Bình thường lúc này Mạc Nhân Tuyết còn chưa về nhà, sao hôm nay anh lại về sớm như vậy?
Cậu chạy chậm tới phòng khách, quả nhiên thấy Mạc Nhân Tuyết đã ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, cúi đầu chăm chú xem máy tính bảng, Lộc Dư An đã nhanh chóng chú ý tới chiếc áo sơ mi trắng Mạc Nhân Tuyết vẫn đang mặc và áo khoác âu phục đặt ở một bên sô pha, không treo lên, cũng không thay quần áo thường ngày ở nhà, giống như là anh còn phải ra ngoài, chỉ tạm thời về nhà.
Chắc là không nghe thấy đâu, Lộc Dư An cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nhất thời trong lòng lại có chút mất mát, cậu lại nhịn không được nghĩ rốt cuộc là Mạc Nhân Tuyết có nhìn thấy tin nhắn kia hay không.
Đã thấy rồi đúng không. Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, ở trong mắt Mạc Nhân Tuyết mà nói thì hẳn giải thưởng này cũng không được xem là gì, dù sao anh cũng lớn lên bên cạnh cụ Nhan, chắc chắn đã nhìn quen giải thưởng này lắm rồi.
Mạc Nhân Tuyết xem máy tính bảng chắc là vì bận rộn xác nhận triển lãm tranh quý sau của phòng tranh, anh còn rất nhiều công việc phải bận rộn, sao có thể quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy chứ.
Bước chân Lộc Dư An chậm rãi, từ từ đi đến gần Mạc Nhân Tuyết, giờ phút này gương mặt của thiếu niên có chút ảm đạm.
Mạc Nhân Tuyết đã nhìn thấy cậu, anh đứng lên, khoác áo khoác âu phục lên cánh tay, đi tới bên cạnh Lộc Dư An, xoa xoa cái đầu càng ngày càng cúi thấp, gần như muốn cúi xuống sàn nhà của cậu, phát hiện thiếu niên không hề che giấu sự uể oải, anh thở dài thấp giọng nói: "Sao em giành được giải Vàng mà còn không vui thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play