Edit : Tiểu N
Một ít bánh còn lại đã được chia cho những người khác, La Dụng lấy một cái nhỏ nhất, một cái bánh khác ở trong tay của La Thất nương, cô bé này có vẻ khôn ngoan, đã được ba tuổi, nhưng nhìn giống chỉ hơn một tuổi, dù không biết nói nhiều câu, nhưng lúc này cô bé biết rằng cái bánh mà La Dụng đưa cho cô bé nhỏ hơn so với những người khác, một mặt cắn, một mặt nhìn về phía La Lục lang.
La Dụng thấy thì bật cười, vừa chia đôi cái bánh trong tay cho cô bé, tiểu cô nương lập tức liền cao hứng, ôm cái bánh nhếch miệng cười rạng rỡ về phía anh.
Lục lang và Thất nương ( nữ là nương, nam là lang ) là cặp sinh đôi sinh bào thai, chỉ lớn có xí tẹo, nửa điểm cũng không ồn ào, cũng không kén ăn, cho họ ăn gì họ cũng ăn, cho một miếng bánh cũng có thể nhai ngon lành. Nhưng sinh ra trong một gia đình nghèo nàn như vậy, không có gì để chọn lựa.
Theo ký ức của nguyên chủ, đầu năm nay lương thực bán được rất rẻ, trong mùa thu, khi mọi người thu hoạch lương thực, cũng có một chút nơi khác thương nhân tại trong huyện thu lương thực, một đấu kê chỉ có ba hoặc bốn xu.
Đổi thành cân, một đấu kê ước chường khoảng mười hai mười ba cân, bây giờ trình độ sản xuất hiện tại không cao, một mẫu đất chỉ sản xuất được mấy gánh lương thực, căn bản bán không được mấy cái đồng.
Giá lương thực rẻ, đương nhiên là điều tốt đẹp đối với người dân trong thành, nhưng đối với người nông dân thì không chắc, nhưng giá lương thực rẻ thường cũng đồng nghĩa với việc mùa màng tốt ở nhiều nơi, thông thường cũng không dễ dàng gặp phải cảnh người chết vì đói khát.
Tiền tiêu dễ là điều tốt, nhưng hầu hết nông dân chỉ có một ít đồng xu, La gia ngày nay đã là hai bàn tay trắng, không có tiền mua nổi lương thực.
"Tam Lang, đệ nên ăn nhiều hơn." Nhị nương không đồng ý với việc Tam Lang chia sạch thức ăn cho các đệ muội, đưa chiếc bánh trong tay tới. Trong suy nghĩ của nàng, Tam Lang bây giờ đúng là lúc phải ăn nhiều hơn, không thể để đệ ấy đói.
"Không sao, đệ nằm trên giường lâu rồi, không đói, không thể ăn được nhiều như vậy." La Dụng cười.
Khi La Dụng nói như vậy, Nhị Nương cũng tin, từ khi anh tỉnh lại, tinh thần anh đã tốt hơn từng ngày, người ta có vẻ khỏe mạnh hơn, vì vậy nàng cũng không lo lắng quá nhiều.
Thực ra, anh không phải là không đói, anh thậm chí rất muốn ăn, những ngày qua đã phải lén lút ăn trong phòng riêng của mình vào buổi tối, khi mọi người kết thúc công việc và tắt đèn đi ngủ, anh mới mang thức ăn ra từ không gian... lòng tự ái đặt mình trong tình thế này thực sự là một tội ác.
Sau bữa tối, La Dụng mở một vài cái vò gốm lớn nhỏ từ góc tường, lấy ra một vài cân đậu từ một trong những vò lớn, đặt vào chậu gỗ, sau đó mang nước sạch từ ngoài vào, ngâm một chậu đậu.
"Tam Lang, sao đệ ngâm nhiều đậu như thế?" Nhị nương thấy anh ngâm xuống nhiều đậu như thế trong một lần, cô cảm thấy hơi đau lòng, liệu ngày mai họ có thể ăn hết không? Theo cách ăn này, gia đình chỉ có thể đủ thức ăn cho đến đầu mùa xuân năm sau.
"Ngày mai tỷ sẽ biết." La Dụng cười.
"Ca ca, huynh đây là muốn làm thức ăn hả?" Ngũ lang đánh bạo hỏi
"Đúng vậy a." La Dụng đưa thay sờ sờ đầu của hắn, oa nhi này năm nay đã bảy tuổi, lớn lên gầy yếu, nhìn xem giống như chỉ có năm sáu tuổi, tính cách hướng nội, La Dụng tỉnh lại mấy ngày nay, cũng không có nghe hắn nói qua mấy câu.
"Làm cái gì thức ăn?" Tứ Nương nắm chặt La Dụng ống tay áo, hai mắt trông mong mà nhìn qua anh, vẻ mặt đầy mong đợi.
Nha đầu ngược lại là người hướng ngoại, trong những ngày qua, khi thấy La Dụng tỉnh lại, cô bé đã không còn giữ mặt nghiêm túc như trước, cười hì hì theo chân bọn họ nói chuyện, và còn cho họ ăn thức ăn của mình, không có việc gì cũng quay xung quanh anh.
"Loại đồ ăn này là huynh nghe được khi huynh còn ở huyện đọc sách, từ một thương nhân ngoại tỉnh..." La Dụng mở miệng, toàn gia tỷ muội huynh đệ liền đều vây đi qua, ngay cả Nhị nương cũng buông việc ở tay, ngồi lại lắng nghe.
La Dụng nói về đậu hũ, nó trông như thế nào, có mùi vị ra sao, và cũng giới thiệu các cách chế biến đậu khác nhau, như đậu hủ ma bà, đậu phụ thủy tinh, đậu hủ khô, tào phớ, một phòng nghe mà nuốt nước miếng...
Tỉnh lại mấy ngày nay, Lạ Dụng đã suy nghĩ nhiều về cách cải thiện tình hình kinh tế một nhà này, mặc dù trong không gian có nhiều thứ, nhưng vì không thể giải thích lý do, không thể dễ dàng mang ra, và các thứ hiện đại quá không thích hợp để xuất hiện trong ngôi làng nhỏ này, suy nghĩ mãi, vẫn là nên làm một ít đậu hủ mới phù hợp nhất.
Theo ký ức của nguyên chủ, ở đây không có đậu hủ, không biết ở nơi khác có hay không, nhưng trong làng của họ thì chắc chắn không có, không thấy đâu. Một khi đã làm ra đồ vật này, đó sẽ là một ngành nghề độc quyền, và vì chỉ là chế biến đơn giản từ các sản phẩm nông sản, cũng không tính quá giới hạn.
Làm đậu phụ rất dễ dàng và nguyên liệu cần thiết cũng đơn giản. Nhà này có đủ đậu để làm đậu phụ, ngoài ra, trong những chồng đồ linh tinh trong không gian của anh cũng có vài chai giấm trắng. Lần đầu tiên có thể sử dụng giấm trắng để đông đậu phụ, sau đó giữ lại nước chát còn lại từ quá trình làm đậu phụ, qua vài ngày lên men, sau này có thể sử dụng nước chát đó để đông đậu phụ, điều này giống như việc sử dụng men cho bột mỳ.
Rồi La Dụng dự định sử dụng đậu phụ để đổi lấy lương thực từ dân làng. Trong thời buổi mưa thuận gió hoà quốc thái dân an này, dân làng có lẽ không có nhiều tiền bạc, nhưng chắc chắn không thiếu lương thực.
Chờ đến ngày mai khi mẻ đậu phụ đầu tiên được làm ra, anh có thể mang đi một ít đến từng nhà trong làng để thể hiện lòng biết ơn. Việc các đệ muội trong nhà anh có thể sống an toàn qua một nửa năm khó khăn không dễ dàng, mặc dù có mối quan hệ với Lâm gia, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy là người trong làng này cũng khá hiền lành, không nói gì đến việc hòa nhân đùm ái, ít nhất cũng không bao giờ áp bức đến tỷ muội huynh đệ La gia, một gia lớn nhỏ không có ai để dựa dẫm.
Chú thích
Thứ tự người trong La gia
ĐạiNương ( 17 tuổi ) - Nhị nương – La Dụng( gốc 27 tuổi , hiện tại 14 tuổi ) – Tứ nương ( 10 tuổi)- Ngũ Lang ( 7 tuổi) – Lục Lang và Thất nương( cặp song sinh 3 tuổi)