Đôi lời của editor: Bây giờ cho mình xin phép nói xíu xiu lời nhé. Trước khi nhảy hố các bạn hãy ghé vào phần văn án đọc cảnh báo giúp mình nhé, cảnh báo đó để giúp cho các bạn đỡ mất thời gian đọc truyện khiến bạn khó chịu cũng như sau đó vào cmt 123* làm mình bật chế độ 'yang hồ' nè. Thông cảm giúp mình nhé vì có một số bạn chẳng chịu đọc cảnh báo nên bắt buộc mình phải chèn lời. Cảm ơn và xin lỗi đã làm phiền các bạn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

____

Thời tiết đã bắt đầu tiến vào cuối tháng 4 nhưng cái se lạnh mùa xuân ở miền bắc vẫn chưa chịu rời đi, chỉ có thảm cỏ ven đường thỉnh thoảng mới rụng xuống chút lá màu xanh.

Trong căn phòng nhỏ trên tầng hai của nhà trọ gần đường sắt, có một giường đất nhỏ đang đốt lửa chứa được hai người.

Điền Thúy Phân không mặc nổi áo khoác nữa nên cởi ra treo lên móc áo cạnh cửa rồi cầm cái phích nước nóng bọc tre đặt cạnh tấm ván chân tường màu xanh lục, rót cho hai chị em đối diện một ly.

“Đã hơn năm năm chúng ta không gặp rồi phải không? Lúc chúng ta rời đi thì Vạn Huy cũng chỉ cao chừng này thôi.”

Bà ta ước lượng đến ngực của mình nói: “Không nghĩ tới mới chớp mắt mà đã lớn như vậy, vừa rồi ở nhà ga bác cũng không nhận ra. Đáng tiếc, giường đất ở nhà đã sập, hai ngày nay vẫn đang làm lại nên ngay cả chỗ đứng cũng không có chỉ có thể tiếp đón các cháu ở nhà trọ."

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại ước gì đối phương không ở lại nhà mình, tốt nhất cũng đừng đến nữa.

Năm đó trong cuộc cải cách ruộng đất, bởi vì lão Lý nhà bà ta làm bên phòng thu chi là thành phần có hơi nhạy cảm. Vì để không bị chủ nhân liên lụy nên bà ta đành phải hy sinh đứa con trai duy nhất kết thân với con gái của đại đội trưởng dân quân Hạ Lão Tam.

Hạ Lão Tam có năng lực lại là người chính trực, nhưng mấu chốt là có nền tảng tốt và danh tiếng tốt, có thể giúp họ vượt cửa ải này một cách nhanh chóng hơn nữa còn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Con gái nhà họ Hạ kia trông cũng rất xinh đẹp.

Vợ Hạ Lão Tam là người đẹp có tiếng trong thôn, Hạ Thược giống mẹ cô dù cho có phơi nắng suốt mùa hè thì làn da vẫn trắng đến mức có thể véo ra nước. Vừa rồi ở nhà ga, cô mặc bộ quần áo xanh lam tóc thắt bím, chỉ cần liếc nhìn là đã phát hiện ra cô.

Nhưng dù có xinh đẹp đến đâu thì cô cũng không còn xứng với Bảo Sinh của bà ta nữa.

Đông Bắc là nơi hoang vắng, sau khi lập nước thì vẫn luôn thiếu công nhân. Lão Lý có cách riêng nên đã đưa cả nhà đến Đông Bắc từ năm 1957, hiện tại ông ta đang làm kế toán cho một cửa hàng rau củ và thực phẩm. Bảo Sinh còn được tuyển làm công nhân vào làm việc tại một xưởng máy móc.

Còn nhà họ Hạ vẫn đi kiếm ăn ở nông thôn nghèo nàn, bây giờ có thế lấy vợ thành phố thì ai thèm muốn một con nha đầu nông thôn?

Nhưng Hạ Lão Tam đã giúp đỡ gia đình nhà bọn họ nên không thể chủ động đề ra chuyện hủy hôn, chỉ có thể trì hoãn tránh cho bị người ta nói là thứ vô ơn.

Thế là bốn năm trước, khi Hạ Thược mười tám tuổi bọn họ không hề đề cập đến chuyện kết hôn, thậm chí một lá thư cũng không gửi về.

Vốn tưởng rằng trong lòng nhà họ Hạ hiểu rõ, biết mình không xứng thì sẽ tìm nhà chồng cho con gái mình. Không ngờ người nhà đó lại thấy cả nhà bọn họ sống quá tốt nên mặt dày mày dạn đến tìm bọn họ mà không vội vàng gả con gái của họ đi.

Ba ngày trước họ nhận được thư gửi từ Quan Nội đến khiến bà ta và lão Lý thức đến nửa đêm không ngủ, đến bây giờ vẫn còn tức giận đến đau gan.

Nếu sớm biết có chuyện này thì lúc trước sau khi định cư ở đây đã không viết thư báo bình an.

Cũng may, trong ba năm nạn đói Hạ Lão Tam đã mất, vợ Hạ Lão Tam lại là một kẻ vô dụng, nhà họ Hạ chỉ cử đến mấy đứa bé choai choai dễ lừa gạt. Bà ta nói trong nhà không có phòng thế là bọn họ liền đi theo bà ta đến nhà trọ. 

Điền Thúy Phân cố ý thở dài: “Tin tức của cháu nhà họ Lý chúng tôi đã nhận được, cũng biết mục đích lần này cháu đến đây. Không phải chúng tôi muốn trì hoãn mà thật ra là anh Bảo Sinh của cháu đã tham gia quân ngũ rồi, vì để tham gia quân ngũ mà còn sửa cả hộ khẩu giảm xuống 3 tuổi. Trong quân đội có quy định phải đủ 25 tuổi mới được kết hôn."

Lý Bảo Sinh hơn Hạ Thược hai tuổi, năm nay hai mươi bốn tuổi, nếu sửa kém ba tuổi thì ít nhất phải đợi thêm bốn năm nữa.

Nhưng Hạ Thược đã đợi bốn năm rồi, nếu đợi thêm nữa thì cô sẽ trở thành gái lỡ thì 26 tuổi.

Hạ Vạn Huy ở đối diện lập tức cau mày, Điền Thúy Phân nhìn thấy, giọng điệu càng thêm có lỗi: “Bác cũng biết Tiểu Thược không còn trẻ nữa, nếu chậm trễ nữa sẽ có người bàn tán, nhưng anh Bảo Sinh của cháu một hai phải đi, bác và bác Lý cũng không thể ngăn cản được. Nếu thật sự không được thì tìm một người khác thích hợp hơn cho Tiểu Thược đi, chuyện này là chúng tôi đã không suy xét chu đáo, nhà của chúng tôi sẽ tuyệt đối không nói gì.”

Ở nông thôn người ta đều kết hôn rất sớm, cô gái 22 tuổi thì đã không còn trẻ nữa rồi chứ đừng nói đến 26, 27 tuổi.

Cho dù có tính là nhà họ Hạ có thể chịu đựng được lời đàm tiếu đó thì ba bốn năm nữa cũng phải tìm ra cách ​​khác, Hạ Thược cũng không thể đợi đến ba mươi bốn mươi tuổi phải không?

Quả nhiên, lần này người ở đối diện không chỉ cau mày mà còn thay đổi sắc mặt.

“Vậy tại sao lại không nói sớm? Hai năm trước cha tôi đã viết thư tới hỏi chuyện kết hôn, nhưng các người đều không trả lời...”

Hạ Vạn Huy đứng dậy, định nói gì đó thì bị Hạ Thược kéo tay lại.

Từ nãy đến giờ Hạ Thược đều không nói gì, lông mày cụp xuống, tựa như đang rụt rè sợ hãi vì đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Hạ Vạn Huy nhìn qua cô liền lắc đầu khiến Hạ Vạn Huy nhìn chằm chằm cô hồi lâu cuối cùng giận dữ ngồi lại.

Điền Thúy Phân biết Hạ Thược cũng giống mẹ mình, nhát gan lại sợ gặp rắc rối.

Lúc trước Lai Đệ nhà bà ta đã không ít lần khi dễ con nha đầu này, bắt cô làm việc này việc nọ. Cho dù thế nào cô cũng nhịn nhục chịu đựng thậm chí ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

Dù sao thì chỉ cần tống cổ hai chị em này về là được. Điền Thúy Phân chỉ làm như không nghe thấy, sau đó lấy một bát có úp cái dĩa ở bên trên từ trong túi vải ra: “Đây là bánh bao mới làm buổi chiều, hai đứa ăn sớm rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai bác mua vé xe đưa hai đứa quay về."

Bà ta vừa rời đi, Hạ Vạn Huy liền đứng dậy lần nữa lo lắng đi tới đi lui trong phòng.

Chọn vợ không chọn gái ngẩng đầu, lấy chồng không lấy trai cúi mặt*. Nếu không phải không còn cách nào khác thì trong nhà cũng sẽ không chủ động đưa Hạ Thược đến đây.

*Lời dạy của cổ nhân "Chọn vợ không chọn gái ngẩng đầu, lấy chồng không lấy trai cúi mặt" có ý răn dạy con người cách chọn chồng, chọn vợ sao cho đúng đắn. Nó không chỉ dành cho những người đang có ý định kết hôn mà còn cho những ai đã thành gia lập thất.

Hạ Lão Tam là người làm việc chăm chỉ cả đời, người khác làm được 10 công điểm thì ông ấy có thể làm được 12 công điểm.

Nhưng dù có làm việc chăm chỉ đến đâu thì cũng không thể sống sót qua nạn đói kéo dài ba năm, mỗi người chỉ có thể kiếm được 12 cân lương thực mỗi tháng. Hai năm qua không có gì để ăn. Vỏ khoai lang, vỏ cây du, cám lúa mì, hạt ngô... đều được xay và ép, trộn để ăn cùng với lương thực.

Hạ Lão Tam có sức ăn lớn, ăn một lúc nhiều hạt ngô đến nỗi không tiêu hóa được mà chết.

Sau khi cha qua đời, thì anh cả trong nhà phải làm việc vất vả, còn những đứa em cũng bắt đầu khó khăn.

Hạ Vạn Huy thì không sao vì mẹ Hạ còn lén lút trợ cấp một chút. Còn Hạ Thược là con gái, nếu uống nhiều hơn một hớp cháo đều sẽ bị anh trai dùng đũa gõ. Rốt cuộc vì đói lâu ngày không thể chịu đựng được nữa nên nhân lúc đại đội đang cày bừa vụ xuân lén ăn hạt giống bắp ngô dùng để làm hạt giống.

Vì để ngăn chặn chim đào đất ăn vụng nên những hạt giống đó đều được ngâm thuốc trừ sâu.

Lúc đó Hạ Vạn Huy nghe tiếng động chạy tới thì Hạ Thược đã bất tỉnh, sùi bọt mép, bác sĩ trong đại đội phải cho uống năm sáu bát nước đậu xanh mới cứu được, nôn ra toàn bộ hạt ngô.

Hạt ngô cứng như vậy, nếu không phải do đói không chịu nổi thì làm gì có ai nuốt chúng xuống?

Lần này mẹ Hạ thật sự bị dọa sợ rồi, nhưng lại không thể kiềm chế được con trai, đành phải đưa con gái đi ra ngoài gả tới Đông Bắc. Không nghĩ tới đi một chuyến thật xa đến đây thế nhưng Lý Bảo Sinh đã tham gia quân ngũ, một chốc một lát làm sao có thể tìm một nhà khác cho chị gái của cậu ta đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play