Sư tổ của họ là hoạ sĩ cung đình thời xưa, nên là kỹ thuật vẽ tranh này được truyền lại xuyên suốt qua các đời. Dương Xuân Quy quay đầu nhìn Lộc Dư Ninh, biết thằng bé đã có nền tảng như vậy, cơ mặt ông ấy giãn ra rất nhiều, ông ấy khích lệ: “Dư Ninh này, lẽ ra con nên làm thêm cái khung đèn lồng luôn chứ nhỉ?”

Thật ra ông ấy thấy phong cách hội hoạ của Lộc Dư Ninh cũng không hẳn là giống mình y đúc. Dù bức tranh này còn thô nhưng vẫn rất có hồn, kỹ thuật lại giống với sư môn, Dương Xuân Quy không thể không đem lòng cảm mến, ánh mắt ông ấy nhìn Lộc Dư Ninh dịu dàng đi nhiều phần: “Nhưng đường nét của bức tranh này vẫn cần phải linh hoạt thêm nữa. Bác sẽ ở Nam Thành khoảng thời gian này, Dư Ninh, con cứ việc đến tìm bác.”

Đây cũng xem như đã qua ải thu nhận đệ tử thứ nhất. Ông ấy công nhận tài hoa của Lộc Dư Ninh, tiếp theo sẽ kiểm tra phẩm chất và tính cách của cậu ta.

Ông ấy vừa dứt lời, đến cả Lộc Chính Thanh cũng không khỏi vui mừng.

Lẽ ra Lộc Dư Ninh nên vui mới phải, nhưng cậu ta lại cảm thấy có gì đó nặng trĩu trong lòng, chua chát đến đáng sợ, như thể cậu ta đã mất đi năng lực suy nghĩ. Mãi đến khi Lộc Chính Thanh đẩy nhẹ một cái, cậu ta mới miễn cưỡng nở nụ cười ngây ngô, nói một câu: “Dạ con xin cảm ơn thầy.”

Một thứ thanh âm khe khẽ lặp đi lặp lại trong lòng nhắc nhở cậu ta, quả thật không nhất thiết phải liên quan đến bức tranh kia.

Dương Xuân Quy vốn rất hài lòng về cậu ta, cậu ta cũng là một thanh niên kiệt xuất nổi tiếng trong giới tranh truyền thống, khắp cả nước cũng không có mấy người cùng lứa tuổi có thể so sánh với cậu ta.

Một bức tranh không thể nói lên được gì cả. Chắc chắn là như vậy.

Thế nhưng, Lộc Dư Ninh bước theo bọn họ rời đi như người mất hồn, lúc đi đến góc hành lang, cậu ta không thể không ngoái nhìn căn phòng từng thuộc về mình trên tầng hai, không ngừng suy đi nghĩ lại cái phỏng đoán không thể nào xảy ra…

Là của anh ấy thật sao?

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lộc Dư An từ bệnh viện trở về, trời đã tối muộn, lần này cậu vẫn không thấy ông bác họ Dương thần bí kia.

Vì hôm qua ngã bệnh nên hôm nay Dư An đã có một giấc ngủ nướng hiếm có.

Đã quá giờ xuống lầu ăn sáng thường ngày của cậu.

Nhà họ Lộc có thói quen cả nhà cùng ngồi ăn sáng với nhau, cho dù có bận đến đâu, chỉ cần Lộc Chính Thanh ở nhà thì ông ta sẽ ăn sáng với các con của mình, hỏi thăm tình hình gần đây của chúng. Đó từng là khoảng thời gian ấm áp mà Lộc Dư An thích nhất, dù cậu vẫn luôn là đứa im lặng nhất trong bữa ăn thì cũng chẳng sao.

Nhưng lần này, cậu không còn lưu luyến gì cái hơi ấm giả tạo ấy nữa.

Ở phòng ăn dưới lầu, Lộc Chính Thanh vừa cau mày vừa pha một ly cà phê, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Bình thường giờ này Dư An đã xuống lầu rồi, trong ấn tượng của ông ta, hầu như mỗi bữa sáng Dư An đều ngồi ở một góc riêng, im lặng nhìn ông ta, và ông ta cũng đã quen với ánh mắt nhìn mình chăm chú ấy của Dư An. Ông ta cẩn thận lục lại ký ức, đúng là chưa có khi nào mà Dư An không có mặt, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời vẫn hằng nhìn ông ta in trong trí nhớ.

Một cảm giác khó hiểu trào dâng trong lòng ông ta, nhưng ông ta còn chưa kịp ngẫm ra thì…

Lộc Vọng Bắc thấy đã đến giờ thường ngày ba đến công ty nhưng ba lại không chuẩn bị đi làm, anh ta hỏi đi hỏi lại: “Ba ơi, có chuyện gì vậy?”

Lộc Chính Thanh bỗng giật mình, thấy con trai cả vừa đi công tác về giờ lại phải đến công ty, ông ta ôn tồn nói: “Không có gì. Đúng rồi, Vọng Bắc, báo cáo kiểm tra sức khỏe năm nay của con đã có chưa? Chừng nào có rồi nhớ đưa ba xem.” Con trai cả luôn là niềm tự hào của Lộc Chính Thanh, Lộc Chính Thanh cảm thấy rất hổ thẹn với anh ta. Mấy năm vợ bệnh nặng, ông ta hầu như chẳng mấy bận tâm đến con trai cả, con trai đã trưởng thành từ bao giờ chẳng hay.

Lộc Vọng Bắc đã quen với việc mỗi năm ba đều dặn dò anh ta kiểm tra sức khỏe, hơn nữa còn đích thân xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình. Thật ra, anh ta đều hiểu cả, mấy năm mẹ ốm nặng đối với ba con họ là sự giày vò không thể nào quên, là nỗi đau không thể diễn tả thành lời, là cơn ác mộng không thể nào tỉnh giấc. ( truyện trên app T Y T )

Bởi vậy, Lộc Vọng Bắc vẫn không tài nào buông bỏ được khúc mắc trong lòng. Đối với anh ta, Lộc Dư An là em trai nhưng cũng là người cướp đi mẹ mình. Anh ta vẫn nhớ mang máng một sự thật không thể chối cãi rằng, vì mang thai Lộc Dư An mà khoảng thời gian đó mẹ vô cùng tiều tụy, thậm chí vì chuyên tâm chăm sóc cho Lộc Dư An mà anh ta tạm thời bị ba mẹ gửi đi nơi khác. Buổi tối, anh ta lẻ loi cuộn mình trong khung cảnh xa lạ, mở to mắt nhìn trần nhà trắng bệch, mãi đến khi tờ mờ sáng. Lần đầu tiên anh ta gặp Lộc Dư An, một thằng bé nằm trong vòng tay của ba mẹ, thì cậu đã được ba tháng tuổi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play