớp ngày hôm qua quá mức cần thiết đã khiến Dư An không vui, còn làm xấu thêm mối quan hệ của hai anh em, nên bữa sáng hôm nay ông ta mới muốn bồi thường cho cậu, nên ông ta mới tỏ ra sốt ruột như vậy khi đợi mãi không thấy cậu xuống.

Nhưng không biết vì sao khi nói ra, giọng điệu của ông ta lại khác.

Thấy cảnh chiến tranh như sắp nổ ra giữa hai ba con…

“Ba à, lâu lắm anh hai mới ngủ nướng một tí.” Lộc Dư Ninh bước đến nhìn sắc mặt của hai người họ, vội tiếp lời của ba để bầu không khí dịu xuống, rồi lấy ly thủy tinh rót ca cao nóng đưa cho Lộc Dư An, cười như chưa có chuyện gì xảy ra: “Anh hai, mau qua ăn sáng đi, mọi người cố ý để dành cho anh đó.”

Lộc Dư An nhìn sang Lộc Dư Ninh, mái tóc cậu ta xoăn tự nhiên, màu tóc sáng óng ánh, khuôn mặt trắng nõn trông vô cùng xinh trai, lúc cười chân mày cong tít, không có ý công kích cậu, trông rất đáng yêu.

Lộc Dư An biết nụ cười của Lộc Dư Ninh là thật lòng, biết cậu ta lo lắng mình chưa ăn sáng sẽ cảm thấy không khỏe cũng là thật lòng. Giữa cậu và Lộc Dư Ninh không có hiểu lầm thâm thù gì, hoặc là Lộc Dư Ninh trước mặt cậu là vậy, chứ giở thủ đoạn sau lưng cậu. Nhưng đều do lòng dạ cậu hẹp hòi, không thích Lộc Dư Ninh mà thôi.

Quá khứ đã vậy, thì bây giờ cũng sẽ vậy.

Nên cậu phớt lờ ly ca cao Lộc Dư Ninh đưa cho mình, đeo chiếc cặp lên một bên vai, bước ngang qua mặt Lộc Dư Ninh, nhìn Lộc Chính Thanh: “Con đi học đây.”

Lộc Dư Ninh lúng túng nhìn ly thủy tinh trong tay mình, đặt xuống không được mà cầm tiếp cũng không xong.

Sắc mặt Lộc Chính Thanh đang khá lên thì trong nháy mắt lại trở nên tái mét, cố hết sức kìm nén cơn giận, nhưng chung quy vẫn không thể chịu nổi nữa, Dư An trước sau như một, luôn cay nghiệt với Ninh Ninh, giọng ông ta hơi nghiêm trọng: “Lộc Dư An!” Ông ta không biết vì sao Dư An lại trở nên như vậy.

Rõ ràng thuở bé cũng ngoan ngoãn, đáng yêu, hiểu chuyện nghe lời. Mà mười năm sau, cho dù ông ta có cố gắng chăm chú quan sát đi chăng nữa, cũng không tìm thấy bất kỳ một chút bóng dáng nào của đứa trẻ ngày trước.

Nhưng Lộc Dư Ninh đã lập tức ngắt lời: “Ba!” Cậu ta gần như cầu xin, kìm hãm Lộc Chính Thanh lại. Lộc Chính Thanh can dự vào sẽ chỉ làm cho mối quan hệ giữa cậu ta và Dư An càng thêm tồi tệ.

Lộc Chính Thanh bất lực thở dài, thấy Ninh Ninh hiểu chuyện, ông ta cũng yên lòng. Không biết đã bao lần ông ta ngậm ngùi thầm mong nếu Dư An có thể ngoan ngoãn bằng một nửa Ninh Ninh, thì trong nhà đã không bị xáo trộn như vậy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play