Edit : Tiểu N
Trong mùa đông, các loại thức ăn của họ bị hạn chế, không có nhiều sự đa dạng, đậu phụ ở làng Tây Pha đã được họ nếm qua một số lần, là thứ món ăn mà trước đây họ chưa từng thử, không chỉ mới mẻ mà còn ngon và không đắt, một thăng (dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu) đậu có thể đổi được một khối lớn như lòng bàn tay, cũng khá dày, nếu chỉ làm một món ăn phụ, với gia đình không quá đông người, một khối đậu phụ cũng đủ ăn một hoặc hai bữa, và đối với những gia đình tiết kiệm, có thể ăn được trong ba, năm ngày, chỉ khi có trẻ con trong nhà là họ mới thử một chút mới lạ.
Những khay đậu phụ được xếp trên rổ đã bị người ta chia sạch chỉ trong một thời gian ngắn, và có một người láng giềng, mang theo một đấu đậu, đã đổi lấy phần lớn khay đậu phụ, lý do là muốn đưa đậu phụ này đến cho người thân ở trong thành.
Hiện tại, danh tiếng của đậu phụ ở làng Tây Pha đã lan rộng ra trong thành, tuy nhiên, tại thời điểm này, không có cửa hàng nào trong thành bán, lúc này thời điểm mang đậu phụ đến nội thành để tặng người khác, mặc dù không có giá trị lớn, nhưng thắng ở điểm là độ mới mẻ của nó, cuối cùng cũng là một thứ mới lạ đang lưu hành.
Trong những ngày vừa qua, sân nhà của La gia đã thay đổi, hàng rào xơ xác đã được nhổ bỏ, một vòng tường đất cao hơn một người đã được xây quanh sân nhà, ba gian phòng vẫn nguyên vẹn, chỉ có một cái lều cỏ đã được dựng lên, là nơi làm đậu phụ.
Cái lều cỏ này được dựng ngay giữa bãi đất trống giữa tường sân và phòng nơi Nhị nương các nàng ngủ, bếp lớn để nấu đậu phụ được đặt sát vào tường nhà, khi bếp lớn được bật lên, căn phòng bên cạnh trở nên ấm áp hơn.
Trong những ngày đầu tiên, vì chưa có nguồn tiêu thụ, và số lượng đậu cũng không nhiều, nên mỗi ngày chỉ làm một lượng nhỏ đậu phụ, những người đến gia đình La để làm việc cũng chủ yếu làm các công việc xây dựng cơ bản, sửa hàng rào, dựng lều cỏ, xây bếp nấu, và những người có kỹ thuật có thể nhận được một số công việc nhẹ nhàng hơn, như làm các công cụ như giỏ đậu phụ.
Khi các công việc xây dựng cơ bản đã gần hoàn thành, người mua đậu phụ cũng đã nhiều hơn, sau những ngày tích luỹ trước đó, La Dụng đã có được một lượng lớn đậu, vì vậy, anh bắt đầu làm đậu phụ một cách chăm chỉ, suốt ngày không ngừng, mỗi ngày trên sân nhà đều tràn ngập mùi thơm của đậu phụ, ngoài lều cỏ, những bông tuyết bay bay, bên trong lều cỏ là hơi nước bốc lên.
La Tam Lang chỉ mới 14 tuổi, sau khi khỏi bệnh, nhìn như văn nhược, nhưng thực ra rất quyết đoán, những lời nói của anh về việc dạy mọi người làm đậu phụ đã làm cho nhiều người trong làng kinh ngạc, trong thời gian này, họ thấy anh đã sắp xếp mọi thứ một cách rất cẩn thận, không có ai đặt ra suy nghĩ coi thường anh chỉ vì tuổi trẻ.
Trong những ngày gần đây, La Dụng đã để mọi người trong sân nhà làm đậu phụ một cách chăm chỉ, mỗi ngày làm ra bao nhiêu đậu phụ, nếu có thể bán hết thì bán hết, nếu không thì chất vào một vài cái thùng lớn dưới hàng rào trong sân nhà, cái này trời đông giá rét đấy, có thể làm một loạt đậu phụ đông lạnh.
Chờ mấy ngày nữa đầy một tháng, những người này sẽ rời đi, chỉ còn lại một vài người trong gia đình họ, dường như cũng không làm được mấy khối đậu hũ, tuy nhiên, nếu có đủ tiền để mua một con lừa, đậu phụ sinh ý có thể kéo dài thêm một thời gian.
Nghe nói gần đây đã có một số người trong làng bắt đầu lo lắng rằng sau một tháng, có quá nhiều người làm đậu phụ, họ sẽ không thể bán hết đậu phụ của mình, nhưng La Tam Lang không lo lắng, theo quan điểm của anh, người trong làng lo lắng là vì họ chưa nhìn thấy được mảng trống thị trường trước mắt.
“Tam Lang, ngày lạnh như thế này, sao ngươi không ở trong nhà?”
Buổi sáng hôm nay, La Đại Nương và Lâm Ngũ Lang cùng đến sân nhà của La gia, thấy La Tam Lang đang lang thang trong sân, không kìm được và lại nói một hai câu với anh, La Đại Nương nói trắng ra hơi có tính gia trưởng, luôn luôn muốn ôm hết tất cả việc vào người.
Editor tiểu N - chỉ đăng duy nhất free tại TyT.
“Vừa ăn xong cơm, đệ đi dạo chút.” La Tam Lang nói, ánh mắt nhìn về phía sau La Đại Nương, phát hiện ra rằng lần này không có Lâm Lục Lang đi cùng.
Nói đến Lâm Lục Lang, kể từ khi La Tam Lang tỉnh dậy, anh cũng đã gặp một vài lần, dường như không giống như vẻ mặt kiêu căng trong ký ức, không biết có phải là đã gần một năm không gặp, chàng trai kia đã thay đổi.
Kể từ khi bắt đầu làm đậu phụ tại nhà, các huyn đệ Lâm gia đã đến xem, Lâm Đại Lang còn mang đến một cái cối xay lớn, La Tam Lang tạm thời cũng không có gì để đáp lại, chỉ dành đáp lại bằng một khay đậu hủ khô cho anh ta, cũng xem là một cách trả ơn.
“Chúng ta vào trong nói chuyện.”
Sau khi vào trong, La Đại Nương và Lâm Ngũ Lang giải thích lý do họ đến lần này, cậu bé đi cùng họ lần này tên là Kiều Tuấn Lâm, là cháu của một người họ hàng bên kia nhà mẹ đẻ của cô mẫu ( mẹ chồng) La Đại Nương.
Lâm mẫu nhà mẹ đẻ để là một gia đình giàu có trong huyện, và việc Lâm mẫu đến làng Tây Pha cũng là sắp xếp của cha nàng an bài, vào những ngày loạn lạc, ông muốn gia đình có nhiều bảo vệ hơn, mới đưa ra quyết định như vậy, sau này khi Lâm mẫu đến làng Tây Pha, cũng đã giúp đỡ nhà mẹ đẻ, gửi đi không ít lương thực, và sau đó, thời kỳ loạn lạc dần dần kết thúc, một người từ gia đình Lâm mẫu đã thông qua khoa cử ra làm quan trở thành một cái tiểu quan, và còn có một số tài năng trong thế hệ trẻ, trong một thời gian ngắn, toàn bộ gia đình tiền đồ sáng lên, và bây giờ Lâm gia cũng coi trọng mối quan hệ đó.
Thiếu niên cùng tới hôm nay là cháu của em trai của Lâm mẫu, cậu bé này mẫu thân đã mất sớm, phụ thân cậu ấy kết hôn lại, và sau đó trong nhà trở nên không yên ổn, đánh nhau không kể ngày tháng, đều muốn lật nóc nhà rồi.
Vài ngày trước, khi Lâm mẫu đưa Lâm Lục Lang trở lại nhà để thăm người thân, không biết làm thế nào, kế mẫu của cậu nói rằng cậu bé này và Lâm Lục Lang quá hợp nhau, sau đó phụ thân cậu ấy nói, nếu thật sự hợp nhau, thì đi chơi ở nông thôn với Lục Lang một thời gian, sau đó cậu bé này đã được "chuyển phát nhanh" tới đây.
Dù La Đại nương nói khá lập lờ, nhưng La Tam Lang cũng hiểu được một câu chuyện khá hoàn chỉnh.
Câu chuyện chưa kết thúc ở đây, sau khi cậu bé đến sống tại Lâm gia, không biết tại sao, cậu ta và Lâm Lục Lang, người mà được cho là rất hợp nhau, đã cãi nhau, Lâm Lục Lang từ nhỏ được gia đình nuông chiều, chưa từng đánh nhau nhiều, lần đầu gặp phải một người đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, đương nhiên là đã được một trải nghiệm một trận rồi.
Lâm Lục Lang cảm thấy bi thương trong một thời gian dài, Lâm mẫu cũng thấy điều đó và thương nh tử , cái nhị thế tổ Kiều Tuấn Lâm đã nói với Lâm mẫu hôm qua rằng muốn học làm đậu phụ từ La Tam Lang, Lâm mẫu rất vui mừng, ngay lập tức đã quyết định, để La Đại Nương và Lâm Ngũ Lang đưa cậu đến đây để xem.
La Tam Lang khi nghe đến đây đã hiểu rõ, chàng trai tên là Kiều Tuấn Lâm này chính trước có kế mẫu, sau còn có kế phụ, và cuối cùng ngay cả họ hàng cũng không muốn quan hệ với cậu ta. hiện tại cái này tiểu công tử rốt cuộc phát hiện làm người vẫn phải là dựa vào chính mình, nên quyết tâm học một nghề làm đậu phụ để tự mình nuôi sống bản thân sao?
Lúc 14 tuổi à... Haizz, chính là tuổi đang học năm thứ hai sơ trung đi.
"Tam Lang, đệ nghĩ..." La Đại Nương có phần cảm thấy ấy náy, Tam Lang mới khỏi bệnh sau một thời gian dài, mới vừa muốn làm việc gì đó ở nhà một chút thì cô đã đưa một người đến gây rối cho anh, thật không phù hợp, nhưng vì Lâm mẫu đã mở miệng nói rồi, hai vợ chồng họ thực sự không thể từ chối.
"Không sao, để hắn ở lại đây đi." La Dụng không cảm thấy khó xử một chút nào cả.
Chờ bọn anh nói dứt lời, đứa nhỏ tên là Kiều Tuấn Lâm kia, cũng mặc kệ bọn anh bên này là thương lượng như thế nào, bản thân đã tự mình chạy qua đó đẩy cối xay rồi.
Có lẽ vì sinh ra trong một gia đình giảu có, từ nhỏ không thiếu thức ăn, và cũng không ít lần đánh nhau rèn luyện, thân hình nhỏ bé đó vẫn còn một chút sức mạnh, việc đẩy cối xay không kém cỏi so với những người lớn trong sân.
La Tam Lang đứng trong sân nhà gãi gãi cằm, dường như, việc mua con lừa có thể tạm thời để đó.