Đương nhiên kết quả là Lộc Dư Ninh hiền lành bỏ qua ân oán lúc trước, đưa di vật của cậu trở về nhà họ Lộc. Mọi người biết tin cậu chết ban đầu cũng chỉ thổn thức cậu sớm biết như vậy thì tội tình gì phải gây chuyện, lại cảm động mà khen ngợi Lộc Dư Ninh vừa hiền lành vừa rộng lượng mà thôi.

Mà một người ai gặp cũng ghét như cậu lại sống lại à? Đang có ý gì vậy?

Để cậu làm con khỉ nhảy nhót trong nhà họ Lộc một lần nữa hả?

Lộc Dư An khẽ nhếch môi lộ ra ý cười châm chọc, gương mặt của cậu rạng rỡ dưới ánh nắng, trông cậu còn tùy ý hơn cả lúc trước, cậu kéo rèm cửa sổ màu lam nhạt, đẩy cửa sổ ra, gió thổi qua đôi gò má của cậu, khiến bản vẽ phác thảo trên bàn sách bên cửa sổ bị gió thổi vang lên tiếng loạt xoạt, mùi hương của cây du cũng bay lượn trong không trung rồi truyền đến chóp mũi cậu.

Kiếp trước như có chiếc lá che mắt cậu lại, thật ra có rất nhiều chuyện cậu đã nhận ra từ lâu, chỉ là cậu không chịu tin mà thôi.

Ví dụ như cây du ở trước cửa sổ của cậu là do Lộc Chính Thanh trồng lúc cậu vừa ra đời, cùng lớn lên với cậu, khi cậu còn bé sẽ tung tăng đi quanh cây du, còn hàng ngày đo xem cậu hay cây du lớn nhanh hơn, trên thân cây sần sùi vẫn còn vết tích đánh dấu quá trình lớn lên của cậu trước khi cậu lên năm tuổi.

Đến khi cậu trở về nhà họ Lộc, cái cây này vừa cao đến cửa sổ lầu hai, những vết trầy trên thân cây, đã bị chiều cao của Lộc Dư Ninh thay thế.

Căn phòng này thật ra cũng được xem như là cậu và Lộc Dư Ninh dùng chung. Căn phòng này của cậu chính là căn phòng tốt nhất ở tầng hai, từ khi cậu còn chưa ra đời đã được lên kế hoạch xong xuôi hết rồi. ( truyện trên app tyt )

Nhưng mà, đến khi cậu trở về nhà họ Lộc, căn phòng này đã trở thành phòng của Lộc Dư Ninh.

Cậu mất tích suốt mấy năm trời, mọi tin tức như đá chìm đáy biển. Mẹ cậu vì quá kích động, bệnh tình ngày một nặng hơn, vì để có thể quên đi sự đau khổ này, Lộc Chính Thanh quyết định, dời toàn bộ đồ của cậu ra khỏi phòng.

Sau đó Lộc Dư Ninh được nhận vào nhà họ Lộc, cơ thể Lộc Dư Ninh ốm yếu nhiều bệnh khiến người trong nhà phải chú ý đến, Lộc Dư Ninh lại ăn nói khôn khéo, ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng xóa đi vết thương trong lòng bọn họ.

Cơ thể Lộc Dư Ninh không tốt đã trở thành lý do chính đáng để cậu ta được dọn vào trong căn phòng ngủ tốt nhất này.

Từ đó về sau, cậu ta hoàn toàn xóa đi chút dấu vết cuối cùng mà cậu để lại trong căn nhà này.

Nhà họ Lộc không còn một cậu chủ tính tình kiêu ngạo lại còn hay thay đổi thất thường như Lộc Dư An nữa, mà chỉ còn Lộc Dư Ninh khôn khéo đáng yêu.

Tính ra, khoảng thời gian đó cậu vừa bị bán vào tay của nhóm tội phạm buôn người, cậu chưa bao giờ chịu ngoan ngoãn gọi những người kia là ba mẹ, từ trước đến giờ cậu luôn cứng đầu, cũng không biết cái gì gọi là khôn khéo nhẫn nhịn, vậy nên cậu đã phải chịu đau khổ rất nhiều.

Bởi vì còn nhỏ nên trong hoàn cảnh như thế này trí nhớ của cậu cũng trở nên mơ hồ, chỉ liên tục nhớ đến những chuyện rất vụn vặt. Cậu sợ một ngày nào đó cậu sẽ hoàn toàn quên mất mình là ai, mỗi khi không chịu nổi cậu sẽ nhớ đến cây du trong ký ức của mình, suy nghĩ đến căn phòng nhỏ xinh đẹp của mình, nghĩ đến con sư tử nhỏ hay chơi đùa cùng cậu mà cậu thích nhất.

Cho nên khi cậu trở về nhà họ Lộc, Lộc Chính Thanh chuyển hành lý của cậu vào trong căn phòng hoàn toàn xa lạ, cậu dường như lập tức nhận ra đây không phải căn phòng mà cậu từng ở.

Lộc Chính Thanh muốn dẫn cậu đến căn phòng mà ông ta trang trí lại cho cậu. Cậu lại nói với tất cả mọi người, cậu muốn phòng của Lộc Dư Ninh.

Lấy lại đồ của mình, thì có gì sai sao?

Lộc Dư An cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhưng Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc lại không cảm thấy như vậy.

Cậu còn nhớ lúc ấy người làm trong nhà họ Lộc cũng rất kinh ngạc.

Từ trước đến giờ cậu không biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ mạnh mẽ đâm rách bầu không khí hòa bình này, khiến cho tất cả mọi người đều khó chịu.

Cuối cùng đương nhiên là Lộc Dư Ninh đỏ mặt nói, cậu ta sẽ dời ra ngoài.

Khi đó trong lòng cậu vẫn có chút vui vẻ vì đã lấy lại được đồ của mình. Nhưng không để ý thấy vẻ áy náy và bất mãn ở trong mắt Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc.

Lộc Dư An cho rằng mối quan hệ máu mủ này chính là sợi dây hàn gắn bọn họ, đương nhiên ba và anh trai của cậu sẽ yêu thương cậu hơn cậu ta, nhưng cậu lại không biết máu mủ chẳng là cái thá gì cả.

Cậu tưởng rằng những thứ mình đã bỏ lỡ khi còn bé sẽ được bù đắp lại, sau đó cậu mới phát hiện. Mọi người đều đi về phía trước, chỉ có mình cậu là đang dậm chân tại chỗ.

Lần cuối cùng cậu nhìn thấy căn phòng này, nó đã bị đổi thành phòng vẽ của Lộc Dư Ninh, bởi vì bị ảnh hưởng đến việc lấy ánh sáng, cây du trước cửa sổ cũng bị chặt đứt. Không còn chút dấu vết nào như trong trí nhớ của cậu nữa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play