Không Thèm Làm Vạn Người Ghét!

Chương 14


1 tháng

trướctiếp

Kiếp trước, sau khi chuyện này xảy ra, cậu lạnh nhạt giải thích với Lộc Chính Thanh rằng cậu không nghe thấy gì hết. Cậu biết lý do của mình rất khó tin, dù sao cậu đã không ưa Lộc Dư Ninh từ lâu, hơn nữa chuyện lần trước cậu bị trường học cho nghỉ cũng xem như là do Lộc Dư Ninh gây ra.

Âm thanh lớn như vậy, sao cậu có thể không nghe được.

Vì giải thích, thậm chí cậu đã nghĩ, cậu có thể nói ra bí mật lớn nhất của cậu—— Cậu là một người điếc.

Nhưng cậu chỉ vừa giải thích một câu, người ba này đã không tin cậu.

Cậu còn nhớ lời mà ba nói lúc đó, y hệt như bây giờ.

“Bệnh hen suyễn tái phát có thể nặng hoặc không, nhưng thuốc hen suyễn vô cùng quan trọng với Lộc Dư Ninh.”

“Con và Tiểu Ninh đều là con của nhà họ Lộc, ba thương hai đứa ngang nhau.”

Cậu rất vui, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ba nói ba yêu cậu.

Nhưng lần này lại không như vậy nữa.

Lộc Chính Thanh nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét, cậu hiểu ra kiếp trước mình đã không hiểu ý của ông ta.

Bệnh hen suyễn tái phát có thể nặng hoặc không, nhưng thuốc hen suyễn rất quan trọng với Lộc Dư Ninh.

—— Cho nên con đừng không biết điều mà lấy mất thuốc của Ninh Ninh.

Con và Ninh Ninh đều là con của nhà họ Lộc, ba yêu thương hai đứa ngang nhau.

—— Cho nên con không được trơ mắt nhìn Ninh Ninh phát bệnh chỉ vì lòng ghen tị của mình.

Cậu có nói gì cũng không quan trọng cho lắm vì ngay từ đầu Lộc Chính Thanh đã nhận định cậu là người có lỗi.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cậu thật mừng vì kiếp trước bản thân đã không biết đối nhân xử thế, cũng ngơ ngơ ngác ngác, lúc này sẽ không bị tổn thương, mà chỉ thấy cảm kích.

Nhưng lần này Lộc Dư An sẽ không thấy cảm kích nữa, cậu thậm chí lười lên tiếng giải thích, cả người dựa vào ghế, lười biếng nâng cằm dựa vào thành ghế: “Ồ, Lộc Dư Ninh lại làm mất thuốc hen suyễn à?”

Lộc Dư An cũng không hiểu nổi, tại sao thuốc hen suyễn quan trọng như vậy, mà Lộc Dư Ninh lại luôn để quên, trong ấn tượng của Lộc Dư An loại chuyện thế này đã xảy ra ba bốn lần. Tất cả mọi người trong nhà họ Lộc đều có thói quen mang theo thuốc hen suyễn bên người. Nhưng cậu thì không, cậu không muốn trở thành bảo mẫu của Lộc Dư Ninh thì có gì sai.

Lộc Chính Thanh lại hơi sửng sốt, không ngờ Dư An lại không nói về mình, mà lại đẩy nguyên nhân cho Ninh Ninh. Ông ta đã xem camera, lúc Ninh Ninh cầu cứu đã gõ cửa phòng của Dư An rất lâu, thậm chí ngay cả bình hoa ở ngoài cửa cũng bị đụng vỡ, âm thanh lớn như vậy, nhưng Dư An vẫn không hề mở cửa.

Sao lại có chuyện không nghe thấy được chứ?

Chuyện của Ninh Ninh và Dư An lúc trước, ông ta chỉ cảm thấy trẻ con cãi nhau ầm ĩ mà thôi, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ Dư An lại có thể làm ra loại chuyện này.

Ông ta biết đại khái lý do vì sao cậu làm vậy, bởi vì trước đây không lâu Lộc Dư An và giáo viên thực tập đánh nhau, Ninh Ninh vừa hay đi ngang qua, sau đó Ninh Ninh quyết định nói ra sự thật mình nhìn thấy, là Dư An ra tay trước, vì thế đã khiến cho chuyện này trở nên rất nghiêm trọng, Dư An phải nghỉ học ở nhà.

Nhà họ Lộc là gia đình gia giáo, luôn luôn đề cao tôn sư trọng đạo, đến bây giờ ông ta vẫn không ngờ Dư An lại làm chuyện như vậy, không hề tôn trọng thầy của mình một chút nào, thậm chí còn không thèm giải thích, dáng vẻ vô cùng ngang ngược không coi ai ra gì.

Mặc dù thầy giáo thực tập kia nhờ người chuyển lời rằng thầy không muốn so đo với trẻ con, muốn chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng Lộc Chính Thanh cho rằng chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được. Ông ta vẫn để Dư An ở nhà để xem xét lại bản thân, chỉ là không ngờ lòng thù hận của Dư An lại mạnh như vậy, thấy Ninh Ninh sắp chết mà không cứu.

Trong lòng Lộc Chính Thanh cảm thấy rất bất ngờ.

Ông ta nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy dáng vẻ của Lộc Dư An.

Một thiếu niên người đầy máu ở trong con ngõ hẹp, tóc nhuộm đỏ vẻ mặt thờ ơ nặng nề giẫm lên bùn, bùn bắn tung tóe lên đồng phục học sinh màu trắng của thiếu niên, bên ngoài ngõ nhỏ có hai học sinh cấp ba cầm côn thép cách thiếu niên kia ba bốn bước nhưng lại không dám xông đến, mà ông ta bước qua những người đó, đối mặt với thiếu niên kia.

Ánh mắt thiếu niên kia vẫn vô cùng đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo như dã thú, là một người hoàn toàn tách biệt với quy tắc xã hội loài người.

Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, ông ta trợn tròn hai mắt.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất—— Dư An hoàn toàn không giống mẹ của cậu dù chỉ một chút.

Trên đường từ bệnh viện trở về, ông ta vẫn luôn suy nghĩ cậu kỳ lạ ở chỗ nào, tại sao Dư An luôn bài xích Ninh Ninh, thậm chí còn dùng cách hèn hạ như vậy.

Mặc dù Dư An bị thất lạc từ nhỏ, nhưng cậu cũng không chịu khổ gì, được mẹ nuôi ở cạnh bờ cứu được rồi nuôi dưỡng, sau đó sống cùng với gia đình mới của mẹ nuôi, mặc dù ba nuôi của cậu không phải người tốt lành gì, nhưng cũng có công việc ổn định, trong mắt ông ta thì mẹ nuôi của Dư An, là một người phụ nữ dịu dàng lại hiểu chuyện.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp