“Bán thì cũng bán được, nhưng mà chắc là sẽ không bán chạy lắm đâu.”
Lão La giúp cô phân tích chi tiết: “Bánh trung thu không hề rẻ, có rất nhiều người chỉ mua một, hai cân về ăn. Mà thứ này quá mới cho nên sẽ có rất nhiều người không mua. Cho dù có người mua thì cũng chỉ mua một ít nếm thử, nếu cảm thấy ăn ngon thì chờ sang năm lại mua sau."
So với bánh trung thu vị ngọt thì bánh mặn có phần đi ngược lại với nhận thức của mọi người nên độ chấp nhận chắc chắn sẽ không cao và Hạ Thược cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ loại bánh trung thu này có thể gây tiếng vang lớn: “Nếu em cũng in lên bánh trung thu như bánh cung đình, trên túi bánh sẽ ghi rõ là bánh trung thu không đường thì sao?”
“Vậy thì có lẽ sẽ có một số người mắc bệnh tiểu đường như thầy mua, nhưng mà cũng không chắc chắn. Dù sao những người khác trong nhà cũng không có ai bị bệnh tiểu đường.”
Mỗi năm chỉ được ăn có một lần cho nên nhưng những người khác trong nhà ai cũng muốn ăn đường. Không thể chỉ vì một người bị bệnh tiểu đường mà lại mua riêng một cân cho người đó đúng không?
Cái này cũng giống như sự phát triển nhanh chóng của đất nước ở đời sau vậy, có rất nhiều cơ sở công cộng đã được cải thiện nhưng khả năng tiếp cận chưa bao giờ được thực hiện tốt. Bởi đa số người dân thì những người mắc bệnh tiểu đường thời nay cũng như những người khuyết tật ở thế hệ sau, chỉ là sự cân nhắc thứ yếu của thiểu số mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT