"Cứng?” Ánh mắt người đàn ông lập tức tối sầm lại.
“Anh nghĩ cái gì thế?” Hạ Thược tức giận trừng mắt nhìn anh, cầm tờ giấy viết thư đi đến bàn viết: “Hôm qua có nhiều việc quá nên không rảnh lo chuyện khác. Bây giờ em muốn hỏi Vạn Huy thử xem là em ấy có ý định nhập ngũ hay không, năm nay nó cũng đã 18 rồi.”
Sau đó cô kể cho Trần Ký Bắc nghe cuộc trò chuyện ngày hôm đó với Tần Thư: “Cho dù không tìm được việc làm thì rèn luyện hai năm cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất thì cũng làm cho bản thân khỏe hơn."
Nếu cơ thể không trưởng thành thì khi lao động chân tay nặng nhọc sẽ làm cơ thể mệt chết và ảnh hưởng đến tuổi thọ của người đó. Cách đây vài năm có nạn đói nên cô bị suy dinh dưỡng thì Hạ Vạn Huy cũng không khá hơn là bao, đi tham gia quân ngũ thì ít nhất cũng được ăn cơm no.
Nghe Hạ Thược nói chuyện chính thì Trần Ký Bắc tựa người vào bàn nói: “Nếu không thì chúng ta bàn bạc với em ấy thử xem để hàng năm chúng ta có thể gửi chút tiền về quê không?"
Gửi ít tiền cho mẹ Hạ thì cuộc sống của bà sẽ dễ dàng hơn. Nể mặt tiền bạc thì Hạ Vạn Quang sẽ không can thiệp vào việc Vạn Huy đi làm quân nhân.
Hạ Thược nghe xong thì lắc đầu: “Mẹ em không giữ được đâu, ngay cả đồ đạc mà cũng không tự mình đi ra ngoài mua được mỗi lần có tiền thì chỉ cho anh cả của em thôi." Vừa nghĩ đến cái tính tình yếu đuối kia của mẹ Hạ thì cô lại đau đầu, nhưng vẫn để Trần Ký Bắc viết những lời này vào thư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT