Edit : Tiểu N

Lâm Ngũ Lang là một người trung thực, không nghĩ nhiều, nhưng La  đại nương lại để ý nên nói với La Dụng một chút, La Dụng chỉ cười và nói không việc gì, cứ kệ họ đi. Sau đó, cô cũng không nghĩ nhiều hơn, vì Tam Lang đã nói không sao, thì chắc chắn không sao cả.

Kể từ khi La Tam Lang tỉnh lại, anh đã khác hơn so với trước, La đại nương nghĩ đó là vì gia đình gặp tai họa lớn, La Tam Lang còn trẻ nhưng không thể không sớm gánh vác trách nhiệm chủ gia đình, nên mới trưởng thành nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy.

Bất quá giống như Lâm Đại Lang bọn hắn, dù trên bề mặt không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có một chút coi thường đối với La Dụng, cho rằng anh quá trẻ tuổi, không hiểu biết về kinh doanh, hành động không có phương pháp. Sự coi thường này, trong các cuộc trò chuyện hàng ngày, không tránh khỏi sẽ phản ánh ra một số điều, La Đại Nương cùng bọn họ sinh hoạt tại một cái sân trong, đem những này đều xem tại trong mắt.

Với sự ảnh hưởng khác nhau từ nhỏ, tư duy và tầm nhìn tự nhiên cũng khác nhau, Lâm gia đời đời gìn giữ một công thức làm giấm, tích lũy từng chút một, mới có ngày nay sản nghiệp như vậy.

Ở phía La gia, phụ mẫu La đã đập nồi bán sắt cung cấp La Tam Lang đọc sách, mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng tâm thì rất lớn, điều La phụ mong muốn không phải là như Lâm gia, chỉ cần có ít của cải nhưng bình an là đủ.

La Đại Nương với tư cách La gia trưởng nữ, từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe, tính cách của nàng có một chút giống La phụ. Trong mắt cô, việc La Tam Lang hành động như vậy, tương lai ra sao vẫn chưa biết được, nhưng như Lâm Đại Lang vậy, dường như khôn khéo nhưng thực ra hẹp hòi, mỗi ngày chỉ biết mò mẫm tính toán một chút lông gà vỏ tỏi, nhất định là không thể được việc.

Không có quyết đoán lớn, làm sao có thể có thành công lớn được? Chỉ từ một khía cạnh như vậy, La Dụng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, xứng đáng là trưởng tử La gia!

"A tỷ, đệ bao đồng xu này, tỷ lại nếm thử đi." Lúc này, La Dụng đã mang một đĩa sủi cảo đã nấu chín đến chòi làm đậu phụ.

"Được." La Đại Nương lau tay trên tạp dề, lấy một viên sủi cảo từ đĩa để vào miệng mình, sau đó lại lấy một viên khác đưa tới miệng của La Nhị nương bên cạnh, hai  tỷ muội nhìn nhau cười toe toét.

"Thế nào? Có ngon không? Tối nay chúng ta sẽ ăn cái này." Bột và nhân còn nhiều, chờ tối mọi người trong sân làm việc xong, cả nhà sẽ cùng gói sủi cảo để ăn.

"Ăn ngon! Đệ làm nhiều hơn đi, tỷ mang một đĩa về." Nếu cái kia lão thái bà bất công không giảng đạo lí mà biết về việc hai vợ chồng cô ở ngoài ăn đồ ngon nhưng không nghĩ đến tâm can bảo bối Lâm lục lang của bà lão thì không biết sẽ mất hứng bao nhiêu đâu, thậm chí nếu không thể làm khó gì trước mặt, chắc chắn cũng sẽ đặt ra một lý do để trách móc sau này.

"Được rồi,đệ sẽ làm nhiều hơn để cho tỷ mang về." La Dụng đáp ứng ngay. La Đại Nương mặc dù không nói nhiều, nhưng anh cũng biết một ít về tình hình bên Lâm gia, trong nửa năm trước đó, cô đã chịu đựng áp lực từ bên đó để chăm sóc cho huynh muội  họ, giờ đây khi anh đã tỉnh lại, tự nhiên anh không thể để cô bị làm khó.

Nói xong, La Dụng lại cho các người làm giúp trong sân thử một ít sủi cảo này: "Khi nào có người nhà đến, cũng làm một ít để cho họ thử, họ biết cách ăn, người mua đậu phụ sẽ nhiều hơn."

Các người làm việc cười hì hì đến ăn sủi cảo, mặc dù chỉ có một đĩa sủi cảo, mỗi người chỉ nhận được một hai viên, nhưng không nói đến cái gì khác, chỉ như  bột mỳ tốt như vậy, cả năm họ cũng chỉ có thể ăn một vài lần, bột mỳ quá quý giá họ không bỏ nổi tiền mua. Nói thế nào đi nữa, sủi cảo mà La Dụng làm thực sự ngon, họ giờ đây chỉ nhớ hương vị, để sau này tự làm theo.

Sau khi ăn xong sủi cảo, mọi người trong sân làm việc càng có sức lực hơn, tay chân bận rộn làm, miệng vẫn nói không ngừng về La Dụng như thế nào, trong vài ngày qua có rất nhiều người từ thị trấn đến mua đậu phụ của họ, dù là ai, La Dụng đều tiếp đón một cách thuận lợi, khiến cho những người trong thôn rất ngưỡng mộ. 

Đôi khi La Dụng còn giảng giải về cách kinh doanh cho họ, những ý tưởng mới lạ đó, làm cho họ thấy mới mẻ. Ví dụ như anh nói, nếu có thêm vài hộ làm đậu phụ ở làng Tây Pha, cũng không sao, miễn là có thể tạo ra danh tiếng, người dân trong vùng sẽ đến mua đậu phụ ở đó, khi đó dù ngày nào người làng cũng không phải lo lắng về việc bán hàng không được.

Ví dụ như anh cũng nói, nếu có nhiều người đến làng Tây Pha mua đậu phụ, thì tiền khác cũng sẽ dễ kiếm hơn. Ví dụ như có một số người từ xa đến, không thể đi lại trong ngày, thì làng có thể cung cấp thức ăn và chỗ ở cho họ, kiếm được một ít tiền bạc. Mùa hè nóng bức, có thể mở một quán trà tại ngã ba đường, và những ý tưởng khác nữa.

Trong mắt những người làng, La Dụng thật sự là một người rất thông minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play