Tính tình Hạ Vạn Huy lại rất hấp tấp, đương nhiên không thể nghe theo lời Hạ Thược là để ngày mai mới đi.

Hai chị em khóa cửa lại, đi hỏi lễ tân ở quầy lễ tân chỉ đường rồi đi thẳng đến địa chỉ đơn vị để lại trên thư.

Giang Thành nằm ở dãy núi Trường Bạch, giàu tài nguyên rừng và khoáng sản. Trên đường đến đây, Hạ Vạn Huy nhìn thấy rất nhiều ống khói cao chót vót, hòa vào đường phố lớn nhỏ, náo nhiệt hơn rất nhiều so với quê nhà. 

Vì hiện tại là giờ sau khi tất cả công nhân đã làm việc xong nên về nhà ăn tối, còn nếu vào giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối thì sẽ càng đông người hơn.

“Thật sự có thể hỏi thăm ra sao? Sẽ không phải là dùng lỗ mũi để nhìn chúng ta đấy chứ?”

Không phải Hạ Vạn Huy lo lắng bậy mà ngày nay cửa hàng và tiệm quốc doanh đều là đơn vị tốt. Tuy tiền lương không cao nhưng lại là nơi quyết định khi mình đến đó có mua được thứ tốt hay không, khi múc cơm thì muỗng đầy hay lưng.

Cho nên, người ở hai đơn vị này rất trâu bò, cách đối xử với khách hàng rất thờ ơ hoàn toàn đối lập với đời sau là xem khách hàng như thượng đế.

Tất nhiên, khi làn sóng sa thải ập đến vào năm 1990 thì hai đơn vị này cũng là những đơn vị bị ảnh hưởng đầu tiên.

Hạ Thược làm việc ở ngoài đã bốn năm, có sắc mặt nào mà chưa từng thấy qua nên không hề sợ những điều này. Thấy cửa hàng rau củ và thực phẩm phụ đều đã đóng cửa, một người phụ nữ trung niên đang loay hoay dán tấm bảng lên cửa sổ ngoài cửa kính, cô nhanh chóng bước tới giúp một tay.

Người phụ nữ trung niên được rảnh tay liền nói “cảm ơn”. Vừa nghiêng đầu liền phát hiện là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Hạ Thược cười nói không sao rồi cùng đối phương nhét tấm gỗ vào rãnh ngoài cửa sổ.

Hạ Vạn Huy thấy vậy, cũng vội vàng tiến tới giúp đỡ: “Dì ơi, dì nghỉ ngơi đi, để cháu làm cho.”

Bây giờ tay của người phụ nữ trung niên đã hoàn toàn rảnh rỗi, vội vàng đấm vào vai phải: “Không biết cánh tay này có bị gió ảnh hưởng hay không mà hai ngày nay rất đau nhức, thậm chí muốn nhấc cũng không nhấc lên được.” Bà ấy liền hỏi hai người: “Nghe giọng nói của hai vị đồng chí trẻ này là đến từ Quan Nội đúng không?”

Hạ Thược "ừ" một tiếng: “Tới tìm đối tượng.”

Cách giải thích này rất có lý, từ cuối thời nhà Thanh và cũng là thời kỳ đầu của Trung Hoa Dân Quốc thì người dân vì để kiếm sống mà đã đến Quan Đông. Vào thời kỳ đỉnh điểm, 80 đến 90% dân số của ba tỉnh Đông Bắc đều là thanh niên trai tráng, có thể so sánh với những năm 1990 của Thâm Quyến.

Nhiều đàn ông độc thân như vậy, làm sao có đủ cô gái địa phương để gả?

Vì thế, có rất nhiều người sau khi vào Đông Bắc lập nghiệp sẽ về quê lấy vợ rồi đưa đến Đông Bắc sinh sống.

Người phụ nữ trung niên không hề nghi ngờ gì, nhưng lại cảm thấy hơi tiếc cho vẻ ngoài xinh đẹp của Hạ Thược: “Thật may mắn khi có được một người vợ đẹp như cháu vậy.”

Hạ Thược chỉ cười, chờ cho cửa sổ lắp xong mới vỗ tay nói: “Dì ơi, dì cho cháu hỏi thăm một chuyện được không ạ.”

“Cháu nói đi.”

“Dì có biết Lý Thường Thuận không? Ông ấy cũng làm việc ở cửa hàng rau quả.”

“Ý cháu là kế toán Lý sao? Có quen, làm sao mà lại không quen được?”

Người phụ nữ trung niên gật đầu, khi phản ứng ra điều gì đó thì vẻ mặt bà ấy khựng lại.

Bà ấy khó tin nhìn Hạ Vạn Huy: “Thì ra là đến đây để tìm đối tượng. Con gái đã đến đây mà về quê tìm nhà chồng thì không nhiều lắm, cái này là đính thân từ nhỏ à? "

Rõ ràng vừa rồi còn đang nói đến Hạ Thược, nhưng bây giờ nghe nói là nhà Lý Thường Thuận thì sao lại đổi thành hỏi Hạ Vạn Huy chứ?

Hạ Vạn Huy nhất thời không kịp phản ứng nhưng trong lòng Hạ Thược đã đoán được điều gì đó. Cô không phủ nhận: “Dì, dì có thể nói cho cháu biết hoàn cảnh gia đình ông ấy được không? Con nhớ là trong nhà ông ấy có một cậu con trai, đã kết hôn rồi đúng không ạ? Họ có dễ hòa hợp không?”

Hạ Thược vừa xinh đẹp mà khi đến lại chủ động giúp đỡ nên người phụ nữ trung niên có ấn tượng với cô rất tốt.

Bà ấy chỉ nghĩ Hạ Thược lo lắng em trai cô không thể hòa hợp với anh vợ: “Sau khi đến Đông Bắc một năm thì kết hôn rồi, còn có hai đứa con đấy.”

"Cái gì? Lý Bảo Sinh kết hôn rồi!" Sắc mặt Hạ Vạn Huy trong nháy mắt thay đổi.

Anh vợ tương lai có kết hôn hay không cũng đâu có liên quan gì, lại không sống cùng với nhau…

Người phụ nữ trung niên cảm thấy phản ứng của Hạ Vạn Huy có phần quá lớn, còn vẻ mặt Hạ Thược rất tốt, bà ấy lại gật đầu nói với giọng điệu rất chua.

“Kế toán Lý rất có năng lực nên ngày nào cũng nhờ con trai đến cửa hàng giúp việc. Con trai cũng rất giỏi dỗ dành người khác, nên đã thu hút sự chú ý của con gái quản lý. Nào giống như thằng nhóc thối nhà tôi, ngoại trừ làm việc thì chỉ biết ăn…”

Hạ Vạn Huy không nghe được đối phương nói gì tiếp theo, nếu Hạ Thược không kéo cậu ra thì suýt chút nữa câu ta đã phát điên tại chỗ.

Chẳng trách từ khi nhà họ Lý đến Đông Bắc vẫn luôn im lặng, thư từ cũng không trả lời, chẳng trách Điền Thúy Phân luôn ra sức từ chối, miệng toàn lời dối trá…

Hóa ra Lý Bảo Sinh đã kết hôn từ lâu!

Không muốn cưới thì cứ nói thẳng, có ai bám chặt nhà họ mãi không buông đâu, kéo dài mãi như vậy là có ý gì?

Còn bắt bọn họ quay trở về.

Chờ mấy năm nữa?

Đến lúc đó chị gái cậu ta trở thành gái lỡ thì, sau đó bị người trong thôn cười nhạo thì sao?

Sắc mặt Hạ Vạn Huy tái nhợt, vừa từ biệt dì liền đi đến địa chỉ mới tìm được: "Không được, phải nhận được một lời giải thích từ người nhà họ! Lúc trước chính là nhà bọn họ muốn hứa hôn, giờ thì hay rồi sau khi đến Đông Bắc liền kết hôn. Cái thứ gì thế này!”

Là người bị trồng một bãi cỏ xanh mướt trên đầu thì Hạ Thược khá bình tĩnh.

Lý Bảo Sinh không có khả năng cả đời không kết hôn, nếu không muốn lấy cô thì sẽ lấy người khác, chuyện này cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao thì cô cũng không có tình cảm gì với cái tên được mẹ cưng chiều đó, nên thay vì tức giận còn không bằng lợi dung chuyện này làm thành nhược điểm của họ.

Hạ Thược vỗ lưng Hạ Vạn Huy: “Đừng tức giận, tức giận như vậy sẽ làm hại thân thể.”

Hạ Vạn Huy thiếu chút nữa bị cô chọc tức đến đau hong: “Họ làm vậy với chị mà chị còn không tức giận sao?”

“Bây giờ biết còn hơn là sau này mới biết, phải không? Người xưa vẫn nói, muốn sống một cuộc sống không có trở ngại thì trên đầu không thể không có chút màu xanh được.”

“Phì!”

Hạ Vạn Huy đang nghi ngờ chị gái mình không chỉ có cơ thể bị trúng độc mà ngay cả não cũng hỏng rồi thì bỗng nghe thấy bên cạnh có người đang cười.

Hai chị em nhìn sang thì thấy hai thanh niên một cao một thấp đang hút thuốc ở bức tường cách đó không xa.

Người cao hơn kia nếu là ở thời hiện đại thì cũng có thể làm bình hoa quốc dân.

Gầy thì có hơi gầy, nhưng bờ vai rộng lớn, lưng thẳng, dáng người là cái mắc quần áo điển hình. Anh không nhìn qua đây đôi mắt nhắm hờ, vẻ mặt không thèm quan tâm. Ngọn đèn gần đó chiếu xuống khuôn mặt của anh làm lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ, đôi lông mày sâu, đường nét khá sắc bén.

Thậm chí khiến Hạ Thược vốn đã thu hồi tầm mắt lại cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn qua lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play