Quản gia vội vàng nói thêm: “Hình như là để quyên tặng quyển trung của [Bước chân trên núi tuyết].”

Lộc Chính Thanh biết ngay, [Bước chân trên núi tuyết] được khen là bức tranh dài kiệt tác của quốc gia, dường như người Hoa nào cũng biết đến bức tranh này.

Bức tranh này dưới ngòi bút của biết bao nhiêu tri thức của các triều đại, liên quan chặt chẽ đến nền văn hóa Hoa Hạ, phía trên còn có vô số lời dẫn của vô số vua và các văn thần trong các triều đại, nhưng bởi vì chiến tranh khói lửa thời hiện đại, bức vẽ bị chia ra làm ba, trong đó quyển thượng trở thành báu vật ở viện bảo tàng quốc gia, quyển trung, quyển hạ lưu lạc bên ngoài không rõ tung tích, khoảng thời gian trước quyển hạ từng xuất hiện ở một chỗ đấu giá ở châu Âu. Bảo vật quốc gia sau mấy chục năm cuối cùng cũng đã xuất hiện lại lần nữa, quốc gia cực kỳ xem trọng chuyện này, ủy thác cho đại sư Dương ra mặt nói chuyện, bằng giá nào cũng phải đưa bảo vật quốc gia về nước.

Ngay cả Vọng Bắc cũng giúp đại sư Dương xử lý chuyện này, mới có thể kết nối được mối quan hệ đã đứt gãy nhiều năm.

Cũng may [Bước chân trên núi tuyết] cuối cùng cũng được cháu cả của Mạc thị là Mạc Nhân Tuyết - đứng đầu tập đoàn đầu tư tác phẩm nghệ thuật lớn nhất châu Á ở Hong Kong mua được, dùng hình thức quyên tặng, đưa trở về Viện bảo tàng Nam Thành. Mặc dù chuyện này cũng đã lắng xuống, nhưng việc quyên tặng vẫn cần có người có thân phận được quốc gia xem trọng như đại sư Dương đứng ra chủ trì, người cháu cả của nhà họ Mạc- Mạc Nhân Tuyết cũng là cháu ngoại của ông cụ Nhan, mà ông cụ Nhan lại là sư phụ của đại sư Dương, đại sư Dương đứng ra cũng vô cùng thích hợp.

Chẳng trách đại sư Dương muốn đến Nam Thành trước.

Lộc Chính Thanh chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, làm gì còn thời gian để quan tâm đến Dư An, dường như lập tức nghĩ đến cậu con trai nhỏ đang ở trong bệnh viện, nhíu mày hỏi: “Ninh Ninh sao rồi?”

“Cậu chủ biết được tin tức nên đã lập tức chạy về nhà.” Quản gia vô cùng đau lòng than thở.

Biết ngay mà! Lộc Chính Thanh vội vàng xoay người dặn dò quản gia ở bên cạnh: “Sao Ninh Ninh nó lại có thể xuất viện được chứ? Không biết thương tiếc cho cơ thể mình gì cả.”

Ông ta đến trước cửa, mới nhớ ra mình còn chưa nói chuyện xong với Dư An, xoay người nhìn Lộc Dư An ở trong phòng với vẻ mặt áy náy hiếm có: “Dư An—— Ba đi trước——”

Lộc Chính Thanh còn chưa nói xong, đột nhiên dừng lại. ( truyện trên app tyt )

Thiếu niên ngồi trên ghế cúi thấp đầu, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, cũng không quan tâm ông ta đang nói gì.

Lúc này Lộc Chính Thanh đột nhiên nhận ra, cảm giác kỳ lạ cứ luẩn quẩn trong lòng ông ta từ nãy đến giờ là gì. Lúc trước khi thiếu niên nói chuyện, cho dù là có đang làm chuyện quan trọng gì đi nữa, cũng sẽ lập tức ngẩng đầu lên chăm chú nhìn mình, đôi mắt sáng rõ mở thật to, bên trong đồng tử chỉ có hình bóng của mình, không còn chứa bất kỳ thứ gì khác.

Dường như muốn nhớ thật kỹ từng câu từng chữ ông ta nói.

Nhưng mà hôm nay——

Thiếu niên này từ đầu đến giờ vẫn không hề đứng dậy.

Vẻ mặt Lộc Chính Thanh cứng đờ, đột nhiên ông ta không thể nào nói ra nửa câu còn lại, mím chặt môi, vô thức nắm chặt tay, im lặng xoay người đi xuống lầu, dường như phía sau là nước lũ hay thú dữ gì đó đang đuổi theo ông ta vậy.

“Ngài Lộc?” Quản gia nghi ngờ nhìn Lộc Chính Thanh đang trốn chạy, lại không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Dư An.

Trong ấn tượng của ông ấy, cậu chủ Dư An dường như luôn có tính công kích, sẽ khiến người ta lo lắng xem người bên cạnh cậu có bị gai nhọn đâm vào hay không, nhưng hôm nay cậu lại lộ vẻ yếu ớt, uể oải dựa vào ghế, cằm đặt vào chỗ dựa trên ghế, rõ ràng là một tư thế vô cùng lười biếng, đường sống lưng ở dưới lớp áo sơ mi rất thẳng, giống như rõ ràng là mệt mỏi đến mức từ bỏ cả ý thức lãnh địa, nhưng lại có sự đề phòng mạnh mẽ của loài động vật hoang dã, tinh thần mạnh mẽ cảnh giác trước kẻ địch.

Quản gia cũng hiếm khi lại chần chừ, đối với đứa trẻ không thích nói chuyện này, ông ấy cũng có hơi thương hại. Nhìn kỹ thì gò má của thiếu niên dường như cũng đỏ lên không giống bình thường, hình như là đang bị bệnh?

Nhưng dáng vẻ ngài Lộc đối xử với con trai của mình—— Chắc là không phải đâu nhỉ?

Nếu bị bệnh, sao ngài Lộc lại không biết được chứ? Nhưng khi quản gia xoay người rời đi, vẫn đóng cửa phòng Lộc Dư An lại một cách nhẹ nhàng nhất.

Cho dù thế nào thì với dáng vẻ mệt mỏi này của cậu, cậu cũng cần phải nghỉ ngơi.

Sau khi Lộc Chính Thanh rời đi, Lộc Dư An cẩn thận suy nghĩ.

Kiếp trước sau khi Lộc Chính Thanh rời đi không lâu cũng có nhắc đến chuyện chuyển lớp này.

Lấy lý do là cậu không theo kịp, khi đó có nói thế nào cậu cũng không đồng ý. Thứ nhất cậu đã học lớp mười một rồi, vất vả lắm mới hiểu được cách giảng bài của giáo viên, cậu luôn cảm thấy mình chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, một ngày nào đó sẽ đến gần hơn với ba con nhà họ Lộc. Vì thế mới bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play