Edit : Tiểu N

Đến cuối tháng mười một, số người đến làng Tây Pha mua đậu phụ ngày càng nhiều, có người từ các làng bên cạnh, có người từ huyện Lí Thạch, thậm chí còn có một số ít từ xa hơn.

Tây Pha không nằm quá xa huyện Lí Thạch, những người đi nhanh có thể xuất phát lúc ba, bốn giờ sáng, đến giữa trưa đã có thể đến, nhưng để có thể đi sớm và về sớm, người dân thường đi vào buổi đêm, nhóm nhóm cặp kè đi cùng nhau, cũng không đến nỗi nguy hiểm, chỉ là rất lạnh.

Khi mặt hàng đậu phụ bắt đầu trở nên phổ biến ở huyện Lí Thạch, những nơi khác có quan hệ mua bán với huyện Lí Thạch cũng sớm biết tin, ban đầu chỉ là một số thương nhân giàu có, chạy xe bò, xe ngựa tới mua hàng, sau đó có những nhóm người cầm đậu đi bộ đến để đổi lấy đậu phụ. 

Những ngày gần đây lại bắt đầu tuyết rơi nhiều, thời tiết trở nên lạnh hơn, khi gặp những người từ xa, La Tam Lang thường mời họ uống một bát tào phớ nóng hổi.

Nước gừng đặc sệt đã được nấu sẵn đổ vào bình và đặt trên bếp nấu sữa đậu nàng, những cái bếp này từ sáng đến tối đều đang cháy, nước gừng đặt lên trên cũng không sợ lạnh, trong đó có đường, mặc dù chỉ một ít, nhưng ít nhất cũng có vị ngọt.

Một chiếc xe ngựa lại đến, trong thời đại này chỉ có những người giàu có mới có thể sử dụng được xe ngựa, La Tam Lang tiến ra cửa đón người và dẫn họ vào sân, sau đó mang ra một vài bát tào phớ nóng.

"Tam lang, lần trước ngươi nói rau trộn đậu phụ đông, ta về nhà làm theo và cả tổ phụ mẫu ( ông bà nội ) đều rất thích, lần này ngươi có thể lại cho ta biết cách khác chế biến đậu phụ không?" Người nói là một thiếu niên khoảng mười sáu, lớn lên môi hồng răng trắng mặt mày phong lưu, rất là tuấn tú, dường như là con nhà giàu nuôi dưỡng.

Thiếu niên này đội mũ lông và khoác áo lông, ngồi trong sân nhỏ của một gia đình nông dân, cầm một cái bát gốm đen và uống tào phớ nóng hổi, không màng đến nhóm người làng mặc quần áo đơn giản đang ngồi gần đó.

Người này tên Mã Phi Dương, là một chàng trai nổi tiếng ở huyện Lí Thạch, gia đình Mã là một trong những gia đình đứng đầu ở huyện, tổ tiên của họ đã có một số người làm quan, dù nhánh của họ phát triển không như những người họ hàng ở Trường An, nhưng nếu nói đến, đó cũng là người có quan hệ với triều đình, không phải là những hộ gia không có nền tảng.

Một cậu ấm sinh ra trong gia đình giàu có như vậy, cũng là nhờ trong nhà bỏ ra không ít công sức, cuối cùng mới có thể đưa hắn đến trường huyện để đọc sách, nếu nói, lại nói tiếp, La Tam Lang cùng hắn còn là đồng môn, chỉ là vừa vào trường, cậu ấm này đã bị trường huyện đuổi ra ngoài.

Không thể không nói, những tiên sinh dạy học lúc này vẫn tương đối cứng rắn, và chính trị địa phương cũng tương đối trong sạch, theo quy định của triều đình, quan viên địa phương phải chịu trách nhiệm về phẩm chất của đệ tử trong trường huyện.

Muốn giữ chất lượng và uy tín, không thể để các thân thích thổ hào quan lại địa phương dắt mũi, ở phương diện này, học viện huyện Lí Thạch vẫn làm rất tốt, nếu không như La Tam Lang, một học sinh nghèo như thế sẽ không có cơ hội để vào huyện học.

Mã Phi Dương này xếp ở vị trí thứ chín trong số các thúc bá huynh đệ, người ta gọi là Mã Cửu, gia hỏa này từ nhỏ đến lớn luôn đi loanh quanh khắp huyện Lí Thạch, cũng có chút thanh danh, nhưng không phải là thanh danh tốt.

Khi Mã Phi Dương bị đuổi khỏi huyện học, La Tam Lang đã từng nghe nhiều câu chuyện về hắn, sau này La Tam Lang nằm ốm trên giường suốt nửa năm, không còn vị trí ở học viện nữa, và bây giờ đôi bạn lâu ngày gặp lại, thật là trùng hợp.

"Trời lạnh như vậy, chỉ ăn món lạnh cũng không tốt, hôm nay ta sẽ nói về món canh đậu phụ đầu cá cho ngươi." Lần trước là vì nhà thiếu đậu phụ tươi, gia hỏa Mã Cửu này muốn nhiều và gấp, La Tam Lang chỉ có thể đưa thêm ít đậu phụ đông lạnh, Mã Cửu nói chưa từng thấy đậu phụ đông lạnh, không biết ăn, La Tam Lang đã giải thích một chút cách ăn cho hắn.  

"Rất tốt, cách nấu canh đậu phụ đầu cá này thế nào?" Mã Cửu uống nhanh hết một bát tào phớ nóng, đặt bát gốm xuống, bên cạnh hắn nô bộc liền thò tay cầm bát tiếp tới, cùng trong tay mình cái kia bát cùng một chỗ, bỏ vào bên trong chậu nước.

"Cách nấu canh này khá dễ dàng..." Miễn là trong nhà có ít dầu để chiên cá và một cái chảo không nứt, việc nấu canh này rất dễ, nhưng tiếc thay La gia không có, vì vậy anh chỉ có thể giải thích cho người khác, chính mình không thể thưởng thức.

"Tam Lang, nước đậu đông rồi này." Bên lò đang đun sôi, Diêu Mậu Vân nhìn thấy nhiệt đã đủ, gọi La Tam Lang đến ép đậu phụ, La nhị nương bây giờ đều không ở trong sân.

"Tới đây." Không thể để nồi đậu phụ chậm trễ được, La Tam Lang chạy tới ép đậu phụ, Mã Cửu cũng theo kịp, hai người đứng bên lò tiếp tục trò chuyện, nói một hồi lại thèm tào phớ hơn, Mã Cửu lại kêu La Tam Lang múc thêm một bát cho hắn.

Hai người này quan hệ rất tốt à, Diêu Mậu Vân bên cạnh nhìn xem, trước đây khi La Tam Lang còn đọc sách ở huyện học, mối quan hệ với tiểu tử Mã Cửu đã tốt như thế nào đây.

Trong thực tế, La Tam Lang cũng biết rằng tiểu tử đó chỉ muốn đào công thức của mình, nhưng tình cờ thay, La Tam Lang cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với hắn, vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, rất là hợp ý.

~

Lúc này, trong gác tre ở cạnh giếng cổ ở làng, Nhị nương các nàng mấy cái đang nghiền đậu nành.

Hôm qua vào buổi trưa, có một người đàn ông trung niên từ nội thành đến La gia mua đậu phụ, ánh mắt  xem La Nhị nương có chút lỗ mãng hèn mọn bỉ ổi, sau đó sáng sớm hôm nay, La Dụng liền sắp xếp cho các nàng đến đây nghiền đậu nành, bên sân chỉ còn lại một nhóm đàn ông.

Trong những ngày gần đây, số lượng đậu phụ sản xuất ra không đủ bán, đặc biệt là chỉ có một cái cối đá, quá trình nghiền đậu nành quá chậm, nên không đủ đậu nành để sử dụng.

Kiều Tuấn Lâm cũng được an bài đến tới bên này, chủ yếu vì gia đình cậu cũng khá nổi tiếng ở huyện.

Mặc dù mọi người ở huyện đều biết sự tình của Kiều gia, nhưng nếu ai đó thấy Kiều gia đại lang đang giúp đỡ người ta ở nông thôn xoay cối, rồi tiếp tục lan truyền tin đó đi, lão gia Kiều Tuấn Minh sẽ không còn mặt mũi, đến lúc đó truy cứu tới, Lâm gia lão thái cũng sẽ khó xử, nếu bà lão Lâm không vui, chị cả La cũng không thể yên ổn.

Thời tiết rét lạnh, gác tre bên này tứ phía gió lùa, nhưng may mắn là La gia gần đây đã kiếm được một ít tiền, đã mua một số quần áo ấm, vào lúc này, La Nhị nương La Tứ nương đang mặc áo lông thỏ, không phải là loại lông thỏ trắng tinh, mà chỉ là loại lông thỏ màu xám thông thường, nhưng cũng khiến các cô nương trong làng hâm mộ một phen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play