Phòng vẽ của cậu chủ nhỏ ở tầng ba, thường xuyên có mấy bức vẽ phác thảo bị gió thổi xuống, người giúp việc đã quen, mỗi lần đều có thể trả lại.
“Hay chúng ta hỏi cậu chủ thử xem?” Người làm vườn chần chừ: “Tôi——”
“Nghe tôi đi không sai được đâu.” Người giúp việc lắc đầu lấy bức vẽ từ trong tay người làm vườn, chắc chắn nói: “Nhà này chỉ có cậu chủ nhỏ vẽ thôi, trừ cậu chủ nhỏ ra thì còn ai nữa?” Nói xong thì cầm bức vẽ bước đến phòng vẽ tầng ba, xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Cậu chủ nhỏ rất quan tâm đến những bức vẽ của mình, nhưng có khi chỉ là hứng thú dâng trào, sau khi vẽ xong, lại thuận tay đặt về chỗ cũ, vì vậy lúc người giúp việc đến nhà họ Lộc ngày đầu tiên đều được thông báo rằng, cho dù có nhìn thấy bức vẽ của cậu chủ nhỏ rơi ở đâu, đều phải đưa trả về trong phòng vẽ.
Người làm vườn bất ngờ bị lấy bức vẽ đi, thấy người giúp việc kia đã đi rồi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng—— Nhưng rõ ràng là cửa sổ phòng vẽ của cậu chủ đã đóng kín rồi mà.”
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đến cả Lộc Vọng Bắc đang đi công tác cũng phải đổi chuyến bay về sớm để trịnh trọng đón tiếp đại sư Dương.
Bà Lộc và Dương Xuân Quy là bạn tri kỷ, hai nhà quen biết từ đời cha chú. Họ cùng học ở Học viện Mỹ thuật, kể ra cũng là sư huynh, sư muội với nhau. Thời còn đi học, mối quan hệ của họ rất tốt đẹp, nhưng vì bà Lộc mất sớm, cộng thêm việc nhà họ Lộc kinh doanh chuỗi khách sạn, nên từ đó cả hai nhà đã nhiều năm không liên lạc với nhau.
Thân làm anh trai, Lộc Vọng Bắc thấy Lộc Dư Ninh có năng khiếu về dòng tranh truyền thống, nhưng anh ta không thể tìm được một người thầy để hướng dẫn cho cậu ta. Không cam lòng nhìn tài năng của em trai bị mai một, anh ta mới lục tìm lại cách liên lạc với đại sư Dương thông qua các mối quan hệ của ông ngoại quá cố.
Tuy Dương Xuân Quy là đại sư nổi danh một thời với phong cách hội họa duyên dáng, uyển chuyển, có sở trường là tranh hoa điểu, nhưng ông ấy chỉ có một đệ tử duy nhất mà sở trường của người đó lại là tranh sơn thuỷ với phong cách vẩy màu mạnh mẽ, thô bạo. Tâm huyết cả đời của ông ấy khó mà truyền lại cho người đệ tử này, nên mấy năm nay ông ấy vẫn luôn muốn tìm một đệ tử đúng ý mình. Lộc Dư Ninh là một cậu bé có tài, phong cách hội họa cũng giống ông ấy, tuổi còn nhỏ mà đã bộc lộ tài năng trong làng tranh truyền thống, lại là con trai của bạn tri kỷ, nên Dương Xuân Quy đã động lòng. Nếu cậu bé thật sự có tài, và có cội nguồn như thế thì chẳng thà kết mối lương duyên vậy. ( truyện trên app tyt )
Lần này Dương Xuân Quy đến Nam Thành, cũng là vì ông ấy muốn đến sớm để xem thử tài năng và ý định của Lộc Dư Ninh thế nào.
Một chiếc xe hơi dừng lại trước bãi cỏ mới được cắt tỉa trong sân vườn nhà họ Lộc, Lộc Dư Ninh và Lộc Vọng Bắc đang đứng trong sân. Dương Xuân Quy xuống xe rồi nhìn về phía hai người họ, nhưng rồi lại quay sang hỏi Lộc Chính Thanh: “Tôi nghe nói đã tìm lại được Dư An rồi, sao tôi không thấy Dư An ở đâu cả?”
Dù ông ấy và bà Lộc không học cùng một thầy, nhưng quan hệ của họ rất tốt, lúc Dư An chào đời, ông ấy có sang thăm hỏi. Vì cậu sinh non nên bà Lộc cảm thấy rất có lỗi, do đó cũng đặc biệt quan tâm cậu hơn.
“Dư An có nhà không? Sao tôi không thấy thằng bé?” Lúc này, Dương Xuân Quy mới để ý từ đầu đến giờ mình chưa thấy bóng dáng Lộc Dư An.
Sắc mặt Lộc Dư Ninh dần trở nên tối sầm, cậu ta biết dù tài năng của mình cũng khá nhưng có rất nhiều người giống cậu ta, ngoài kia còn bao nhiêu người tài năng hơn cả, cậu ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào hạng nỗ lực mà thôi. Mà nguyên nhân quan trọng hơn hết là do cậu ta mang họ Lộc, là con của bà Lộc nên hôm nay bác Dương mới bằng lòng đứng ở đây.
Nhưng cậu ta biết rằng, dù mình không phải là con ruột do mẹ sinh ra, dù bản thân chỉ là con nuôi, không danh chính ngôn thuận, nên một khi nhắc đến cái tên Lộc Dư An, sự tồn tại của cậu ta sẽ trở nên vô cùng thừa thãi.
Điều này khiến cho một học sinh cấp ba như cậu ta rất buồn lòng, cậu ta nhìn sang ba mình. Lộc Chính Thanh cũng nhận ra vẻ bối rối của Lộc Dư Ninh, ông ta dùng ánh mắt âm thầm động viên cậu ta, dù chỉ là một cái gật đầu an ủi rất khẽ, hầu như không nhìn ra được, nhưng cũng khiến Lộc Dư Ninh yên tâm hơn nhiều.
Mặc dù cậu ta là con nuôi, nhưng mọi người đều xem cậu ta như con ruột, thì cớ gì cậu ta lại phải tự hạ thấp bản thân thế? Từ nhỏ đến lớn, ba và anh cả đều yêu thương cậu ta, sự yêu thương đó chưa từng giảm đi bao giờ.
Vì vậy, cậu ta không thể phụ lòng mong đợi của họ, cậu ta muốn làm hài lòng bác Dương và trở thành đệ tử của ông ấy.
Lộc Vọng Bắc cũng xoa đầu Lộc Dư Ninh an ủi, rồi trả lời cho xong chuyện: “Con nghe chú Vương nói Dư An đã ra ngoài, có lẽ là có hẹn với bạn cùng lớp.”