Mà nếu để dùng làm quần áo, nhỡ đâu móc phải cái gì đó thì chất liệu này rất dễ bị xù. Hơn nữa cô và Trần Ký Bắc đều phải đi làm nên cũng chẳng mặc được mấy lần. Thay vì bỏ vào trong hộp làm đồ trưng bày thì không bằng làm thành đồ ngủ, mặc khi ngủ cũng rất thoải mái.
Dù Hạ Thược đã nói với Tôn Thanh như vậy rồi, nhưng Tôn Thanh vẫn cảm thấy đáng tiếc chỉ là không nói thêm gì nữa.
Bị cắt ngang như vậy nên cô ấy cũng quên mất sự xấu hổ của mình, cầm lấy bản vẽ của Hạ Thược rồi quay vào nhà nghiên cứu xem phải làm như thế nào.
Sau đó Hạ Thược quay lại tiếp tục đóng gói đồ đạc, đặc biệt là phải kiểm tra giấy giới thiệu và phiếu lương thực do đơn vị cấp hai lần.
Thư giới thiệu là thứ tuyệt đối không thể quên, nếu không có thứ này thì ở bên ngoài dù là nửa bước cũng khó đi. Phiếu lương thực là khoản trợ cấp của xưởng thực phẩm khi đi công tác. Tổng cộng là sáu cân, trừ đi số tiền khi đi ra ngoài và hai bữa ăn sau khi trở về thì nhiêu đây cũng đã đủ cho Hạ Thược ăn hết sáu ngày ở bên ngoài.
Từ khi trở thành công nhân chính thức thì lượng lương thực mỗi tháng của Hạ Thược cũng tăng lên, từ 27 cân rưỡi lên 35 cân rưỡi.
Sở dĩ như vậy là do xưởng thực phẩm là lao động chân tay nhẹ, còn cục lâm nghiệp là lao động chân tay nặng nên đơn vị sẽ trợ cấp nhiều phiếu lương thực hơn, mỗi tháng sẽ được 11 cân. Mà công nhân tạm thời thì không có những thứ này nên ai cũng thích tìm đối tượng có công việc chính thức hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT