Edit : Tiểu N

Năm thứ bảy của triều đại Trinh Quán, vào giữa tháng Mười, Lí Thạch đã bắt đầu rơi tuyết nhiều,trên một con đường núi cách thị trấn mười dặm về phía đông, có hai người đang vật vã giữa gió tuyết.

Hai người đều là dân làng Tây Pha, trong những ngày qua, họ đã đi lại trên con đường này nhiều lần. Trước đó khi chưa có tuyết, việc đi lại còn dễ dàng hơn một chút, nhưng giờ đây với cơn tuyết lớn, việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn.

"Đại lang a, có nặng hay không, để cho ta tới cõng trong chốc lát đi ?” Lão bà tóc hoa râm, tinh thần vẫn rất tốt, ôm một cái rổ lớn bước đi trong gió tuyết, bước chân không thấy khó khăn hơn người thanh niên bên cạnh, tóc của lão bà bây giờ đã bị gió bắc thổi trúng có chút lộn xộn, nhưng bộ quần áo trên người lại sạch sẽ, mặc dù chỉ là chiếc áo vải bố thông thường nhất, nhưng lại hết sức gọn gàng.

"Không cần, con mang được." Thanh niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dường như không mạnh mẽ, lúc này mang theo một cái rổ lớn trên đất tuyết, rõ ràng là rất vất vả, nhưng hắn không than trách gì, chỉ biết cắn chặt răng.

"Ngươi nếu mệt liền nói một tiếng, ta dừng lại nghỉ một chút cũng không sao, không vội cái này nhất thời nửa khắc." Lão bà đến cùng đau lòng tôn nhi.

Nhi tử  bà đã mất một chân khi đi lao dịch, thời tiết như vậy thì dù thế nào cũng không thể ra ngoài được, ngoại trừ tôn nhi này, không có ai khác trong nhà có thể làm được công việc này.

Thằng bé này còn nói tuyết lớn kêu bà đừng theo, mình hắn tự làm được mà, bà lão không chịu đồng ý, cháu trai tốt như vậy, bà lo sợ cháu mình sẽ gặp phải sói, thời tiết lạnh lẽo như này, nhiều động vật hoang dã trên núi đều ngủ đông, những con thú hoang đó không có thức ăn để săn mồi thường sẽ xuống núi, phải cẩn thận khi ra ngoài. Đừng nghĩ rằng bà gầy guộc như này, nhưng khi nào cần thì nàng cũng có thể làm cho con sói phải sợ.

"Chỉ cần vượt qua con dốc phía trước, chúng ta sẽ thấy nhà cô cô ngươi rồi."

"Cái này một giỏ đậu hũ đổi đi ra ngoài, có thể được không ít hạt đậu."

"Ồ, giờ có một con bò thì tốt biết mấy. Đại lang à, chỉ cần chịu đựng thêm một đoạn thời gian, khi nương của ngươi học được cách làm đậu hủ từ thằng nhóc La Tam Lang, nhà chúng ta cũng sẽ tích cóp được một ít tiền, mua một con bò, khi đó ngươi sẽ không cần phải vất vả như bây giờ nữa, chỉ cần có con bò, phụ thân ngươi ra ngoài sẽ dễ dàng hơn, không cần như bây giờ..."

Lão bà đau lòng cho tôn nhi của mình, không ngừng than phiền trên đường, nhà nàng trượng phu đoản mệnh, nhi tử lại là tàn tật, trong nhà chủ yếu phải dựa vào nàng cùng con dâu chèo chống, hai năm qua cái này tôn tử lớn hơn, cũng là rất có thể giúp các nàng chia sẻ một ít.

Mấy ngày trước, nh tử  của La gia đã nói rằng, bất kể ai trong làng, miễn là ai đó sẵn lòng giúp đỡ gia đình anh trong một tháng, anh sẽ dạy cho họ cách làm đậu hủ.

Làm việc một tháng có gì đâu, chỉ ở trong làng, dưới mí mắt mình, cũng không phải là nặng nhọc, hơn nữa vào mùa đông lạnh, cũng không sợ làm trễ công việc đồng áng. Gia đình bà ban đầu đã định sẽ đưa trưởng tôn đi, sau đó đã suy nghĩ lại, quyết định đưa nhi tức qua, ban đầu họ còn lo lắng rằng La Tam Lang sẽ không hài lòng với sức lao động của phụ nhân, nhưng không ngờ anh lại rất dễ nói chuyện, còn nói rằng ngày đó tại gác lúc xay đậu,  nhi tức bà đã tới giúp đỡ, biết được cô là là một người làm việc nhanh nhẹn. 

Những ngày qua, nhi tức bà đã đi làm ở nhà La gia mỗi ngày, bà cùng tôn tử thì đi đổi đậu hủ từ La gia, đi khắp nơi thăm hỏi người thân.

Đi qua nhiều làng xóm, cuối cùng bà phát hiện ra rằng trong làng nơi đại nữ nhi của bà sống, những người địa phương này là người sẵn lòng ăn, mỗi lần mang đậu hủ tới, chỉ cần một lát là người trong làng đã chia nhau hết, và cũng rất sẵn lòng đổi đậu, nếu không phải nàng mỗi lần đều kiên trì cấp cho ngoại tôn, ngoại tôn nữ mà lưu lại một khối, sợ là một chút cũng không còn.

Ở làng của họ, còn một số người không biết gì cả, nói xấu sau lưng, nói nàng lão thái bà này muốn lương thực muốn điên rồi, cái này trời đông giá rét này, lại đem con cháu ra chịu khổ.

Bọn hắn biết cái đếch gì! Đừng nghĩ rằng hiện tại La Tam Lang chỉ bán đậu hủ trong làng, nhưng mỗi ngày cũng có thể kiếm được một ít đậu. Cả làng Tây Pha chỉ có một ít đất, bây giờ đã có hơn mười người giúp đỡ La gia, đến tương lai khi La Tam Lang dạy cho họ cách làm đậu hủ, trong làng sẽ có một lượng lớn người làm đậu hủ, khi đó đậu hủ sẽ đi đâu? Bà cũng phải chuẩn bị trước.

Những ngày này, nhi tử bà trong nhà cũng không có nhàn rỗi, đã học được cách làm những gì cần thiết để làm đậu hủ từ La gia, cộng với việc hơn nữa nàng bên này kinh doanh, có thể nói là mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ nhi tức theo La gia học được kỹ thuật về thôi.

Ở một ngôi làng không xa, vì tuyết lớn, trong những ngày này mọi nhà đều đóng cửa sổ, ở một ngôi nhà nào đó trong làng, ba, năm phụ nhân đang ngồi quanh một cái bàn, quấn sợi cây đay, may quần áo.

Dù ở cùng một vùng quê, ngôi làng này dường như giàu có hơn làng của La Tam Lang, vì cách huyện thành không xa, trồng một số rau cải để bán ở trong thành, cũng có thể có một ít thu nhập, coi như là cùng là bán lương thực cũng dễ bán với giá tốt hơn, vì gần thành nên có tin tức linh thông, đôi khi không cần thông qua những lương thương( thương nhân bán lương thực), bán trực tiếp cho cư dân trong thành cũng có thể kiếm được vài văn.

"Nương, nãi nãi  tới rồi." Một vài đứa trẻ đứng quanh cửa sổ chơi, mở cửa sổ một chút rồi lại đóng lại, những người phụ nhân trong nhà không quan tâm nhiều.

"Cái gì nãi, ta xem ngươi là muốn ăn rồi a?" Một số phụ nhân trong phòng nói đùa. 

"Thật sự, nãi nãi đến, biểu huynh cũng tới." Mấy cái tiểu hài tử dứt khoát đem cửa sổ mở ra cho các nàng xem.

Một cơn gió lạnh xâm nhập vào nhà, đưa vào nhiều bông tuyết, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thực sự đã thấy hai người đang đi lại trong gió tuyết.

"Nương, trong trời tuyết lớn như vậy, các ngươi thế nào còn tới đây chứ?" Có một phụ nhân vội vàng đi ra ngoài đón, thò tay đem lão bà trong tay rổ nhận lấy.

 

"Chúng ta không phải đã thỏa thuận từ trước rằng sẽ đến đây trong hai ngày này sao, ta sợ làm ngươi phải đợi." Bà cười nói.

"Tranh thủ vào trong cho ấm áp đi, thời tiết lạnh giá như vậy..." Ba người nói chuyện liền tiến vào sân nhỏ.

Không lâu sau đó, nhiều người trong làng nghe nói là từ làng Tây Pha lại có người đến, họ vội vàng mang đậu đến từ nhà mình để đổi đậu hủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play