Edit : Tiểu N
La Dụng năm nay 27 tuổi, sớm hai năm, vào mùa hè của năm anh 25 tuổi, đột nhiên một trận sốt cao, thiếu chút nữa đem mạng nhỏ cho đốt không còn, sau đó khi giảm sốt, anh phát hiện ra mình có một cái tùy thân không gian, chỉ cần tập trung tinh thần vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở lòng bàn tay trái, liền có thể mở ra không gian này.
Khi còn nhỏ, bà nội La đã để người ta bói số mạng cho La Dụng nhiều lần, đối với nốt ruồi màu đỏ trên lòng bàn tay anh, các thầy bói đều đồng thanh cho rằng đó là một nốt ruồi tốt, nhưng ai có thể ngờ đây lại là một cái tùy thân không gian.
Kể từ khi có tùy thân không gian này, cuộc sống của La Dụng đã trở nên thoải mái hơn, công việc cũ bỏ không làm, chỉ đi lang thang khắp nơi. Đi vào vùng quê phía bắc, thu mua hàng nông sản, sau đó đến các thành phố lớn phía nam, bày cái gian hàng vỉa hè bất kỳ nơi nào cũng bán được với giá gấp đôi, mọi người nói không chỉ rẻ, mà còn mới mẻ, vị ngon.
La Dụng hiện đã có một nhóm khách hàng cố định, không bao giờ phải hét giá khi bán hàng. Mùa thu năm ngoái, anh từ Tây Bắc mua một lô thịt dê, bò, tiền vốn đầu tư hơi nhiều, ban đầu còn lo liệu có bán được hay không, kết quả thế nào, chưa đến hai ba ngày, hầu như nửa không gian thịt dê, bò đã bị mua hết, những ai biết nhìn hàng đều mang về hàng chục cân hàng chục cân, khoản này, La Dụng thật sự kiếm lời không ít.
Nguồn tiêu thụ mở ra, La Dụng hiện nay càng ngày càng thoải mái khi thu mua nông sản, gì cũng thu, miễn là giá cả hợp lý và chất lượng không có trở ngại.
Anh không chỉ làm ăn từ phía Bắc sang phía Nam, khi đi từ phía Nam đến phía Bắc, không gian cũng không bỏ trống, phía Nam có nhiều nhà máy, thu mua một ít hàng vụn của các nhà máy, đưa vào các thôn xã nhỏ không phát triển giao thông của phía Bắc, chắc chắn là không thua lỗ.
Lần trước bắt kịp mùa tốt nghiệp, La Dụng chạy đến một trường đại học ở một thành phố phía Nam mà anh đang ở, thu mua một đống hàng đã qua sử dụng cùng với sách cũ và các vật dụng khác, hàng đã qua sử dụng rẻ tiền, sau hai lần tập kết ở phía Bắc, hầu như đã bán hết.
Các thiết bị nhỏ như đèn bàn, quạt điện bán rất chạy, chăn bông cũng bán được một ít, sách cũ thì không có bán chạy lắm, La Dụng cũng không muốn bán chúng ở các cửa hàng thu mua phế liệu, anh nghĩ rằng, sẽ mở một cửa hàng sách đã qua sử dụng, lúc đó sẽ tuyển một vài nhân viên đáng tin cậy hơn, nếu ở gần trường học, có thể tuyển thêm một số sinh viên làm việc, cũng không cần một cửa hàng có vị trí đặc biệt tốt, không cần vốn quá nhiều, có lẽ sẽ không lỗ, khi mùa tốt nghiệp đến, còn có thể giúp thu mua sách đã qua sử dụng, khi nguồn hàng ở đây ổn định, còn có thể mở thêm một cửa hàng hoa quả, nói đến đó, bày hàng rong cũng không phải là một phương án dài hạn, thu mua và bán hàng đều phụ thuộc vào một mình anh, không chỉ là mệt mỏi, mà còn không hiệu quả.
Tháng mười một, một ngôi làng ở phía Bắc.
La Dụng đỗ chiếc xe bán tải của mình ở lề đường bên cạnh ngôi làng, những người làng được tin tức đã tập trung lại về hướng đó.
"La Dụng, giá cả khoai tây này cậu thu bao nhiêu a?" bên này có ông cụ bán khoa tây mang trọng trách hỏi.
"Tám mao." Tám mao một cân là giá thị trường, người khác tới cửa thu mua chưa hẳn chịu ra tám mao, đặc biệt là như vùng núi hẻo lánh này, La Dụng ngược lại là không sao cả, lần này chủ yếu là về thịt dê, những thứ khác chỉ là thu thêm.
"Ở đây là đám khoa tây mập do nông dân chúng tôi lựa ra không đó, gần đây nhà tôi có mấy người từ thành phố đến chơi, ăn mà khen không ngừng, lúc ra về mỗi người còn mang đi mười hai cân đấy." Người bán khoai cũng không vội vàng, đặt thùng khoai ở bên cạnh xe bán tải của La Dụng, tựa vào cái đòn gánh, cười tươi tắn khi nói chuyện với anh.
Người phương Bắc rất nhiệt tình và biết nói, La Dụng cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, anh là người rất sảng khoái, những người dân ở khu vực này vẫn có ấn tượng tốt về anh.
"Mấy tháng sắp tới, đường đi ở đây sẽ bị tuyết che kín, khách từ thành phố có thể vào được không?" La Dụng cười hì hì hỏi.
Editor tiểu N - chỉ đăng duy nhất free tại TyT.
Những người khách từ thành phố mà anh hỏi là những vị du khách, chính quyền địa phương của họ cũng đã rất nỗ lực trong việc phát triển ngành du lịch, nhưng không may vị trí quá xa xôi, giao thông không phát triển, tự lái xe cũng được, nhưng việc đi bộ không phù hợp, vì vậy lưu lượng khách rất hạn chế.
Con đường này cong cong lượn lượn, mất ba giờ đồng hồ để lái xe từ ngôi làng này đến thị trấn, mà giá vé cũng cần phải hai mươi ba mươi, ít người dân nào sẽ không tiếc tiền vé xe, nếu có thể có một chiếc xe máy cho riêng mình, cũng sẽ đỡ khổ một chút, nếu không khi bán một lô rau cũng không đủ tiền để trả vé xe.
Vì vậy như La Dụng, người thu mua và bán hàng như anh, càng được mọi người hoan nghênh, mới đây anh đã đến ngôi làng phía trước, đã có người gọi điện cho bạn bè và người thân ở đây, giờ chỉ mới đến là đã có vài người nhảy ra chờ đợi ở lề đường.