Edit : Tiểu N

Sáng hôm sau, La Dụng dậy ngay để kiểm tra những hạt đậu đã ngâm, đảm bảo chúng đã ngâm đủ lâu. Sau khi ăn sáng, anh ôm cái thau gỗ, định đi đến làng để xay đậu.

Ở phía bắc của làng, nơi có tập trung nhà ở nhiều nhất, có một cái giếng cổ, không xa bên cạnh giếng là một cái gác tre, trong gác có một cái cối, khi muốn xay đậu, gạo thì dân làng đều đến đó.

La Dụng ôm một cái thau gỗ đi trên con đường làng, mặc dù nước trong thau đã được anh đổ hết, chỉ còn lại đậu, nhưng ôm trong lòng vẫn rất nặng, chưa đi xa đã bắt đầu đổ mồ hôi hổn hển, gió thổi vào cơ thể lại rất lạnh, bước chân trên con đường đất gồ ghề, chỉ hy vọng có thể đến nơi nhanh chóng.

Tứ Nương và Ngũ Lang mỗi người cầm một cái thùng gỗ rỗng theo sau. Tứ Nương còn tạm ổn, còn Ngũ Lang rõ ràng có chút vất vả, La Dụng quay đầu nhìn lại vài cái, có ý định giúp đệ ấy cầm cái thùng nước, nhưng cơ thể anh thực sự không có nhiều sức lực, cơ thể này vừa mới bình phục sau căn bệnh nặng, hiện đang rất yếu đuối.

"Tam Lang, các ngươi đi đến giếng à?" Đang đi trên đường, từ một con dốc bên cạnh, một chàng trai trẻ mang theo cuốc đang đi xuống, khoảng mười tám, mười chín tuổi, thân hình tráng kiện to lớn, nhưng khuôn mặt mang khắc khổ trầm mặt, không có dánh vẻ tuổi trẻ sáng sủa nên có.

Theo ký ức của La Tam Lang, La Dụng nhận ra người này là Đại Lang( con cả ) của Diêu gia, tên Diêu Mậu Vân, lớn tuổi hơn một tuổi so với La Đại Nương, nay mười tám tuổi.

Diêu gia và La gia sống gần nhau, mối quan hệ từ lâu cũng khá tốt, Diêu Mậu Vân và La Đại Nương đều là những người đẹp trai, đẹp gái trong làng, cả hai gia đình cũng đều có ý định kết hôn.

Sau này La Đại Nương lại lấy Lâm Ngũ Lang, một phần là vì người thường đi chỗ cao, so với Diêu gia, Lâm gia thực sự giàu có hơn nhiều.

Phần khác, là vì  Diêu phụ. Diêu phụ giống như  La phụ, đều là những người chạy nạn từ nơi khác đến đây, vài năm qua, cũng có thể xem như ông đã cắm rễ trong ngôi làng núi nhỏ này, nhưng Diêu phụ vì căn bệnh từ thuở nhỏ nên cơ thể có nhiều bệnh tật, càng ngày càng trở nên gian nan hơn, tốn kém tiền bạc không kể, còn làm phiền người, tính tình cũng không tốt, luôn la mắng trong nhà.

Vì lí do này, những năm đầu, khi La Đại Nương  chưa xuất giá , phụ mẫu La đã không ít lần nói với cô và Nhị Nương rằng Diêu gia không phải là người phù hợp, để họ tránh xa Diêu Đại Lang, Diêu Nhị Lang ra, sau này La Đại Nương lấy Lâm Ngũ Lang, mối quan hệ giữa La gia và Diêu gia cũng dần trở nên xa cách.

Những ngày La Dụng tỉnh lại, Tứ Nương cũng đã nói với anh rằng mùa hè năm nay, Diêu gia cũng gặp hoạ, Đại Lang và Nhị Lang đều bị chôn vùi, sau đó được người đào lên, Đại Lang không sao, nhưng Nhị Lang thì không còn nữa.

"Đúng vậy, đi bên cạnh giếng mài chút ít  đậu, đại lang đây là muốn xuống đất à?" La Dụng mỉm cười nói. Anh có ấn tượng tốt với Đại Lang, nhưng tình hình Diêu gia, phụ mẫu  La không muốn khuê nữ mình gả vào nhà như vậy, hoàn toàn là điều bình thường.

" Ta liền ở bốn phía nhìn xem, mấy miếng đất trên dốc không còn nữa, năm sau phải khai hoang mấy miếng đất mới để cày." Đại Lang nói, vươn tay lấy cái thau gỗ trong tay La Dụng.

"Làm phiền đại lang rồi." Đối phương hiển nhiên là hảo ý, La Dụng cũng sẽ không có chối từ, cái này chậu gỗ hắn ôm quả thực là cố hết sức.

"Vô sự." Diêu đại lang thân thể cường tráng, cái này ít đồ với hắn mà nói xác thực không tính sự tình.

La Dụng quay người lấy cái thùng gỗ trong tay Ngũ Lang, rồi vươn tay vỗ nhẹ vai Tứ Nương, hỏi nàng có cầm được không, Tứ Nương cười rộ lên nói nàng cầm được, chỉ cần nghĩ tới hôm nay nhà có làm đồ ăn ngon, trong lòng tiểu cô nương thật sự hạnh phúc, hưng phấn chờ mong tất cả đều hiện rõ trên mặt.

Sau khi vào mùa đông, cũng không có nhiều việc phải làm trên ruộng, nhiều hàng xóm thường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, sau khi ăn sáng cũng đã đến trưa, nếu thời tiết đẹp, họ có thể ra ngoài để tắm nắng.

Editor tiểu N - chỉ đăng duy nhất free tại TyT.

Mùa đông thường yên bình, đặc biệt là khi gia đình không thiếu lương thực, người trong làng trở nên rất an nhàn. Những người đàn ông thường xuyên tụ tập lại để nói về công việc đồng án, những người phụ nữ ngồi lại để chà xát chỉ gai, còn trẻ em trong làng lại càng tấp nập, vùi đầu chạy nhảy trong làng, trên người mặc mỏng tanh, nhưng cũng không sợ lạnh.

Sáng nay, nhiều người dân vừa mới thức dậy, đã nghe nói rằng Tam Lang nhà La gia đang xay đậu ở gác, đồn là sẽ làm một loại thức ăn gọi là đậu hũ, sau đó có một số người thậm chí không quan tâm đến việc ăn sáng, đã chạy đến đó xem chơi, còn có những người cầm tô cơm đi ra, đứng ở ngoài gác, vừa nghe Tam Lang nói về cách ăn của đậu hũ, vừa đút cơm vào miệng, vừa thích thú nghe.

Thậm chí cả công việc xay cũng đã có người thay thế, trước đó La Dụng vẫn đứng ở bên cạnh cái cối, thỉnh thoảng thêm vài thìa đậu và một ít nước vào cối, nhưng sau đó cũng bị một phụ nhân trong làng chiếm lấy: "Ngươi thân thể chưa khỏe, đứng lâu mệt lắm, ngồi sang một bên đi, chúng ta sẽ làm việc này cho."

Sau đó đã có người nhanh chóng mang một chiếc ghế ra từ trong nhà: "Ngươi vừa nói đậu hũ cũng ngon, vậy đậu hũ ăn có vị gì?"

La Dụng liền nói với họ: "Đậu hũ ăn có vị giống như lòng trắng trứng, mềm mịn, ai thích ăn ngọt có thể rắc ít đường vào, ai thích ăn mặn có thể thêm một ít nước tương và gia vị..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play