Kiếp trước dù là khoảng thời gian cuối cùng của cậu, vẫn nghiêm túc nghe lời của ông cụ, không dừng vẽ dù chỉ một chút, cho nên đến giây phút cuối đời, cậu cũng không cô độc.

Chuyện cậu biết về màu vẽ tranh thủy mặc, cậu chưa bao giờ giấu giếm Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc, chỉ có điều đến bây giờ bọn họ vẫn không thèm để ý, chỉ cho rằng đây là mánh khóe nhỏ để cậu ganh đua với Lộc Dư Ninh mà thôi.

Đúng là cậu muốn ganh đua với Lộc Dư Ninh, nhưng chỉ có chuyện vẽ là không phải.

“Cốc cốc cốc——” Tiếng gõ cửa vang lên hai ba tiếng, cửa phòng bị người ta đẩy vào, giống như lúc đầu cũng chỉ là gõ cửa để thông báo vậy thôi, cũng không quan tâm đến việc cậu ở bên trong có cho phép hay không.

Mà người đến phòng cậu thật sự cũng không cần phải gõ cửa.

Lộc Chính Thanh mệt mỏi đẩy cửa đi vào, mắt ông ta xuất hiện quầng thâm, áo sơ mi nhăn nheo trên người cũng là chiếc ông ta mặc hôm qua.

Hiếm khi ông ta lại chật vật như vậy, chắc hẳn hôm qua ông ta đã chịu dày vò đến khuya.

Nhưng dù có như vậy, ông ta vẫn sẽ tìm Lộc Dư An trước. Nếu là trước kia Lộc Dư An sẽ cảm thấy vui mừng vì được quan tâm, dù sao cậu cũng biết Lộc Chính Thanh trăm công ngàn việc.

Trong quá trình khôn lớn của Lộc Dư An, cậu không có kinh nghiệm chung sống với kiểu người lớn uy nghiêm thế này. Lúc tiếp xúc với người lớn nam tính như vậy, ban đầu cậu thậm chí còn không thể nào nói được thành lời.

Ba nuôi của cậu là một tên nghiện rượu hết thuốc chữa, mỗi lần về nhà, cả người sẽ bốc lên mùi rượu khó ngửi và mẹ nuôi thích khóc của cậu sẽ đau khổ khóc nấc lên.

Mà Lộc Chính Thanh hoàn toàn phù hợp với hình tượng người ba trong tưởng tượng của cậu.

Nếu là Lộc Dư An của trước kia, chắc chắn sẽ rất đau lòng cho trạng thái lúc này của Lộc Chính Thanh, mà bây giờ, cậu chỉ đang cố gắng dựa vào bàn sách, đẩy mấy bức vẽ phác thảo sang một bên, lại ném mấy viên thuốc vào trong ngăn kéo.

Ngăn kéo đóng “Cạch” một tiếng.

Sau đó cậu mới bình tĩnh ngước mắt nhìn Lộc Chính Thanh, giọng khàn khàn hỏi: “Ba có chuyện gì à?”

Lộc Dư An sống lại một lần, cậu biết người có thể khiến Lộc Chính Thanh vội vàng như vậy, thậm chí còn không quan tâm đến hình tượng của mình cũng chỉ có Lộc Dư Ninh. Lộc Chính Thanh là một người ba hoàn hảo, chỉ là người ba này không phải của cậu mà thôi.

Lộc Chính Thanh bị cậu hỏi như vậy thì có hơi sửng sốt, ông ta nhìn người con thứ hai mà mình vừa gặp hôm qua, đôi gò má của thiếu niên vì ngủ rất lâu nên có hơi ửng đỏ, tóc hơi vểnh lên, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên tóc mái rũ xuống mắt, che đi vết sẹo ở ngay ấn đường, thậm chí vẻ tàn bạo trên người cũng đã tiêu tán, giống như dã thú thu lại nanh vuốt của mình, lại có chút khôn khéo, nhưng sự khôn khéo này cũng vô cùng hời hợt, thiếu niên thậm chí còn không thèm nhìn ông ta lâu thêm một chút.

Ông ta lại cảm thấy hơi xa lạ, trong lòng dường như có một giọng nói nào đó nhắc nhở ông ta chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng ông ta lại không biết kỳ lạ ở đâu.

Lộc Chính Thanh nhanh chóng quên đi cảm giác hoang đường này, ông ta che giấu sự mệt mỏi trong đáy mắt, lại nhớ đến mục đích của mình, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lộc Dư An, thấy rõ những thay đổi trên gương mặt của cậu: “Tối hôm qua Tiểu Ninh lên cơn hen suyễn, bệnh này có thể nặng cũng có thể không, thuốc hen suyễn đối với người bệnh cũng rất quan trọng, may mà hôm qua dì Lý quay lại sớm, nếu không——” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ông ta ho nhẹ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lộc Dư An.

Lộc Chính Thanh nói đến đây, Lộc Dư An lập tức nhớ ra là có chuyện gì.

Vào khoảng thời gian này ở kiếp trước, vì cậu và giáo viên thực tập đánh nhau ở sau núi, bị Lộc Dư Ninh phát hiện gọi những giáo viên khác trong trường đến, cuối cùng chuyện này trở nên rất lớn, Lộc Chính Thanh tức giận đã xin nghỉ để cậu ở nhà nhận sai.

Đêm qua có người giúp việc trong biệt thự xin nghỉ phép, trong nhà chỉ có hai người là cậu và Lộc Dư Ninh. Hai người bọn họ từ trước đến nay không nói chuyện với nhau, mỗi lần về nhà là lại chui vào phòng của mình, cơ thể cậu không thoải mái nên nghỉ ngơi rất sớm, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ, Lộc Dư Ninh bất ngờ lên cơn hen suyễn, cũng không tìm thấy thuốc hen suyễn của mình.

Nếu không có dì Lý giúp việc về sớm, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

Cậu ngủ rất say.

Đến ngày hôm sau, mới nghe bọn họ nói rằng Lộc Dư Ninh té xỉu—— Lộc Dư Ninh có cầu cứu cậu, còn gõ cửa phòng cậu cả một phút, nhưng cậu lại không mở cửa.

Trong mắt những người khác cậu rõ ràng suýt nữa đã hại chết Lộc Dư Ninh.

Nhưng cậu thật sự không nghe thấy. Tai phải của cậu đã gần như bị điếc rồi, chuyện này cậu không nói cho ai biết. Tai trái của cậu thì không sao, nên bình thường cũng không có ai phát hiện.

Nhưng mấy năm trước cậu gặp phải triệu chứng đau nửa đầu rất nghiêm trọng, sau đó cậu phát hiện ngủ nghiêng sang trái có thể giảm được chứng mất ngủ, vì vậy chỉ cần cậu ngủ nghiêng trái, thì dường như cậu sẽ hoàn toàn không nghe được âm thanh nào từ bên ngoài, chưa kể hôm qua cậu có hơi sốt. Thậm chí việc Lộc Chính Thanh về từ khi nào, trong nhà rối loạn ra sao cũng không thể đánh thức được cậu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play