Bước ngoặt này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức các khách mời tại hiện trường và nhân viên công tác đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc không kịp phản ứng.
Đây là bài hát của Thịnh Từ, là bài hát vẫn chưa được phát hành.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Thịnh Từ không chỉ cho Thẩm Triều Mộ xem qua lời bài hát trước mà còn rất có khả năng đã hát cho cậu nghe.
Người ở đây ý thức được điểm ấy, ánh mắt lập tức thay đổi, đám người trước đó còn xấu hổ hận không thể biến mất tại hiện trường lúc này đang nở nụ cười vi diệu trên mặt nhìn hai người kia.
[Tôi của giây trước, đây là CP tôi thấy fake nhất trong show yêu đương mà tôi đã từng gặp qua đấy. Tôi của giây sau, đây không real thì còn cái gì real nữa!]
[Xác suất chín mươi phần trăm là Thịnh Từ đã hát cho Thẩm Triều Mộ nghe, giai điệu này hình như là tình ca.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[Xin nhấn mạnh, đã viết rất lâu, chưa phát hành. Mọi người tin tôi là Tần Thủy Hoàng hay tin hai người này trong sạch? (icon đầu chó)]
[Nếu tôi là fan thì tôi sẽ lập tức gào thét chị dâu ngay bây giờ! Dụ chị dâu vui vẻ hát thêm vài câu là chẳng phải có bài hát mới rồi sao!]
Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ ngồi ở chỗ của mình, đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, biểu cảm của Thịnh Từ vẫn như trước, nhưng mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của anh không tốt.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh không hài lòng với câu hỏi trước đó của bọn họ đối với Thẩm Triều Mộ, ánh mắt chuyển sang Thẩm Triều Mộ có hơi chột dạ.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Thẩm Triều Mộ lại hát một bài hát chưa được phát hành của Thịnh Từ, đặc biệt là Diệp Thanh Phong, trong lòng anh ấy đã hối hận vì đã đề xuất hình phạt này khi nghe thấy lời bài hát của Thẩm Triều Mộ.
Hiện tại biết bài Thẩm Triều Mộ hát thật ra là ca khúc chưa được phát hành của Thịnh Từ, anh ấy quả thật thở phào nhẹ nhõm, đùa giỡn làm dịu bầu không khí: "Suýt chút nữa tôi đã tưởng mình sẽ gặp phải kiếp sống sự nghiệp lật xe rồi, may thay, mối quan hệ giữa hai người sâu sắc hơn chúng tôi tưởng tượng nhỉ."
Tiểu Nguyên ở bên cạnh dường như cũng đồng cảm nên điên cuồng gật đầu, bình luận bên dưới nhớ tới cảnh cô ấy và Thẩm Triều Mộ ở một mình trên xe.
[Thẩm Triều Mộ, người đàn ông suýt chút nữa khiến hai MC lật xe.]
[Ha ha ha chúng ta đều thấy ngọt ngào, chỉ có Diệp Thanh Phong: Nguy hiểm quá!]
[Lúc cho rằng Thẩm Triều Mộ hát sai bài, Diệp Thanh Phong: Tôi phải nói cái gì đây, mau cứu tôi. (Đôi mắt chấn động)]
Sau một lúc gián đoạn như thế, bầu không khí lập tức thoải mái hơn, Chu Vãn Viên không khỏi liếc nhìn về hướng Thịnh Từ, giơ tay hỏi: "Tiền bối, tôi có thể thay mặt cộng đồng mê âm nhạc hỏi một chút rằng anh có kế hoạch phát hành ca khúc này không?"
Từ cảnh Chu Vãn Viên có thể nghe ra ca khúc do Thẩm Triều Mộ hát không phải là một trong những bài mà Thịnh Từ đã phát hành, điều này đã cho thấy thân phận fan âm nhạc của cô ấy, các bài hát của Thịnh Từ phù hợp với mọi lứa tuổi, ở hiện trường cũng có rất nhiều fan âm nhạc như cô ấy, lúc này họ không thể không nhìn về phía Thịnh Từ với ánh mắt chờ mong.
Thịnh Từ đối mặt với rất nhiều cặp mắt mong đợi, không chút do dự từ chối: "Không có."
Chu Vãn Viên không khỏi che ngực như bị tin tức này đả kích mạnh, trong chốc lát, ánh mắt của cô ấy lại rơi trên người Thẩm Triều Mộ, mong đợi cậu hát thêm hai chữ câu nữa.
Cảm giác biết có bài mới nhưng không nghe được khó chịu quá đi mất!
Không chỉ Chu Vãn Viên, rất nhiều fan trước màn hình đều âm thầm phun ra một ngụm máu.
[Tôi chỉ là một fan âm nhạc bình thường, không đu idol nhưng hiện tại tôi thực sự rất hâm mộ Thẩm Triều Mộ thì tôi phải làm sao đây aaa! (icon phát điên)]
[Không chỉ là đối tượng kết hôn công khai của Thịnh Từ mà còn có thể nghe những bài hát chưa được phát hành của anh ấy, thậm chí còn tự mình biểu diễn, còn có thể không chỉ là một bài... Tôi không chua chút nào, một chút cũng không chua.]
[...Tôi thừa nhận rằng giọng của tôi trước đây hơi to một chút, bây giờ đổi giọng kêu chị dâu còn kịp không?]
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Chu Vãn Viên cũng như sự quan sát như có như không của những người xung quanh, Thẩm Triều Mộ đương nhiên không thể không chú ý, khi Thịnh Từ nói ra ba chữ "không phát hành", tâm trạng của cậu giống như một cuộn len bị mèo làm rối tung lên, cậu cố gắng hết sức kiềm chế ánh mắt nhìn Thịnh Từ.
Nhìn Chu Vãn Viên đang ngồi ở hàng ghế đầu, Thẩm Triều Mộ miễn cưỡng thu hồi cảm xúc lo lắng, vô thức nở nụ cười.
Mới vừa rồi vẫn còn lạnh mặt đột nhiên nở nụ cười, đó là một cú sốc lớn đối với các khách mời có mặt và khán giả trước màn hình.
Ánh mắt mong đợi của Chu Vãn Viên ngừng lại, vô thức che ngực, cô cảm thấy mình đã được nghênh đón một làn sóng sắc đẹp, micro trên cổ áo có thể nghe rõ cô lẩm bẩm: "Được rồi được rồi, bỏ qua cho cậu đấy..."
[Chu Vãn Viên cũng không có nguyên tắc quá đi, mới cười chút thôi đã thỏa hiệp rồi? Hãy để cậu ấy hát tiếp đi màaa!]
[Chưa nói đến những thứ khác, gương mặt này của Thẩm Triều Mộ tuyệt vời thật sự! Đại mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng tuyệt quá đi mất!]
Thẩm Triều Mộ cười xong thì phát hiện Thịnh Từ quay đầu liếc nhìn mình, cậu đang định hỏi có chuyện gì nhưng anh lại quay đầu đi, quả thực khiến người ta khó hiểu.
Nơi ghi hình tập đầu tiên của tổ chương trình không quá xa nhưng những người có mặt đều là những người nổi tiếng, nhất là Thịnh Từ, lượng fan hâm mộ lớn khủng khiếp, sợ rằng việc sử dụng các phương tiện giao thông khác sẽ gây tắc nghẽn, vì vậy tổ chương trình đã tìm riêng một chiếc xe buýt để chở khách mời.
Khoảng thời gian trong xe này dùng để cho các khách mời hiểu rõ nhau, có Diệp Thanh Phong dẫn dắt quăng miếng nên bầu không khí trong xe rất hài hòa.
Thẩm Triều Mộ ngồi ở hàng ghế sau yên lặng nghe mọi người nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng trọng tâm câu chuyện rơi lên người cậu thì cậu cũng sẽ thoải mái trả lời. Trải qua một lúc ở chung như thế, cậu đã không còn lo lắng như lúc mới đối mặt với ống kính.
Xe buýt chạy rất êm, đường cũng rất bằng phẳng, Thẩm Triều Mộ vô thức tựa đầu vào lưng ghế, cảm thấy trong cổ họng xông lên một cơn buồn nôn, trong khoang mũi cũng có thể ngửi thấy cái mùi đặc biệt khó chịu ngưng đọng của xe buýt.
Thẩm Triều Mộ dựa vào lưng ghế, khẽ cau mày, dáng vẻ này rất dễ nhìn thấy trong một đám khách mời đang sôi nổi nói chuyện.
Khán giả biết cậu hơi say xe, bọn họ cũng thấy cậu uống thuốc say xe trước khi khởi hành.
[Trông có hơi khó chịu á.]
[Bộ dạng này của Thẩm Triều Mộ tôi đã quá quen rồi, cái loại khó chịu khi buồn nôn mà nôn không ra.]
Người lúc bình thường mang theo chút lạnh lùng dựa lưng vào ghế, lông mày hơi nhíu lại, mơ hồ có thể nhìn thấy chút khó chịu trên mặt, lộ ra một chút yếu đuối khiến bình luận tăng lên gấp bội, ngay cả những người ghét cậu cũng không thể nói gì khi đối mặt với khuôn mặt này.
Vài nhóm khách mời đang câu được câu không nói chuyện với nhau để tránh làm bầu không khí yên tĩnh, khán giả sẽ rời đi.
Thịnh Từ ngồi ở phía sau, từ đầu tới cuối không tham gia vào cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng đề tài rơi lên người anh, anh nhàn nhạt "ừm" một tiếng, không thờ ơ đến mức không phù hợp nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy bây giờ anh không có tâm tư nói chuyện.
Hầu hết máy quay đều tập trung vào những khách mời phía trước, Thẩm Triều Mộ dựa vào lưng ghế, cậu thấy khó chịu nhưng không ngủ được, cảm giác buồn nôn dâng trào đến cổ họng thì bỗng nghe thấy giọng của Thịnh Từ vang lên bên tai: "Thẩm Triều Mộ."
Thẩm Triều Mộ mở mắt, hơi nghiêng đầu bối rối, Thịnh Từ không nhìn cậu, anh đang gõ điện thoại trong tay, sau vài giây, điện thoại đã được đưa đến trước mắt cậu.
[Hiện tại đang quay show tạp kỹ.]
Nội dung trong ghi chú điện thoại đập vào mắt Thẩm Triều Mộ, cậu theo bản năng chuyển đổi những lời này thành giọng của Thịnh Từ, trước khi đến cậu đã làm bài tập, biết micro trên quần áo sẽ truyền âm thanh đến livestream, lúc này cậu lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Cho nên?
Cậu có hơi không hiểu Thịnh Từ muốn làm gì, bàn tay đưa tới trước mặt cậu đột nhiên rút lại, giống như không ngờ cậu lại uể oải như vậy, Thịnh Từ rút tay lại, không nhúc nhích nữa.
Anh nghĩ mình đã ám chỉ rất rõ ràng rồi, hiện tại đang quay show tạp kỹ, khó chịu hay say xe cũng được, cậu cũng không cần phải chịu đựng một mình.
Thịnh Từ cau mày có chút khó chịu, khắp người tỏa ra khí tức chớ tới gần, Thẩm Triều Mộ nhìn tâm trạng không tốt của anh, trong chớp mắt dường như đã hiểu được ý tứ của Thịnh Từ.
Trong show tạp kỹ, dáng vẻ cậu say xe chắc chắn sẽ không thoát khỏi mắt người xem, trước khi quay, Lý Lan Như đã nói với cậu rằng cậu và Thịnh Từ sẽ có vài tiếp xúc thân mật không thể tránh khỏi trong chương trình, bởi vì trong mắt thế giới bên ngoài, họ đã kết hôn, những chuyện này đều rất bình thường.
Với tư cách là bạn đời của Thịnh Từ, cậu thờ ơ với anh ở bên cạnh vì say xe, e rằng hình ảnh này đối với anh sẽ không tốt.
Khoảnh khắc khán giả ở khu bình luận thấy Thịnh Từ lấy điện thoại ra đánh chữ thì cảm thấy không ổn.
[Có gì mà chúng tôi không thể nghe vậy?]
[Đều đang trong livestream chương trình mà, để chúng tôi nghe một chút thì có sao?]
Thẩm Triều Mộ cho rằng mình đã hiểu ý của Thịnh Từ nhưng cậu vẫn hơi do dự, khóe mặt cậu quét về phía máy quay cách đó không xa, cậu tự nhủ dưới đáy lòng rằng cho dù có thân mật thế nào trong show tạp kỹ thì cũng chỉ là diễn xuất mà thôi.
Bình luận đang "oán trách" Thịnh Từ làm chuyện mờ ám thì giây tiếp theo liền thấy Thẩm Triều Mộ hơi nghiêng đầu, động tác cứng ngắc nhưng có chút thuần thục tựa đầu lên vai Thịnh Từ.
Bởi vì khó chịu nên cậu nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Để em dựa một chút là ổn thôi."
Gần như ngay khoảnh khắc mới dựa vào, cậu cũng cảm thấy cơ thể Thịnh Từ cứng đờ.
Sự cứng ngắc đó đã bị Thẩm Triều Mộ cảm nhận được, tim cậu đập thình thịch, cậu không khỏi bắt đầu nghi ngờ rằng có phải mình đã hiểu sai ý trong lời của Thịnh Từ rồi không?
Cậu không nhìn thấy biểu cảm của Thịnh Từ, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai anh, chóp mũi ngửi thấy mùi của anh, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc bị kéo vào, âm thanh trong ngực đập càng lúc càng lớn.
Lúc Thẩm Triều Mộ đến gần, tinh thần của Thịnh Từ đang tập trung cao độ, khi trọng lượng nhỏ đó rơi xuống vai anh, một trọng lượng gần như không đáng kể nhưng lại khiến thân thể anh cứng đờ, cả người dường như đông cứng lại.
Nhưng, một giây, hai giây trôi qua —
Thịnh Từ không né tránh, thân thể vẫn cứng đờ, nhưng vẫn không né tránh.
[!!!]
[A a a a má nó, dựa vào á?]
[Người khác dựa vào tôi thì tôi thấy rất bình thường, nhưng hai người này dựa vào nhau chút thôi mà tôi lập tức có cảm giác muốn hét chói tai là chuyện gì xảy ra!]
[Động tác của Thẩm Triều Mộ sao có hơi xa lạ nhưng lại lộ ra chút thuần thục vậy?]
Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ ngồi ở ghế sau không lên tiếng, nhưng những người có mặt đã sớm chú ý đến bọn họ, ngoại hình và khí chất của hai người bọn họ đã định sẵn là để thu hút sự chú ý của người khác dù chẳng làm gì cả.
Lúc này thấy Thẩm Triều Mộ đang dựa vào vai Thịnh Từ, mắt nhắm mày cau đang từ từ giãn ra, Thịnh Từ cũng không hiểu sao chuyển từ cả người đầy khó chịu đến cứng ngắc, nhưng cơ thể lại vô thức điều chỉnh theo tư thế Thẩm Triều Mộ ngồi để cậu dựa vào thoải mái hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Những khách mời có mặt nhìn thấy cảnh này không hẹn mà cùng xẹt qua một câu trong lòng: Rốt cuộc là ai nói họ không quen nhau vậy?
Trước khi tham gia chương trình, bọn họ hóng không ít drama trên Weibo, đối với những ý kiến về cuộc hôn nhân này thật ra họ cũng có tám phần tin tưởng, với tư cách là người trong cuộc, họ biết nhiều hơn khán giả, biết mấy năm nay bên cạnh Thịnh Từ không có ai hết, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đối tượng kết hôn thì ai mà không đặt một dấu hỏi trong lòng chứ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ đã chắc chắn rằng cặp đôi này tuyệt đối là thật, họ không khỏi cảm thán rằng Thịnh Từ giấu thật sự là quá kỹ rồi.
[Chụp màn hình, điên cuồng chụp màn hình!]
[Hai người có giá trị nhan sắc cao yêu đương với nhau thật sự rất tốt cho mắt của tôi.]
Xe buýt chạy hơn một tiếng đồng hồ thì dừng lại, khi những người khác có mặt đều bị phong cảnh bên ngoài cửa sổ thu hút thì Thẩm Triều Mộ bị hành động dừng xe đánh thức, khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang dựa vào vai Thịnh Từ.
Cậu tỉnh táo trong giây lát, cảm giác say xe gần như giảm hết trong giấc ngủ, sự yếu đuối không thể nhận ra kia biến mất, cả người tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều, đôi mắt tựa vào vai Thịnh Từ hơi đỏ.
Thẩm Triều Mộ đối diện với ánh mắt của Thịnh Từ, nhớ tới những gì mình nói khi nghiêng người, cậu lập tức bật người dậy, khẳng định sự nỗ lực của mình: "Em không sao rồi, dựa vào chút thôi đã ổn rồi."
Thịnh Từ liếc nhìn cậu một cái, giọng nói thản nhiên: "Ừ."
Trên mặt anh không có cảm xúc gì, lúc đứng dậy xuống xe lặng lẽ rũ vai trái bị Thẩm Triều Mộ dựa vào.
[Ha ha ha ha cười chết, bị Thẩm Triều Mộ làm tê rần rồi.]
[Dựa vào hơn một tiếng mà không nói tiếng nào, tôi ăn cơm chó rồi.]
Khách mời trật tự xuống xe, Thẩm Triều Mộ tụt lại phía sau, Tống Phiên cũng ngồi bên cửa sổ không nhịn được nói: "Không ngờ Thịnh Từ lại kiên nhẫn như vậy."
Nghĩ đến những lời đồn về tính tình không tốt của Thịnh Từ cũng như gia thế hiển hách của đối phương, nhưng bị Thẩm Triều Mộ dựa vào hơn một tiếng đồng hồ cũng không hề thay đổi tư thế ngồi, cô không nhịn được nói: "Có lẽ cũng là lần đầu tiên chăm sóc người khác như thế này."
Lần đầu tiên chăm sóc ai đó?
Suy nghĩ của Thẩm Triều Mộ lần nữa quay trở lại năm hai đại học, Thịnh Từ và cậu không cùng câu lạc bộ, anh không có hứng thú sưu tầm dân ca, lúc cậu đi bị say xe, chính phó chủ tịch câu lạc bộ chăm sóc cậu lúc cậu vô cùng khó chịu, sau khi cậu trở về thì Thịnh Từ đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để đi đón cậu.
Khi đó Thịnh Từ cũng rất kiêu ngạo, tính tình lại khó chịu, anh đem theo một chén nước Hoắc Hương Chính Khí và kẹo bạc hà, đỡ cậu đến bồn hoa ven đường ngồi xuống. Lúc phó chủ tịch đến hỏi thăm tình hình anh còn cố ý gọi tên cậu.
"Thẩm Triều Mộ."
Lúc đó cậu vô cùng khó chịu, xuống xe hít thở không khí trong lành mới tỉnh lại một chút, cậu nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thịnh Từ đang đứng ngược sáng, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, ánh mắt dừng trên người phó chủ tịch trước mặt, anh lười biếng kéo dài giọng: "Em nói xem…"
“Là cậu ta chăm sóc em hay anh chăm sóc em tốt hơn?”
"..."
Thẩm Triều Mộ lắc đầu vứt bỏ những ký ức lộn xộn này đi, cậu thấy Thịnh Từ đứng cách xe buýt không xa đang nhìn điện thoại sau khi xuống xe, mặt mũi anh đẹp đến mức đả kích, khóe mắt nhìn thấy cậu xuống xe thì không có quá nhiều cảm xúc khi nhìn qua đây.
Thẩm Triều Mộ hạ thấp giọng: "Đây không phải lần đầu tiên."
Lời nói của cậu truyền đến phòng phát sóng trực tiếp qua micro, livestream lập tức nhốn nháo.
[Không phải lần đầu tiên là có ý gì???]
[Tôi cứ tưởng để Thẩm Triều Mộ dựa vào một chút là giới hạn rồi, vậy mà đây không phải là lần đầu tiên sao?]
[Mau nói nhanh chút đi, tôi không thiếu chút lưu lượng đó đâu!]