Nhưng Dư An lại hoàn toàn không giống với mẹ nuôi của cậu, mà lại học được tính nết không đàng hoàng của ba nuôi.
Sau này ông ta thật sự không thể nào thích ứng được với cậu con trai mới vừa được tìm về này, nếu Ninh Ninh hoặc Vọng Bắc làm ra chuyện tồi tệ như vậy, ông ta nhất định sẽ thẳng thắn trừng phạt bọn chúng, thậm chí có thể phạt đánh, đến khi bọn chúng nhận lỗi thì thôi, nhưng đối với Dư An, ông ta giống như bị ngăn cách bởi một bức tường, suy nghĩ cũng sẽ nhiều hơn.
Ba con bọn họ khách sáo với nhau chứ không hề thân thiết. Dư An đã được người khác giáo dục hơn mười năm, ông ta muốn uốn nắn lại cũng không thể trong ngày một ngày hai.
Lộc Chính Thanh chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói thẳng, chỉ uyển chuyển nói: “Con và Ninh Ninh đều là con nhà họ Lộc, các con phải chăm sóc lẫn nhau.”
Hai ba con cũng không tìm được tiếng nói chung, chỉ lúng túng trò chuyện vài câu.
Trước khi Lộc Chính Thanh rời đi, dường như nhớ đến gì đó lại quay đầu nói với Lộc Dư An: “Dư An, chủ nhiệm lớp của con gọi điện đến cho ba, nếu như con muốn theo kịp tốc độ học tập của lớp A1 thì có hơi quá sức với con, chuyện này với con cũng không tốt lắm. Có muốn chuyển lớp không, đến khi nền tảng kiến thức vững chắc rồi, ba lại sắp xếp cho con trở về học lớp A1?”
Ông ta có thể không truy cứu Dư An, nhưng ông ta vẫn là ba của Ninh Ninh, cũng cần bảo vệ an toàn cho Ninh Ninh.
Mà trước đó Lộc Dư An và thầy thực tập đã đánh nhau như vậy, tách bọn họ ra cũng là quyết định tốt nhất.
Lộc Dư An vẫn chỉ ngồi ở trên ghế cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lông mi dày ở run lên: “Được——”
Lộc Chính Thanh không còn lời gì để nói, ông ta kinh ngạc nhìn Dư An, không ngờ Lộc Dư An lại đồng ý thoải mái như vậy. Thật sự không thể trách ông ta suy nghĩ nhiều được, tất cả mọi chuyện mỗi khi có liên quan đến Ninh Ninh thì Dư An đều vô cùng cố chấp, chỉ cần là thứ Ninh Ninh có, cậu cũng phải có cho bằng được, thậm chí còn dùng thủ đoạn để đoạt lấy, chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, chuyện lớn thì là phòng ngủ của hai người, chuyện nhỏ thì là quần áo của Ninh Ninh.
Lớp học cũng vậy, rõ ràng là trình độ học tập thua xa Ninh Ninh, nhưng vẫn quyết tâm muốn được vào lớp chọn, chủ nhiệm lớp đã uyển chuyển nhắc đến rất nhiều lần.
Dư An không những học tập không tốt, mà còn mâu thuẫn với học sinh và giáo viên trong lớp rất nhiều.
Nhưng chỉ có lần này mới khiến Lộc Chính Thanh đưa ra quyết định.
Ông ta không thể để Dư An và Ninh Ninh học chung một lớp được nữa, ông ta không biết Dư An sẽ còn gây ra chuyện gì nữa, lần này may mà có dì giúp việc quay về, nhưng sau này thì sao? Vẻ mặt của Lộc Chính Thanh có hơi phức tạp: “Ba sẽ để thư ký Đỗ nhanh chóng sắp xếp cho con.”
Ông ta đã đạt được mục đích của mình.
Nhưng Lộc Chính Thanh cũng không vui, gương mặt ông ta càng mệt mỏi hơn, trong lòng có một cảm giác khó chịu vô hình, ông ta không nhìn Lộc Dư An nữa mà quay đầu đi, hé miệng, như muốn bù đắp áy náy trong lòng: “Dư An, nếu trong trường có điều gì khiến con không thích ứng được thì cứ nói với ba, ngày mai chuyển lớp, ba sẽ đi với con——”
Chỉ tiếc là ông ta còn chưa nói hết, quản gia ở bên ngoài đã vội vàng ngắt lời: “Ngài Lộc, lịch trình của đại sư Dương thay đổi, tạm thời đến sớm hơn dự kiến, hôm nay sẽ đến. Ông thấy chúng ta có cần đẩy buổi tiệc lên sớm hơn không?”
Đại sư Dương chính là trụ cột vững chắc của nền mỹ thuật nước nhà, viện trưởng của Học viện Mỹ thuật Thủ đô, là họa sĩ đại diện cho phái cấp tiến, có nhiều tác phẩm được đấu giá cao kỷ lục ở nước ngoài, vài năm nay có tin tức nói rằng, đại sư Dương đang muốn thu nhận học trò nhỏ, thừa kế cho mình.
Có rất nhiều người nghe vậy thì hành động, không chỉ vì địa vị của đại sư Dương, mà là bởi vì đại sư Dương là đại đệ tử của ông cụ Nhan - nhân tài của đất nước, một bộ màu vẽ nào đó của ông cụ Nhan thôi cũng là quà người đứng đầu của quốc gia tặng cho rồi, các bức vẽ đều được chuyển cho các nhân vật lớn của viện bảo tàng, đệ tử ở khắp cả nước, người có thể trở thành đồ tôn của ông ấy, tương lai sẽ vô cùng sáng lạng.
Từ nhỏ Lộc Dư Ninh đã có thiên phú về hội họa, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài năng.
Đương nhiên Lộc Chính Thanh, Lộc Vọng Bắc cũng muốn lo cho Lộc Dư Ninh, mà nhà của bà Lộc và nhà của đại sư Dương có quen biết nhau, biết được sau khi đại sư Dương về nước không lâu, bảo vật quốc gia [Bước chân trên núi tuyết” lần đầu tiên sẽ được đưa đi triển lãm lưu động ở Nam Thành, Lộc Vọng Bắc mời người thân nhà ông ngoại dùng quan hệ để mời đại sư Dương đến nhà làm tiệc chiêu đãi, hy vọng dựa vào cơ hội này, giúp Lộc Dư Ninh trở thành học trò của đại sư Dương.
Cả nhà họ Lộc đều rất xem trọng chuyện này, dạo này Lộc Dư Ninh cũng tự giam mình trong phòng vẽ. Không ngờ đến giờ phút quan trọng lại xảy ra chuyện phải nằm viện, đại sư Dương lại đến sớm.