Chú Vương quản gia đã nói cho anh ta về việc Dư An ra ngoài, cậu đã có dự định từ trước, nhưng Lộc Vọng Bắc vẫn cảm thấy không vui lắm, bác Dương là bạn của mẹ, về lý về tình thì Dư An cũng nên chào hỏi bác Dương một tiếng, thay vì không biết điều mà nổi hứng ra ngoài.

Nhưng cũng không có gì lấy làm lạ, vì đó chính là việc mà Lộc Dư An luôn làm… cậu chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của bản thân, đâu rảnh quan tâm đến người khác.

“Ra ngoài rồi?” Lộc Chính Thanh không khỏi cau mày, lúc ông ta ra ngoài, rõ ràng Dư An vẫn còn ở nhà, cậu đã gây ra bao nhiêu phiền toái, không kiểm điểm bản thân thì thôi, đằng này lại đàn đúm cùng lũ bạn như chưa có chuyện gì xảy ra: “Để tôi đi gọi thằng bé về.”

“Không cần đâu, cứ để thằng bé đi chơi vui vẻ đi.” Dương Xuân Quy vội vàng ngăn lại, rồi hỏi tiếp: “Dư An có biết vẽ không?”

“Thằng bé Dư An này không biết vẽ.” Lộc Chính Thanh giải thích cho Dương Xuân Quy. Thật ra thì Dư An đã từng làm ầm ĩ một trận đòi đi học vẽ khi thấy Ninh Ninh vẽ tranh, nhưng được có mấy ngày, thấy học vẽ cực khổ quá, cậu chịu không nổi nên bỏ ngang, chuyện thế này cũng không đáng để người ngoài biết.

Dương Xuân Quy lại nhớ về trước kia, không kìm nổi cảm xúc: “Con của sư muội mà lại không biết vẽ, ông trời thật trêu ngươi.” Sư muội rất có thiên phú, vô cùng nhạy cảm với màu sắc đến cả sư phụ Nhan của ông ấy cũng khen ngợi hết lời, chỉ tiếc rằng ông trời trêu ngươi.

Dương Xuân Quy thầm than thở trong lòng.

May mà sau đó Dương Xuân Quy không nói về Lộc Dư An nữa.

Cuối cùng Lộc Dư Ninh cũng được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bác Dương chỉ đến phòng tranh của cậu ta xem qua, chẳng hề đề cập gì đến chuyện thu nhận đệ tử.

Khiến nụ cười trên mặt ông Lộc cũng tắt dần.

Cho dù Lộc Dư Ninh cũng nhận thấy mình không được lòng bác Dương, nhưng cậu ta biết cơ hội này khó có được, trong lòng bèn không khỏi luống cuống. Từ chỗ trên bàn, cậu ta vội lấy ra quyển trục tranh sơn thủy xanh biếc được vẽ cách đây không lâu mà mình hài lòng nhất, nào ngờ lại bất cẩn làm mấy bản thảo trên bàn rơi xuống đất.

Lộc Dư Ninh đang định cúi người xuống nhặt ba bức hoành vuông vức dài cả mét nằm dưới đất thì…

“Khoan!” Dương Xuân Quy bỗng lên tiếng kêu cậu ta dừng lại, rồi tự mình khom lưng nhặt ba bức hoành lên: “Để bác xem thử nào.”

Lộc Dư Ninh sửng sốt, cậu ta chăm chú nhìn kỹ ba bức tranh thì lập tức phát hiện ra mấy bức tranh này hơi lạ, các đường nét trên bản thảo lộn xộn, không theo một trật tự gì, thoạt nhìn trông giống các bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, không phải tranh của cậu ta.

Mà chất lượng giấy Tuyên được dùng cũng khá thô ráp, không phải loại cậu ta thường dùng. Trong mắt cậu ta, đây chẳng qua chỉ là những bức vẽ nguệch ngoạc của người mới học.

Nhưng ấn đường Dương Xuân Quy khẽ nhăn lại, ông ấy quan sát tỉ mỉ, sau đó lập tức điều chỉnh thứ tự ba bức tranh, chồng chúng lên nhau, không khỏi reo lên ba tiếng: “Hay, hay, hay.”

Tim Lộc Dư Ninh bỗng đập thình thịch, ba bức bản thảo chồng lên nhau nằm dưới ánh mặt trời, đường nét từng bức trông có vẻ lộn xộn nhưng khi chồng lên nhau lại tạo thành một bức sơn thủy. Dù chỉ là những nét phác họa đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã, thể hiện sự mãn nguyện của tác giả, và điều càng khó vẽ ra được chính là, khi chồng ba bức lên nhau, cảnh núi sông hiện ra như đang nổi trên mặt giấy, trông thú vị khác thường.

Một bức tranh lớn chia ra thành ba bức tranh nhỏ, người vẽ ra nó chẳng những nắm chắc được đường nét qua quá trình dày công tôi luyện, mà còn am hiểu tường tận mọi ngóc ngách dù là nhỏ nhất trong cấu trúc tổng thể.

Nếu không xét đến kỹ thuật vẽ thì bản thân bức tranh cũng đã tràn đầy khí chất hút hồn rồi, phẩy phẩy vài nét, khung cảnh núi sông hiện ra sống động, tươi vui trên mặt giấy, kết hợp với kỹ thuật vẽ tranh đặc biệt này càng tô điểm cho bức sơn thuỷ.

Chẳng trách Dương Xuân Quy hài lòng đến vậy. Nhưng đây không phải tranh của cậu ta, tim Lộc Dư Ninh đập nhanh không ngừng. Lời khen ngợi của bác Dương mà cậu ta mong chờ bấy lâu bỗng trở thành cái gai hung hăng đâm vào tai, mặt cậu ta đỏ bừng, cậu ta tức thì cảm thấy bối rối. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ai đã vẽ cái này? Nhưng chẳng lẽ trong nhà còn có người khác biết vẽ sao? Chẳng lẽ là anh hai? Nhưng rồi lại có một giọng nói trong đầu Lộc Dư Ninh lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Không thể nào là anh hai được, anh hai có biết gì đâu, huống hồ từ nhỏ anh ấy đã sống ở vùng quê, sao có thể học được?

Những suy nghĩ hỗn độn chợt lóe lên trong đầu, rồi giọng nói phấn khích của bác Dương cắt đứt từng dòng suy nghĩ của cậu ta: “Dư Ninh, ai đã dạy con kỹ thuật này?”

Giọng nói của Dương Xuân Quy run run, ông ấy thật sự rất muốn biết Lộc Dư Ninh đã học được kỹ thuật vẽ tranh này như thế nào.

Đây là kỹ thuật vẽ tách đường nét trong một bức tranh ra thành ba bức tranh, nếu chỉ nhìn riêng từng bức thì sẽ không thấy được tranh đang vẽ cái gì, thế nhưng khi chồng ba bức tranh lên nhau thì có thể làm cho núi non sông nước trong tranh hiện ra một cách sống động. Để tạo ra được hiệu ứng như vậy, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng đường vẽ nào nên nằm ở bức thứ nhất, đường vẽ nào nên nằm ở bức thứ hai.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play