Edit : Tiểu N
Gần đây làng rất nháo nhiệt, dù trời có lạnh đến đâu, cũng không thể cản trở linh hoạt tâm tư của dân làng, những người có người thân đang học nghề làm đậu phụ ở La gia tự nhiên rất chờ mong, còn những gia đình khác, có thể đang quan sát, suy nghĩ phải như thế nào mới có thể học được cái tay nghề làm đậu phụ này, còn có một chút người khô dứt khoát đã cõng đeo cái sọt đi ra ngoài bán đậu hũ đi.
Những người này nói chuyện ồn ào quanh gác tre, đang tại Nhị nương bọn họ trước mặt ca ngợi La Tam Lang giống như thiên sứ vậy.
Nếu đây là thời điểm bình thường, Kiều Tuấn Lâm nhất định sẽ nhếch môi biểu thị không cho là đúng, nhưng hôm nay hắn có một ít tâm trạng không tốt, cối xay một vòng lại một vòng phụ giúp, không biết đang nghĩ gì, Nhị nương hỏi hắn có mệt không, có cần đổi người đẩy cối một chút không, hắn còn vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Nhị nương, như không biết mình cuối cùng đẩy cối trong bao lâu.
Khi làm xong việc vào buổi tối, mọi người đều về nhà, Kiều Đại lang còn ở trong sân lề mề, làm với vẻ chậm rãi, trong chốc lát thì sắp xếp cái giỏ đậu phụ, một lúc khác thì đi quét quét bếp lò.
Nhị nương nhìn ra ngoài vài cái, sau đó nhẹ nhàng nói với La Dụng: "Hôm nay trạng thái tinh thần của Kiều Đại Lang có vẻ không tốt, đệ nghĩ có phải do mệt mỏi không?" Nhị nương lo lắng, bởi vì sau cùng hắn ta cũng là một cậu ấm đến từ nội thành, vạn nhất đem người mệt muốn chết rồi, nhà bọn họ có thể không bồi thường nổi.
"Không sao cả, đệ thấy hắn khá ổn, chắc chắn là có chuyện gì đó trong lòng." La Dụng lúc này đang đổ rượu gạo vào một cái bình gần tường.
Phòng này không quá nóng cũng không quá lạnh, vừa đủ để phát triển nấm mốc, mấy ngày trước anh đã để vài khối đậu phụ trong phòng này để chúng lên men, sau đó tiếp tục lăn đậu hủ qua muối cho vào cái bình, hôm nay nhờ người trong làng đem lại một cái bình rượu, lúc này anh đổ rượu vào bình đó, nếu không có sự cố gì xảy ra, sẽ không cần nhiều thời gian, bọn anh sẽ có chao.
Bên ngoài sân, Kiều Tuấn Lâm cứ miệt mài làm cho đến khi bầu trời đã chuyển sang màu tối mới rời đi, trước khi đi cậu nhìn vào trong nhà, thấy La Dụng bọn họ đang bận rộn với công việc của mình, cũng không nói gì, nhẹ nhàng kéo cửa sân trong và rời đi.
Trong nhà, La Dụng đã đóng kín cái bình làm chao để ở góc tường, sau đó lại phong kín cái bình rượu trong tay, kế tiếp anh nói: "Ta đưa hắn về."
"Về sớm để kịp ăn cơm." La nhị nương không cảm thấy có gì sai, tuy nói chỉ là người phụ làm trong nhà, nhưng người ta thân phận bày ở đằng kia đâu, đưa tiễn cũng là điều tốt, hảo hảo đem người đưa về Lâm gia đi, các nàng cũng yên tâm.
Về phía kia, Kiều Tuấn Lâm đã rời khỏi sân La gia, như dự kiến, cậu ta không ngay lập tức quay về nhà, lòng bàn chân rẽ một cái hắn trực tiếp ra cửa làng, đi dọc theo con đường khoảng chừng một khắc đồng hồ, đã đến một cái tiểu viện rách rưới.
Tiểu viện này La Dụng biết, nương của La Tam Lang từ nhỏ lớn lên ở đây, sau này bà kết hôn với cha La và trước sau sinh ra mấy cái đệ muội, La Tam Lang khi còn nhỏ cũng thường đến đây chơi đùa. Sau khi ông ngoại làm nghề săn không còn, ngôi nhà này cũng trở nên hoang phế.
Chỉ thấy cái kia Kiều Tuấn Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh cửa sắp đổ, miệng kêu "A Chi", La Dụng nghĩ trong lòng, tiểu tử này sẽ không phải là đến trộm gặp tiểu cô nương đấy chứ? Nhưng kết quả khi người từ trong nhà bước ra, lại là một chàng trai trẻ đẹp trai trong tuổi 20.
Nhưng khi người đó nói chuyện, La Dụng biết ngay, đó chính là một nữ nhân mặc trang phục nam giới.
"Muộn rồi, sao ngươi lại đến đây?"
"Ta lại tới thăm ngươi một chút."
"Ngày mai sáng sớm ta liền đi, tiểu lang quân cần phải phải chiếu cố bản thân cho tốt."
"Đều tại ta vô dụng."
"Việc này liên quan gì đến ngươi? Là do ta không nhận thức được tình thế của bản thân, kết quả rơi vào cái cảnh mà bản thân khó bảo toàn."
"A Chi, ngươi nên ở lại đi, trên đường quá nguy hiểm."
"......"
"Không bằng ta với ngươi cùng đi đi."
"Nói mê sảng cái gì đấy, ngươi ở tại chỗ này, tốt xấu áo cơm không lo, hà tất đi với ta qua cái kia ăn bữa nay lo bữa mai."
Kiều Tuấn Lâm nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ hoe, hốc mắt sớm đã ướt át, nhưng cậu vẫn cố kiềm chế để không rơi nước mắt.
A Chi là Kiều mẫu vừa đến Kiều gia một năm kia từ trong tay mẹ mìn mua được, từ khi Kiều Tuấn Lâm sinh ra cho đến khi lớn lên, cô luôn ở bên cạnh cậu như là a tỷ của cậu ta, từ khi mẫu thân hắn qua đời, A Chi càng bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi.
Cái kia độc phụ mới vào Kiều gia lúc đầu còn có thể giả vờ, nhưng sau này khi sinh ra một vài đứa con cho Kiều gia, tự cảm thấy đứng vững vàng gót chân rồi, dần dần đã lộ ra tính cách ngoan độc.
Hiện nay đem cậu ta đến vùng quê này không tính thậm chí còn muốn đem A Chi gả cho một lão nhân ở phía mẹ nàng nhà bên kia, nói dễ nghe cái gì mà tái giá, nhưng ông già chết tiệt đó đã già yếu đến 70-80 tuổi, không còn nhiều thời gian để sống, sắp đến lúc ông ta phải gặp gỡ với tức phụ cũ dưới lòng đất rồi, vậy mà còn muốn tái hôn.
A Chi nói với cậu ta, gia đình cô ở phía Nam có một số họ hàng, cô định đi tìm bọn họ để nương tựa, Kiều Tuấn Lâm chỉ cảm thấy việc này hoàn toàn không đáng tin cậy, từ trước đến giờ đến phụ mẫu của cô còn bán cô, cái gì họ hàng xa xôi, có thể tin được không?
Thậm chí nếu có thể tin được, cô đi một mình, không có ai đi cùng, không có tiền bạc gì, thời tiết lạnh giá như vậy, làm sao có thể đến được phía Nam...
"Sau khi ta ra đi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, đừng cãi lại bà ta, nếu có thể ở lại đây một vài năm cũng tốt, chờ ngươi lớn lên hơn một chút..." Nhưng A Chi chỉ một lòng dặn dò tương lai cậu phải làm việc như thế nào.
Hai người nói vài lời nữa, A Chi vội vàng thúc cậu phải rời đi, nơi này quá vắng vẻ, trời tối lên sẽ có nguy hiểm trên đường.
Kiều Tuấn Lâm không muốn đi, nhưng lại lo lắng về việc lộ ra vị trí của A Chi, nếu bị bắt về, gửi đến chỗ ông già đó, với tính cách của cô, có lẽ sẽ tự tử hoặc treo cổ.
Đều do cậu ta vô dụng.
Kiều Tuấn Lâm lau những giọt nước mắt, rời khỏi sân nhà, nếu cậu có thể nghiêm túc học hành, nếu có thể được phụ thân yêu quý hơn cả đứa con do độc phụ sinh ra kia, họ cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này...
Chính lúc đang thương tâm hối hận, dưới chân không biết đụng phải vật gì, suýt gây ra một vụ té ngã, cúi xuống nhìn, thật ra chỉ là một cái rổ, trong rổ còn đựng một ít đậu phụ trắng xóa.
Kiều Tuấn Lâm hít một hơi, nắm lấy cái rổ, quay đầu nói với A Chi: "Không ngờ La Tam Lang còn một chút lương tâm, A Chi, cô mang theo đậu phụ này khi đi."
A Chi nhận lấy cái rổ, nhìn xuống nhìn những miếng đậu phụ trong rổ, lặng im một lúc, mới nói: "Chắc La Tam Lang gửi đậu phụ này đến không phải để ta mang theo khi đi."
"Gì?" Kiều Tuấn Lâm đối diện với một khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
A Chi chỉ cười nhẹ.
Những lời về họ hàng ở phía Nam, chỉ là để lừa dối tiểu lang quân nhà cô, rời khỏi nơi này, cô hoàn toàn không biết mình nên đi đâu, cô chỉ muốn chết ở một nơi khác thôi.
Tuy nhiên, phàm là chỉ cần có thể có một con đường sống, ai lại nguyện ý đi tìm chết.