Lộc Dư An vừa lên xe, chú Vương đã cười híp mắt: “Dư An, chú nghe nói cháu đã thắng được giải thưởng, cháu cừ thật đấy!” Vẻ mặt chú Vương đầy tự hào.
Đột nhiên được khen như vậy, Lộc Dư An vô cùng bất ngờ, cậu cúi đầu cảm ơn ông ấy. Nhưng nhận được lời khen thẳng thừng như vậy vẫn khiến tai cậu đỏ bừng, cậu vừa xấu hổ vừa nhăn nhó nhìn Mạc Nhân Tuyết.
Sao Mạc Nhân Tuyết lại kể hết chuyện này với mọi người chứ? Xấu hổ chết mất!
Cuối cùng, Mạc Nhân Tuyết dẫn Lộc Dư An đến Viện Bảo tàng Nam Thành. Nam Thành là một cố đô văn hoá, Viện Bảo tàng Nam Thành cũng là một trong những bảo tàng hàng đầu của cả nước. Lộc Dư An không còn xa lạ gì với viện bảo tàng này.
Ông cụ Lý luôn đánh giá cao gu thẩm mỹ của Lộc Dư An, điều này chỉ có thể được tôi luyện thông qua việc không ngừng chiêm ngưỡng các tác phẩm xuất sắc theo năm tháng. Dù việc đi lại có khó khăn đến thế nào, ông cụ cũng sẽ dẫn Lộc Dư An đến bảo tàng để xem triển lãm các tác phẩm của những danh hoạ trong và ngoài nước. Nhờ vậy, gu thẩm mỹ của Lộc Dư An không ngừng được mở rộng.
Nhưng việc này cũng chỉ giúp ích được một phần. Ông cụ Lý thường nhìn Lộc Dư An và thở dài, so với khoảng thời gian khi ông cụ bái sư năm xưa, thời mà đi đâu cũng có tranh đẹp để ngắm, mở mắt ra là thấy tuyệt tác thì thời của Dư An bây giờ thật sự thua xa.
Lộc Dư An nhìn Mạc Nhân Tuyết đầy nghi ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play