Hơn nữa, người ta đi nhập ngũ mấy năm mà cũng không thể chờ đợi được thì nói ra cũng không hay ho gì!

Hạ Vạn Huy gấp gáp đến mức trán đổ mồ hôi, quay đầu lại liền phát hiện chị gái mình đang tựa vào giường đất ăn bánh bao, nhìn còn rất thoải mái.

Cậu ta tức giận nói: “Đã lúc nào rồi mà chị còn tâm trạng ăn bánh bao?”

“Lúc nào cũng được, ăn no rồi tính.” Giọng nói của Hạ Thược cũng giống như vẻ ngoài của cô, nhẹ nhàng không có một chút tính công kích.

Cô lấy một cái bánh bao trong bát cơm đưa cho Hạ Vạn Huy: “Không cần dùng phiếu gạo mua, không ăn sẽ uổng phí.”

Nói vậy cũng đúng, thời buổi này ra cửa ăn cái gì cũng cần phiếu gạo, còn cần có cả phiếu lưu hành cả nước.

Phiếu gạo lưu hành cả nước chỉ được phát cho người làm việc ở các đơn vị đi công tác ở tỉnh khác, ở nông thôn muốn đổi cũng không biết tìm ai để đổi lấy. Đi đường suốt ba ngày, Hạ Vạn Huy chỉ gặm khoai lang khô suýt chút nữa đã nuốt không nổi nữa rồi, cậu ta cầm lấy theo bản năng cắn một miếng.

“Đây là nhân gì vậy? Ăn khá ngon đấy.”

“Cần tây núi, ở Đông Bắc hay còn gọi là diệp cần. Không thuốc trừ sâu, không dùng phân bón hóa học, là thực phẩm xanh hoàn toàn nguyên chất.”

“Cần tây trên cánh đồng nhà chúng ta cũng không sử dụng bất kỳ loại phân bón hóa học nào.”

Phân bón hóa học là loại đồ rất khan hiếm, muốn dùng còn phải đợi bên trên phê duyệt. Hạ Vạn Huy cảm thấy chuyện này không có gì phải nhắc đi nhắc lại, ăn xong một cái bánh bao lại định ăn tiếp thì mới phản ứng lại là mình đang làm gì.

“Chị! Chuyện này ảnh hưởng đến cả đời của chị, chị có thể để tâm một chút hay không?”

Cũng không biết là do bị trúng độc làm ảnh hưởng đến cơ thể hay không, nửa tháng nay Hạ Thược rất lười biếng không làm nổi việc gì. Làm việc không chăm chỉ, khi ăn cơm anh trai trừng mắt nhìn cô thì cô cũng giả vờ không để ý. Còn vùi đầu ăn uống nhiều hơn mọi người.

Nhưng cũng may là sau chuyện đó đã khiến mọi người trong thôn đều bàn tán về anh trai cậu ta nên anh trai cậu ta không dám làm gì quá đáng nữa.

Lần này đến Đông Bắc cũng vậy, ngày thường chị gái cậu ta vốn rụt rè thậm chí không dám ra khỏi thôn đi chợ một mình. Không nghĩ tới mẹ vừa nhắc đến là chị lại đồng ý ngay, suốt chặng đường ăn ngon uống tốt, nằm trên ghế cứng của toa xe lửa sơn màu xanh lục còn ngon lành hơn cậu ta.

Hạ Thược thấy cậu ta lo lắng, chậm rãi uống một hớp nước, nói: “Em thật sự tin Lý Bảo Sinh đã đi nhập ngũ sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Bác trai và bác gái Lý chỉ có một đứa con trai như vậy, xem anh ta như bảo bối, sao có thể bằng lòng cho anh ta nhập ngũ chịu khổ được?”

Lý Bảo Sinh là đứa con trai duy nhất sau khi hai vợ chồng sinh được ba cô con gái là Chiêu Đệ, Dẫn Đệ và Đái Đệ, cuối cùng họ cũng có được đứa con cục cưng bảo bối đó. Sau đó hai vợ chồng lại sinh thêm một cô con gái nữa đặt tên là Lai Đệ, nhưng đáng tiếc đã gần hai mươi năm rồi lại không thể mang theo thêm một đứa em trai nào nữa.

Vì là cây độc đinh trong nhà nên đừng nói là nhập ngũ chịu khổ mà ngay cả xuống ruộng nhổ cỏ nhà họ Lý cũng không nỡ để Lý Bảo Sinh đi.

“Bác gái Lý lừa chúng ta?” Hạ Vạn Huy cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nhưng dù sao tuổi cậu ta vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm chưa nhiều, dù có nghĩ như thế nào cũng nghỉ không ra: “Bà ta lừa chúng ta làm cái gì?”

“Còn có thể làm gì? Vừa không muốn thực hiện hôn ước vừa không muốn gánh chịu danh tiếng xấu.”

Trong nguyên tác, nhà họ Lý đã trì hoãn đến năm cô ba mươi lăm tuổi, cũng không thực hiện được lời hứa chứ đừng nói đến việc hủy bỏ hôn ước.

Trong sách cô là một kẻ yếu đuối, đối phương không trả lời mà cô cũng không dám đi đến Đông Bắc nên trở thành một cô gái lỡ thì. Sau này trong thôn ngày càng có nhiều lời bàn tán, anh cả cô đúng lúc mượn người ta 30 đồng nhưng không muốn trả lại liền gả cô cho một ông già góa vợ.

Ông già góa vợ không phải là cái thứ tốt lành gì, vợ cũ bị hắn và mẹ hắn đánh đập. Bà ấy gả qua bảy năm đã từng bị đánh đập sảy thai ba lần.

Cô không thể chịu đựng được nữa nên chạy ra ngoài làm bảo mẫu trong nhà của nam nữ chính. Làm việc chưa được mấy năm đã bị ông già góa vợ và con trai thuyết phục cô trở về, chuyện sau này không đề cập đến nữa nhưng, cô biết kết quả cũng chẳng tốt lành gì.

Lúc ấy Hạ Thược nhìn thấy cốt truyện này trong đầu quả thật có 1 vạn câu đmm giục ngựa lao nhanh.

Đã cùng tên với cô còn chưa tính, thế mà đã bị đánh thành như vậy rồi mà còn không ly hôn, còn quay trờ về?

Mà đứa con của cô cũng vậy, mẹ mình sống trong nhà như thế nào chẳng lẽ không biết sao? Mẹ hắn trở về lén lút đón hắn nhưng hắn không đi, thậm chí còn kể chuyện đó với ông già góa vợ để cùng hắn đi tìm mẹ.

Không sai, Hạ Thược xuyên sách, chính là ngay sau khi nguyên chủ bị trúng độc thuốc trừ sâu.

Chỉ là trong sách không giải thích nhiều về nhân vật phụ này nên ban đầu cô cũng không nghĩ tới.

Nghĩ lại thời đại này không thể không lấy chồng, mà cô ngay cả cây xương rồng cũng có thể nuôi đến chết chứ đừng nói là đi theo con đường làm ruộng ở nông thôn. Tuy Lý Bảo Sinh là con trai cưng của mẹ nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm công nhân nên mẹ Hạ vừa nhắc đến Đông Bắc thì cô liền đồng ý.

Mãi đến khi Điền Thúy Phân ra sức từ chối cô mới bắt đầu nghi ngờ mình có thể đã xuyên sách rồi.

Chuyện này thật là khốn nạn, trước đây chỉ là không đủ tiền mua nhà, bây giờ thậm chí còn không đủ tiền mua thức ăn, ngay cả mạng sống cũng gặp nguy hiểm.

So với cuộc sống nát bét này thì ông chủ keo kiệt ở kiếp trước chỉ cho cô ăn súp gà mà không tăng lương còn đáng yêu hơn nhiều.

Nếu biết trước mình sẽ xuyên qua thì cho dù có phải đi ra bắc làm việc bốn năm, tiền lương không tăng nhanh như giá nhà đất thì cô cũng không bao giờ từ chức về quê.

Cùng lắm thì hói đầu cũng chẳng có gì to tát, dù sao cũng tốt hơn nhiều vì uống nhầm phải rượu giả trong bữa tiệc chia tay của nhóm bạn mà đi đời nhà ma đúng không?

Tất nhiên Hạ Thược không có ưu điểm nào khác ngoài việc nghĩ thoáng.

Cô không phải là nguyên chủ, không thể đợi đến ba mươi tuổi để người anh trai rẻ tiền đó bán cô với giá ba mươi đồng. Nếu cô đã đến Đông Bắc thì cô lại càng không thể nghe lời Điền Thúy Phân thật thà ở nhà trọ chờ ngày trở về Quan Nội.

Thấy Hạ Vạn Huy còn đang thắc mắc, Hạ Thược lại lấy một cái bánh bao khác nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thì đợi ăn xong ra ngoài hỏi thăm là biết.”

Cứ ở đây suy nghĩ cũng vô ích, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Hạ Vạn Huy tranh thủ ăn xong bánh bao rồi lau miệng chuẩn bị đi ra ngoài, Hạ Thược nhìn bầu trời bên ngoài rồi lại ngồi xuống: “Đã quay về năm 1962 rồi, sao mà còn phải tăng ca chứ? Nếu không chúng ta đợi 9 giờ sáng ngày mai hẳn đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play