Hạ Thược nghe vậy liền biết 80% là anh ở bên kia chẳng làm ra việc gì tốt, đột nhiên cô có cảm giác muốn thắp nhang cho lão đại ở trong sách.
Nhưng sợ người đàn ông này lại tự giận dỗi cho nên cô vẫn giải thích một câu: “Thừa Đông chăm sóc, em mà làm thì cảm thấy kỳ cục lắm."
Mặc dù cơ thể này rất quen thuộc với cô, nhưng linh hồn bên trong cái vỏ này lại là một người xa lạ. Nghĩ đến cái cảnh phải đút cơm cho một người đàn ông xa lạ, rồi cùng đi vào nhà vệ sinh với người đàn ông xa lạ đó thì cô không có cách nào chấp nhận được, cũng may là Thừa Đông đã về.
Trần Ký Bắc nghe vậy sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, suy nghĩ một chút lại ôm cô vào ngực nói: “Vợ ơi.”
Một tiếng này cuối cùng cũng bộc lộ chút sợ hãi và hạnh phúc.
Trong cuộc đời của Trần Ký Bắc, thời thơ ấu chịu đủ loại sự ghét bỏ, thời niên thiếu nhận đủ mọi áp lực dồn nén. Chỉ có sau khi gặp Hạ Thược thì anh mới có thể nhìn thấy một tia sáng của ánh mặt trời.
Hạ Thược như một cây cọ vẽ thần kỳ, điểm thêm những gam màu tươi sáng cho bức tranh đen trắng của anh. Nhưng anh vẫn không ngờ nếu không gặp Hạ Thược thì anh sẽ biến thành con người kia và thế giới cũng sẽ biến thành như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT