Edit : Tiểu N

Nghe nói La Tam Lang đã tỉnh dậy, trong những ngày qua, một số người làng đã đến thăm, ai cũng mang theo ít nhiều thứ, từ gạo, bột, đến trứng gà.

Trong một thời gian ngắn, La gia trở nên náo nhiệt hơn, thức ăn cũng được cải thiện đáng kể, mỗi sáng, Nhị nương còn hấp trứng gà cho Tam Lang, nhưng hầu hết chúng đã vào bụng Lục lang với Thất nương.

Ở nông thôn, hàng xóm thường như vậy, nếu nhà ai gặp phải tai hoạ, thì phần lớn đều sẽ đến thăm, bày tỏ sự quan tâm, đồng thời mang theo vài thứ, không chỉ là giúp đỡ, mà còn là ân tình.

Tất nhiên, những gia đình thực sự sa cơ thất thế, thường không nhận được sự quan tâm như vậy, chỉ có một vài gia đình quen biết và có tấm lòng nhân từ mới sẵn lòng đến. Không thể trách ai lạnh lùng, vì quan hệ con người, đều phải có cả sự chia sẻ và nhận những điều tương đương, nếu nhìn thấy một gia đình không có khả năng sống, làm sao có thể qua lại được? Trong những gia đình nông thôn, không ai giàu có lắm, tất cả đều phải sống cẩn thận.

Mặc dù La gia bây giờ có vẻ nghèo, nhưng La Tam Lang vẫn được nhiều người coi trọng, khi gia đình họ gặp vấn đề, lúc đó, mọi người đều đến thăm, cũng như lúc phụ mẫu La mất, nhiều người làng cũng đã giúp đỡ. Bây giờ, khi Tam Lang tỉnh dậy, các hàng xóm mang theo trứng gà, bột, và gạo đến thăm, thể hiện rõ sự quan tâm của cả làng đối với La Tam Lang.

Lúc trước phụ mẫu La toàn tâm toàn ý cung cấp La Tam Lang đọc sách, liền trông cậy vào anh tương lai có thể trở nên nổi bật, sau đó cả nhà bọn họ người liền đều có thể vượt qua ngày tốt lành. Hàng xóm láng giềng đám không phải là không như thế, cái gọi là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, cái nào thôn cái nào tông tộc nếu có thể ra một hai cái tiền đồ, thì cả làng sẽ khác biệt so với trước đây.

Từ khi tỉnh dậy từ đêm đó, tinh thần của La Dụng đã dần dần được cải thiện. Chỉ trong hai ba ngày, anh đã có thể xuống giường đi lại , lúc đầu chỉ có thể dựa dọc theo bức tường, sau đó nhanh chóng có thể chống gậy đi ra sân.

Trong mùa đông lạnh giá, sân nhà không có gì đặc biệt, chỉ là một sân nhỏ trống trải, ngoài ba căn phòng mộc sống và hàng rào, chỉ có một đống rơm.

Không xa, còn có một vài ngôi nhà nông thôn phân tán, thưa thớt, nhà ở của làng chủ yếu tập trung ở phía bắc, từ vị trí này nhìn không rõ ràng lắm, phía trước đường đất khúc cua, một mảnh nhỏ ruộng dốc che khuất tầm nhìn. Sân nhà của La gia ở phía nam của làng, gần cổng làng, việc đi lại cũng thuận tiện.

Nhìn xa xa, chỉ thấy một dãy núi lớn, trong những dãy núi đó, màu nâu khô héo và xanh tươi xen kẽ, La Dụng biết rằng những dãy núi ở thời đại này thảm thực vật rất rậm rạp, không chỉ cây cỏ mà còn có nhiều loài động vật, từ gà rừng đến thỏ rừng không thiếu, thậm chí còn có nai và hươu, tất cả đều là thịt...

Nhưng La Dụng không dám nghĩ đến việc săn những loại thú hoang, huống chi còn có sói, báo và hổ trên núi, thậm chí khi một con gà rừng rõ ràng được đặt trước mắt, với dáng vẻ gầy yếu của anh, anh không thể bắt được.

Mùa đông đã đến, mặc dù chưa có tuyết, nhưng thời tiết cũng đã rất lạnh, trong gió lạnh thấu xương, La Dụng hiện tại bộ dạng này thân thể suy yếu liền không dám ở ngoài lâu.

Thở dài một hơi, anh trở về bên trong nhà. Nói thật, La Dụng không thiếu thức ăn trong tay, không gian vẫn còn, và những thứ trong đó cũng không thiếu cái gì, anh đã xác nhận điều này từ sớm. Nếu không phải vì điều này, có lẽ anh đã nghĩ rằng La Dụng ở thế kỷ 21 chỉ là một giấc mơ chân thật do bệnh tình kéo dài, không phải là sự tồn tại thực sự.

Editor tiểu N - chỉ đăng duy nhất free tại TyT.

Về việc anh đến đây như thế nào, và làm sao anh trở thành La Tam Lang, La Dụng không có một chút ký ức nào, anh chỉ nhớ rằng mình đang đi một mình trên con đường núi, đi mãi đi mãi rồi đến được đây, trở thành La Tam Lang, một chàng trai trẻ giống hệt anh về tên và họ, ngoại trừ việc trẻ hơn anh hơn mười tuổi.

Chỉ bằng được lợi hơn mười năm thanh xuân, La Dụng cũng không có gì phải than phiền, lại còn có không gian nữa, lợi ích lớn như vậy, người khác đâu có thể tưởng tượng ra, trong tình huống như vậy, dù lão thiên muốn đưa anh đi đâu thì anh cũng không có phản đối gì cả. 

"Tam Lang, ăn cơm rồi." La Dụng vừa đi vào nhà với gậy gỗ, bên kia, La Nhị nương đã bày bữa tối hôm nay cùng với La Tứ nương.

Mùa hè năm nay, mấy mảnh ruộng của gia đình họ trên dốc đã bị chôn vùi, cộng thêm một tang lễ sau đó cùng với việc La Tam Lang như một cái ấm thuốc không đáy, ngôi nhà này cơ bản đã bị đào rỗng, không chỉ có ít ruộng đất mà còn không có nhiều thóc, bữa tối hôm nay vẫn canh suông và cháo gạo, còn có vài cái bánh bột ngô và một ít dưa muối.

Trong thời kỳ Trinh Quán, việc mua bán muối trái phép bị cấm, thuế muối cũng rất nhẹ, giá muối không cao, vì vậy việc ướp thịt và rau muối là phổ biến ở dân gian, việc dùng muối nhiều cũng không cảm thấy lãng phí.

"Ca Ca, huynh ăn nhiều hơn chút đi." Tứ nương nhìn chằm chằm vào những cái bánh bột ngô, nhưng vì Tam Lang không di chuyển, cô cũng không dám chạm vào, nếu không Nhị tỷ nói lại với chị cả thì cô sẽ phải nhận trừng phạt.

"Các ngươi cũng ăn đi." La Dụng nói, sau đó chia những cái bánh trên bàn.

Do trong nhà không có nhiều lương thực, và không dám ăn quá nhiều, Nhị nương đã làm sáu cái bánh lớn và hai cái nhỏ, trong đó có một cái lớn nhất, La Dụng không lấy, nhường lại cho Nhị nương, hiện tại hầu hết công việc trong nhà đều nằm trên đôi vai của cô bé này, nếu không ăn nhiều hơn chút, cơ thể chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play