Edit : Tiểu N
“Những điều này, ngươi nghe từ thương nhân à? Làm đậu phụ này khó không?” Lúc này, người dân trong làng đã rất quan tâm đến đậu phụ, được La Dụng nói đến như vậy ngon lành, mà chỉ cần dùng một ít đậu là có thể làm được, đậu ở vùng quê họ không phải là vật gì hiếm có, cũng không đắt đỏ.
“Làm đậu phụ này không khó, chỉ cần có một loại chất dẫn, không có chất dẫn thì đậu phụ sẽ không thể tạo ra được.” La Dụng lo lắng rằng họ sẽ không hứng thú.
“Nghe nói chỉ cần khi đi vào thành thì cần có chất dẫn( ý ở đây chỉ phải có người dẫn đường ), chưa nghe nói khi làm đồ ăn cũng cần chất dẫn đâu.” Người dân trong làng lao nhao nói.
“Không có gì kỳ lạ, ở trong thành, một số đại phu khai phương thuốc, còn phải dùng đến thuốc dẫn đấy."
“Tam Lang, ngươi có chất dẫn không?”
“Tất nhiên là có rồi.” La Dụng cười nói.
Sau khi xay xong đậu, người dân trong làng hồ hởi theo đến La gia để xem Tam Lang làm đậu phụ, và sữa đậu đã xay kia được một anh chàng cường tráng dùng đòn gánh đi theo.
Thùng gỗ chứa sữa đậu được anh chàng đó dùng dây thừng treo ở hai đầu đòn gánh, bước đi nhẹ nhàng, thùng gỗ lắc nhẹ, nhưng sữa đậu trong thùng lại không rơi ra chút nào, khí công của người đó khi vác, La Dụng rất ngưỡng mộ.
Khi quay về nhà, La Dụng không giấu giếm gì, đi vào bếp, trước mặt mọi người, bắt đầu làm đậu phụ, tất nhiên mọi người cũng giúp đỡ không ít.
Sữa đậu đã lọc được đổ vào nồi để đun, cùng với việc nhiệt độ tăng lên, mùi thơm của sữa đậu nhanh chóng lan tỏa trong sân nhỏ này, ban đầu có một ít mùi cỏ xanh nhưng càng đun lên mùi thơm càng ngào ngạt, sữa đậu màu trắng đặc đã bắt đầu sôi sùng sục trong nồi, khiến người dân trong làng ngạc nhiên, họ đã ăn đậu hằng ngày, nhưng chưa bao giờ nghĩ đậu còn có thể ăn được như vậy.
Trong khi đun, La Dụng lọc bỏ bọt, thỉnh thoảng khuấy đều để tránh bị cháy đáy nồi, khi nhiệt độ đủ, anh đổ thêm một ít nước lạnh vào để làm mát, sau đó mới là phần chính.
Người dân trong làng chỉ thấy Tam Lang của La gia mang ra khỏi căn phòng bên cạnh một bát nước trong suốt, từ từ đổ vào nồi, đồng thời nhẹ nhàng khuấy đều hỗn hợp trong nồi bằng muỗng, không mất bao lâu, họ thấy hỗn hợp đó dần dần đông lại thành những bông tổ ( như sơ sợi bông)...
“Đây là tào phớ.” La Dụng từ nồi lấy ra hai bát tào phớ, nhà anh không có đường cũng không có bất kỳ gia vị nào khác, chỉ có thể lấy hai thìa đậu muối từ hủ bỏ vào: “A tỷ, tỷ phu, các ngươi trước ăn thử xem.”
La Dụng đưa hai bát tào phớ cho La Đại Nương và Lâm Ngũ Lang, hai người nghe nói Tam Lang đã làm đậu phụ tại nhà, cũng đến để xem thử, cùng đi còn có Lâm Lục Lang, La Dụng cũng múc cho anh ta một bát.
Trong nhà và bên ngoài còn có nhiều người khác, La Dụng lại múc thêm vài bát tào phớ để phục vụ, mỗi người một bát là không đủ, nhưng vẫn có thể thưởng thức một chút hương vị.
Tào phớ vừa mới ra khỏi nồi, nóng hổi phát ra mùi thơm của đậu, mặc dù không có nhiều gia vị, nhưng ăn vẫn rất ngon.
Sau khi thưởng thức tào phớ nóng, hầu hết mọi người trong làng cũng tin vào những gì La Dụng đã nói trước đó về đậu phụ.
Tất cả mọi người trong lòng không khỏi cảm thán, họ nói rằng La phụ là một người có tầm nhìn, mặc dù gia đình họ phải vắt kiệt cơm áo chỉ để nuôi một người con trai ăn học. Trong số họ, có không ít người, từ khi sinh ra, đã sống cả đời của họ trong ngôi làng núi nhỏ này, nếu không có La Tam Lang, họ có lẽ sẽ không biết đậu phụ là gì.
Bây giờ La Dụng đã có kỹ thuật làm đậu phụ này, kết hợp với tiền tài cùng thế lực của Lâm gia, có lẽ chỉ trong vài năm, sẽ có thể trở nên giàu có.
Tại sao Lâm gia lại giàu có, không phải là vì họ biết cách làm giấm sao, giấm của Lâm gia chất lượng bình thường, vì giá rẻ nên có một chỗ đứng trên thị trường ở địa phương, mặc dù không có lợi nhuận lớn, nhưng tích lũy từng ngày từng tháng, Lâm gia cũng đã có một số nguồn tài sản.
Không lâu sau, đậu phụ đã làm xong được mang ra khỏi nhà, vì không có dụng cụ phù hợp, đậu phụ hôm nay chỉ được ép nhẹ bằng cái rổ trong nhà, lót một miếng vải sạch vào cái rổ, đổ sữa đậu vào, sau đó buộc chặt miệng rồi để một cái chum gốm lên trên, dưới sức ép nặng, không ngừng có nước sạch chảy ra từ miếng vải, không bao lâu, đậu phụ cũng đã hình thành.
Trước khi xay đậu, La Dụng đã nói rằng, những đậu phụ được làm ra hôm nay sẽ được chia cho làng xóm láng giềng, cảm ơn họ đã chăm sóc La gia trong vài tháng qua.
Khi đậu phụ đã làm xong, dù có chăm sóc La gia hay không, mọi người đều đứng chờ La Tam Lang phân phát đậu phụ, còn có một số người cẩn thận, đã từ nhà mang theo bát đĩa để chờ từ sớm.
Nhưng chẳng ngờ rằng, trước khi bắt đầu phân phát đậu phụ, La Tam Lang đã ném một quả bom nặng vào đám đông, làm cho nhiều người láng giềng bị sốc.
Tam Lang nói với mọi người rằng, từ khi xảy ra tai nạn vào mùa hè năm nay, gia đình họ phải hoàn toàn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của láng giềng, bây giờ dù anh đã tỉnh lại, nhưng vẫn chỉ là một thư sinh yếu đuối không thể làm việc, trong tương lai, vẫn cần sự chăm sóc của mọi người, bây giờ anh đã có kỹ thuật, nhưng lại đau đầu vì trong nhà không có một người có sức lao động.
“Nếu có bà con nào nguyện ý làm việc ở nhà ta một tháng, ta sẽ truyền cho họ bí quyết làm đậu phụ.”
Sân nhà ồn ào, hàng xóm láng giềng châu đầu ghé tai nhau nói chuyện, trong một khoảnh khắc, không có ai bước ra. Bánh trên trời rơi xuống, bánh quá to, đến quá bất ngờ, họ không biết có nên nhận không.
“Vậy ngươi nghĩ, chính mình cũng có thể làm được cái chất dẫn để làm đậu phụ à?” Có người lớn giọng hỏi.
“Có thể.” La Dụng trả lời ngắn gọn.
La gia không có nguồn lao động, điều này mọi người trong làng đều thấy, vì vậy một số người trong làng nghĩ rằng Tam Lang sẽ hợp tác với Lâm gia.
Nhưng thực tế, về việc làm đậu phụ này, La Dụng từ đầu đã không nghĩ đến việc hợp tác với Lâm gia, đối với La Tam Lang hiện tại, việc mạnh mẽ mở ra một con đường để kiếm tiền thì tích lũy danh tiếng mới là vấn đề quan trọng. Nếu người dân trong làng đều quan tâm đến đậu phụ như vậy, thì anh cũng có thể tiến xa hơn, sử dụng bí quyết làm đậu phụ như một phần thưởng, để họ trước tiên làm việc cho gia đình mình một tháng.
Còn về phía Lâm gia, khi anh đã đứng vững, La Đại Nương sẽ có người chống lưng, tại Lâm gia sinh hoạt tự nhiên không cần xem sắt mặt người khác.
Nếu nói trong nửa năm qua, Lâm gia đã có ân huệ với họ, thì khi đó họ cũng có thể tính toán cách để báo đáp, cũng có thể hợp tác trong buôn bán, không cần hiện tại liền đưa đi lên cửa mặc người xoa bóp.