edit : Tiểu N 

Kiều Đại công tử bĩu môi, nghe một chút không cho là đúng, La Tam Lang thực sự có một chút tài năng, nhưng chắc chắn tương lai của bản thân sẽ có khả năng hơn cậu ta. Trong núi sâu này có gì đâu, đợi anh học được làm đậu phụ, rồi đi nội thành mở một phường làm đậu phụ, sau khi tích lũy một chút, lại đem phường đậu hũ của mình mở đến thành  Thái Nguyên, mở đến thành Trường An...

Ý chí chiến đấu bùng cháy, Kiều Đại công tử trên thân càng có lực, đẩy cối xay với tiếng vù vù rung động, khiến cho những người trong sân đều tròn mắt kinh ngạc, đứa trẻ từ nội thành này có sức mạnh lớn thế!

Phía kia, La Dụng đi ra ngoài một mình, men theo con đường đất gần nhà của anh, leo lên một cái sườn đất nhỏ gần ngõ làng, nơi này tầm nhìn tốt, có thể nhìn thấy mọi người vào ra khỏi làng.

Trong ký ức của La Dụng, từ trước khi anh đi học ở trong thành , mỗi khi nghỉ ngơi và về làng, từ xa anh đã có thể thấy, mẫu thân cùng A tỷ đứng trên cái sườn đất cao ở cửa làng…

La Dụng bước lên gò đất, nhìn thấy đã có một người, một đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang ngồi co rúm đó.

"Trời lạnh như vậy, sao nhóc ngồi đây?" Anh biết đứa trẻ này, phụ thân nó đang làm việc trong sân La gia, không ngạc nhiên khi thấy nó ngồi đây, đoán chừng thời điểm vừa mới đi lên, đều là hóp lưng lại như mèo đi đến đấy, nếu như phụ thân nó bắt gặp, chắc chắn nó sẽ phải nhận giáo huấn rồi.

"A gia  vào thành bán đậu phụ rồi, nói về sẽ mua bánh hấp cho ta." Đứa trẻ nhìn thấy La Dụng, cảm thấy hơi lo lắng, sợ anh sẽ kể cho phụ thân nó biết, vài ngày qua phụ mẫu nó đã nói bao lần rồi, trời quá lạnh, bảo nó phải ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.

" Ngươi bây giờ trở về, ta sẽ không nói với họ." La Dụng nói.

"..." Đứa bé vẫn ngồi đó, không chịu đi, vài ngày trước gia gia  của nó cũng quay về vào khoảng thời gian này.

"..." La Dụng chỉ đứng đó nhìn nó, trong lòng nghĩ nếu thằng bé này không nghe lời nữa, mình sẽ kéo nó về nhà mình và để phụ thân nó đánh một trận, trời lạnh như vậy, thằng bé nhỏ như thế, mặc ít quá, ngồi đó gió lạnh, nếu mà bị ốm thì không phải là chuyện đùa.

Trong lúc hai người đối đầu, một người từ đường đất trước cổng làng, từ xa tiến lại, đứa bé nhìn thấy, một lát sau nhận ra là tổ phụ của mình, hắn hét lên "A gia", đứng lên và lao xuống dốc.

"Đừng lại đây, đừng lại đây, trời lạnh như vậy, cháu chạy lại đây làm gì?" Tổ phụ thấy cháu mình, nhanh chóng chạy tới. Trời lạnh như vậy, tuyết rơi mấy ngày trước vẫn còn đọng lại trên mặt đường, bị người ta giẫm đến muốn tan cũng không tan, tạo thành những vũng tuyết lầy lội, bước một cái xuống đất, có thể làm lạnh đến tận xương.

Editor tiểu N - chỉ đăng duy nhất free tại TyT.

Mặc dù chỉ mới chừng năm mươi tuổi, nhưng ông đã hoàn toàn trở thành một tiểu lão nhân rồi, ông chạy bước nặng nề, rõ ràng là vất vả.

Đứa bé không biết điều, còn đòi tổ phụ mình mua bánh hấp ăn, cho đến khi ông từ trong ngực móc ra một cái, mới thỏa mãn ngồi ở lòng ông nhai bánh. Một miếng bánh hấp như vậy, đối với những đứa trẻ trong làng, đã là thứ ngon nhất rồi.

Ông từ nhà La Dụng mua đậu phụ, một đấu hạt đậu có thể đổi đến mười ba miếng đậu phụ, cho thêm ba miếng, coi như là là giá bán sỉ, sáng nay ông mang ba đấu đậu tới, La Dụng cho ông bốn mươi miếng đậu phụ, một miếng đậu kia là cho thêm cho tròn số.

Những phần đậu phụ này khi mang vào nội thành, dưới tình huống bình thường, bốn miếng đậu hũ có thể bán một xu, cái này một giỏ đậu hũ có thể bán mười xu. Gần đây giá đậu phụ ở nội thành hơi lộn xộn, có những người nhìn người mà định giá, giá cao nhất, thậm chí còn bán được đến một xu một miếng, nhưng đó là trước đây, những ngày gần đây có nhiều người từ làng mang đậu phụ vào nội thành bán, giá cả cũng ổn định hơn một chút.

Ở thời điểm này, lúa giá rẻ, mùa thu năm nay, một đấu lúa chỉ có thể bán được ba xu, và đậu thì còn rẻ hơn nữa, hai xu một đấu cũng không có người muốn mua. Nhà nông lao động cả năm một mẫu đất cũng không thu được bao nhiêu tiền, vì vậy mặc dù là rất vất vả, xa xôi và thời tiết khắc nghiệt, nhưng những ngày gần đây vẫn có không ít người làng mang đậu phụ vào thành bán, hơn nữa còn không ngừng có người gia nhập.

La Dụng đứng trên dốc đất, nhìn các dân làng đang từ từ trở về từ con đường nhỏ này, họ mặc trang phục mỏng manh, đôi chân đen đỏ nứt nẻ bởi lạnh, nhưng khuôn mặt họ đều mang nụ cười hạnh phúc, rõ ràng, số tiền kiếm được từ việc bán đậu phụ đã khiến họ cảm thấy rất mãn nguyện.

La Dụng đã nghe nói, thành Trường An ở thời kỳ này như thế nào phồn hoa, và anh cũng biết, ở thời điểm này cũng có nhiều quốc gia nô lệ tồn tại, nhiều người không thể tự quyết định số phận của bản thân.

Anh không biết sự xuất hiện của mình là ngẫu nhiên hay có ai đó sắp đặt. Nếu là sắp đặt, thì đối phương mong muốn anh làm gì?

Nhưng điều đó quan trọng sao?

Dù ở đâu, vào bất kỳ thời điểm nào, anh vẫn sẽ sống cuộc đời mà mình mong muốn, làm những việc mà mình muốn làm. Có lẽ ông trời có thể quyết định khi nào anh chết, nhưng không thể quyết định anh sống như thế nào.

Tác giả có điều muốn nói:

"角子" ( Tiền xu ) là biệt danh của một loại há cảo, không phải là côn trùng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play