Người lùn hơn lập tức huýt sáo: “Tôi cười mà cô nhìn cậu ta làm cái gì? Nhìn trúng cậu ta hả?”

Nếu đây là một cô bé bình thường thì đã sớm đỏ mặt từ lâu rồi, cùng lắm là sẽ đỏ mặt trừng mắt nhìn anh ta.

Không ngờ Hạ Thược nghe vậy, dứt khoát quay đầu lại nhìn một cách công khai, nghiêm túc nhận xét: “Quả thật là đẹp hơn anh.”

Chỉ nhìn thôi thì tính là cái gì? Nếu ở thời hiện đại thì còn có người sẽ đi lên xin wechat luôn đấy.

Hạ Thược rất bình tĩnh, nhưng lại khiến đối phương bối rối. Ngay cả người đang cúi đầu hút thuốc cũng nhướng mắt nhìn sang.

Lúc này Hạ Thược mới nhận ra con ngươi của anh rất tối, nhất là khi nhìn người khác, ánh mắt lạnh lùng xa cách.

Chỉ liếc mắt một cái, đối phương đã thu hồi ánh mắt, Hạ Thược cũng không hề lộ ra chút ngượng ngùng nào mà quay đầu kéo Hạ Vạn Huy đi.

Đi được một đoạn, còn có thể nghe thấy giọng nói đầy nghi ngờ của người đàn ông lùn kia.

"Cô ấy nói cậu đẹp hơn so với tôi. Ký Bắc, thế mà cô ấy lại nói thẳng là cậu đẹp hơn tôi!" Hà Nhị Lập mở to mắt nhìn Trần Ký Bắc bên cạnh: “Lá gan của các cô gái bây giờ đều lớn như vậy sao? Nói những lời này mà mặt không đỏ tim không đập luôn.”

“Chỉ là lời nói thật thôi.” Trần Ký Bắc thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.

"Sao cậu lại tự luyến như vậy? Có còn là anh em hay không hả?" Hà Nhị Lập nghẹn ngào.

Thấy Trần Ký Bắc không trả lời, anh ấy mỉm cười tiến lại gần: “Nếu không tối nay đến nhà tôi đi? Tôi dẫn cậu đi đánh bài. Dù sao thì người chị dâu kia cũng không thích cậu, mắt mũi cả ngày chỉ để trên trời."

“Không có hứng thú.” Trần Ký Bắc trực tiếp dập điếu thuốc: “Muộn rồi, tôi về đây.”

Quả thực đã không còn sớm nữa, cả nhà Lý Thường Thuận đã dùng cơm xong, thức ăn cũng là bánh bao nhân rau cần.

Điền Thúy Phân và cô con gái nhỏ Lai Đệ cùng nhau lên núi hái rau, lại cùng băm rau, làm bánh bao và tặng một đĩa lớn cho nhà Lý Bảo Sinh.

Ăn xong lại dùng nước nóng còn thừa trong nồi rửa bát, nghĩ lại thì những cái bánh này còn để cho Hạ Thược và Hạ Vạn Huy chiếm lợi, Lý Lai Đệ giận sôi máu: “Cũng đã mấy năm không liên lạc với nhau rồi mà còn gửi con gái đến đây, con gái nhà bọn họ không gả ra ngoài được à?”

Cô ta vừa phàn nàn vừa đặt bát đĩa vào tủ chén, phát ra tiếng loảng xoảng.

“Con quăng cho ai xem đấy hả?” Điền Thúy Phân trừng mắt nhìn cô ta.

Lý Lai Đệ nhẹ tay lại nhưng vẫn bĩu môi như cũ nói: “Mẹ, mẹ cũng thật là. Bọn họ tới thì đuổi về là được rồi, vậy mà còn cho bọn họ ở nhà trọ, còn đưa cơm cái gì nữa. Dù sao anh trai con cũng đã kết hôn rồi, chẳng còn quan hệ gì với nhà họ nữa."

“Con thì biết cái gì, chị dâu con còn chưa biết chuyện này. Nhỡ đâu làm ầm lên đến trước mặt con bé thì con có còn muốn tìm việc làm không?”

Lý Thường Thuận vừa mở miệng, Lý Lai Đệ lập tức im lặng.

Chị dâu của cô ta không phải người bình thường, cô ấy là con gái một ông chủ cửa hàng rau quả, đồng thời cũng là cô con gái duy nhất của quản lý Trình. Quản lý Trình không có con trai nên ông ấy nuôi cô con gái này như con trai, học hành tử tế, còn tìm được việc làm cho cô ấy.

Khi hai bên bàn chuyện hôn nhân, thì họ đã đồng ý với nhà họ Trình là đứa con thứ hai sẽ mang họ mẹ nên mới có thể cưới người tới tay.

Mắt thấy Lý Lai Đệ đã sắp 18 tuổi, mà ba cô ta là phó quản lý cũng sắp phải về hưu. Cha cô ta có thể thăng tiến được hay không, cô ta có thể tìm được việc làm hay không thì tất cả đều phụ thuộc vào quản lý Trình có đồng ý giúp đỡ hay không.

Nhà bọn họ nâng niu chị dâu còn không kịp, sao có thể để vào thời điểm mấu chốt này để cho cô ấy biết anh trai cô ta còn có hôn ước ở quê nhà.

Lý Lai Đệ đặt bát đĩa xuống không nói một lời nhưng không khỏi lẩm bẩm: “Nhỡ đâu chị dâu không để bụng thì sao?”

Nhỡ đâu? Ai dám đặt cược vào cái nhỡ đâu đó?

“Con thật sự cho rằng cha của Văn Hoa cười ha ha suốt cả ngày là thật sự dễ nói chuyện hay sao? Người thật sự dễ nói chuyện thì có thể dễ dàng nên làm quản lý hả? Nếu chuyện này thật sự bị bại lộ, bên Văn Hoa thì dễ nói chuyện nhưng cha con bé thì chưa chắc đâu.”

Lý Thường Thuận cầm cái ca tráng men lên nhấp một miếng rồi hỏi bạn già: “Hai người nhà họ Hạ kia bà đã sắp xếp xong chưa?”

“Đã sắp xếp xong rồi, thằng nhóc nhà họ Hạ kia có ý kiến rất lớn nhưng Hạ Thược sợ phiền phức nên đã ngăn cậu ta lại. Lá gan của con nha đầu kia rất nhỏ, ở nhà trọ khóc suốt một đêm khóc đến mù mắt thì cũng không dám ra cửa đâu, đừng lo lắng.”

Điền Thúy Phân vừa nói thì đừng nói là Lý Lai Đệ mà ngay cả Lý Thường Thuận cũng lộ ra mấy phần khinh thường.

Lý Thường Thuận rất chướng mắt tính tình của hai mẹ con nhà họ Hạ, suốt ngày rụt rè cúi đầu, vừa nhìn thấy liền biết không làm ăn được chuyện gì lớn. Nhưng Hạ Lão Tam có bản lĩnh, tính tình vợ lại nhu nhược dễ khống chế thì Bảo Sinh mới thoải mái, cho nên lúc ấy ông ta mới không nói cái gì.

“Bây giờ mọi việc đã thu xếp xong, ngày mai nhanh chóng đưa họ về đi, đừng để họ xuất hiện trước mặt Văn Hoa.”

Lý Thường Thuận lấy đồng hồ từ ngăn kéo bên cạnh ra nhìn giờ, thứ này là nhờ sau khi kết thân với nhà họ Trình mới có thể nhờ quản lý Trình lấy giúp phiếu mà mua được.

Lý Lai Đệ vội vàng đi khóa cửa, vừa đóng cửa lại thì bên ngoài truyền đến một giọng nữ: “Lai Đệ.”

Giọng nói này nghe quen quen, giống như Trình Văn Hoa mà họ vừa nói đến.

Lý Lai Đệ vội mở cửa ra lần nữa, quả nhiên có một người phụ nữ bụng to đứng ở ngoài, tay cầm đèn pin.

“Chị dâu, sao chị lại đến đây?” Lý Lai Đệ cảm thấy có chút chột dạ 

Nghe thấy tiếng động, Điền Thúy Phân cũng vội vàng từ trong phòng đi ra đỡ con dâu: “Trời tối như vậy rồi mà Bảo Sinh còn dám để con ra ngoài một mình, có chuyện gì mà thằng bé không thể tự mình đến đây nói một tiếng? Bụng của con cũng đã năm sáu tháng rồi, lỡ như té ngã thì phải làm sao đây?"

Dù trong lòng có nghĩ như thế thì khi gặp chuyện bà ta trách cứ con trai trước thì nhất định sẽ không sai.

Quả nhiên Trình Văn Hoa nghe vậy liền bênh vực con trai bà ta: “Không phải Bảo Sinh không muốn đến mà do có thân thích đến từ Quan Nội anh ấy không thể rời đi.”

Chuyện này khiến Điền Thúy Phân có chút bối rối: “Thân thích đến từ Quan Nội? Ai tới?”

Vì để ngăn cản những người họ hàng nghèo nàn đó đến tống tiền mà mấy năm nay bà ta và lão Lý rất ít viết thư về quê hương, ba cô con gái đã lấy chồng cũng vậy. Hai chị em nhà họ Hạ đến đây đã khiến bà ta cảm thấy ngoài ý muốn, bây giờ tại sao lại còn có người không mời mà đến thế này?

Điền Thúy Phân nghi ngờ không biết có phải là cô con gái lớn Chiêu Đệ hay không.

Khi sinh ra Chiêu Đệ, họ không biết rằng mình sẽ tù tì liên tục ba cái hàng bồi tiền, dù rất thất vọng khi thấy là con gái nhưng ít nhất cũng không đến mức không được chào đón như Dẫn Đệ và Đái Đệ. Khi Chiêu Đệ kết hôn thì cũng là lúc nhà bọn họ đang trong hoàn cảnh khó khăn nhất, khi tìm con rể cũng tìm phải người có điều kiện kém rõ nhất trong ba người con rể.

Nếu cuộc sống thật sự trở nên quá sức chịu đựng thì việc cô ta đến Đông Bắc để tìm bà ta và lão Lý thì cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Trong lòng Điền Thúy Phân oán trách con gái lớn không hiểu chuyện, lúc này lại chạy đến cho thêm phiền. Cũng không biết nó đến bằng cách nào mà tại sao lại chạy đến tìm nhà con trai bà ta, buổi chiều khi ra ga đón Hạ Thược và Hạ Vạn Huy thì bà ta cũng không hề thấy người.

Đang nghĩ cách đưa người về thì nghe thấy Trình Văn Hoa thì thầm nhẹ giọng nói: “Là một đôi chị em, họ Hạ.”

Họ Hạ?!

Không chỉ có bà ta, mà cả Lý Lai Đệ ở bên cạnh và Lý Thường Thuận trong nhà đều thay đổi sắc mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play