Ở bình luận đang trong một chuỗi nghi ngờ cuộc đời.
Nhất là fan của Thịnh Từ, là fan cứng theo dõi anh ba năm không ai có thể hiểu rõ Thịnh Từ lạnh lùng kiêu ngạo đến thế nào hơn bọn họ cả, giống như giọng điệu gần như dịu dàng này đúng là làm người ta nghi ngờ có phải là nghe nhầm hay không rồi.
Người xung quanh không nhịn được lộ ra ánh mắt trêu chọc, người dẫn chương trình đứng bên cạnh Thẩm Triều Mộ lộ ra nụ cười khó hiểu, Thịnh Từ nhìn chằm chằm Thẩm Triều Mộ một lát: “Đừng nhìn máy quay, nhìn anh này.”
Câu nói này lại làm phần bình luận tràn ngập tiếng hét “a a a a a”.
Có thể là do biết bây giờ máy quay không tập trung trên người cậu nữa, khuôn mặt căng cả một đường của Thẩm Triều Mộ cũng thả lỏng hơn một chút: “Ừm.”
Cậu có một tật xấu vô hại đó là càng căng thẳng thì sắc mặt càng lạnh, trong lòng trời rung đất chuyển thì trên mặt cũng chỉ là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Nhưng chỉ cần là người hiểu cậu sẽ biết là do cậu căng thẳng mà thôi.
Lo lắng đến mức không biết phải làm sao lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, vậy nên chỉ có thể cố gắng giữ vẻ mặt thờ ơ.
Thẩm Triều Mộ cảm giác được tâm trạng căng thẳng của mình giảm bớt một chút, tuy không muốn thừa nhận nhưng… cậu ngước mắt nhìn Thịnh Từ đã đứng thẳng người đi đến chỗ nhà sản xuất nói chuyện, có người này ở bên cạnh cậu, cậu đúng thực là sẽ an tâm hơn.
Lúc này cameraman đã hướng máy quay từ dưới đất lên tập trung trên người Thẩm Triều Mộ và Thịnh Từ, khán giả sau một hồi hò hét họ cũng phản ứng lại.
[Vậy nên Thẩm Triều Mộ là đang căng thẳng à?]
[Tôi bỗng dưng nhớ ra cậu ấy là khách mời là người thường duy nhất của mùa này…]
Khách mời của mùa này trừ Thẩm Triều Mộ ra thì những người khác đều là ca sĩ, người dẫn chương trình, diễn viên, bọn họ đứng trước máy quay đã sớm quen thuộc rồi, chỉ có một mình Thẩm Triều Mộ là lần đầu tiên xuất hiện dưới tầm mắt của vô số người.
Hiện trường phát trực tiếp, nhất cử nhất động của cậu đều bị người khác phán xét.
Nghĩ như thế, khán giả lập tức cảm thấy người không có kinh nghiệm xuất hiện trước ống kính như Thẩm Triều Mộ đã biểu hiện tốt lắm rồi!
[Tôi nghĩ nếu tôi mà yêu đương cùng minh tinh hàng đầu, cùng anh ấy lên show yêu đương thì đến nói chuyện tôi cũng không nói ra lời luôn ấy! (Che mặt)]
[Tôi của giây trước: Cười chết mất, Thẩm Triều Mộ lạnh lùng thế, tham gia show yêu đương cũng không thèm giả vờ, tôi của giây sau: Cứu mạng, thế mà lại đang căng thẳng à? Người bình thường tham gia chương trình biểu hiện như này đã tốt lắm rồi!!] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[Lúc Thịnh Từ cúi đầu nói chuyện với Thẩm Triều Mộ, tôi đẩy thuyền được rồi! Chỉ cần anh ở đây, em không cần phải căng thẳng.]
[Giống như đang chống lưng cho Thẩm Triều Mộ vậy, cái này có thể nói ra được không?]
[Vậy nên Thịnh Từ sao biết được Thẩm Triều Mộ đang căng thẳng thế? Hai người này thực sự không quen biết à?]
Nhà sản xuất đứng bên cạnh Thịnh Từ nhìn về phía đoàn người đang đi về phía bên này, ánh mắt rơi trên người Thẩm Triều Mộ, cười nhẹ: “Xin chào.”
Nhà sản xuất đĩa hát của Thịnh Từ rất nổi tiếng trong giới, Thẩm Triều Mộ không có ký ức của ba năm này nên không quen biết với nhà sản xuất, chỉ gật nhẹ đầu, chào hỏi một câu: “Xin chào.”
Trên phần bình luận, fan của Thịnh Từ đã phổ cập kiến thức cho người qua đường biết về những album mà sản xuất này đã hợp tác với Thịnh Từ.
Từ lúc vào phòng thu âm, Thẩm Triều Mộ đã cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh thỉnh thoảng lại rơi trên người cậu, lúc này ánh mắt của nhà sản xuất đặc biệt rõ ràng, cậu không khỏi tò mò hỏi: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Lẽ nào trên mặt cậu dính bẩn mà cậu không biết à?
Thẩm Triều Mộ chỉ nghĩ về khả năng này một lát đã cảm thấy sắp nghẹt thở rồi, may mà nhà sản xuất lắc đầu: “Không có không có, tôi chỉ là có chút tò mò về cậu mà thôi.”
Tò mò?
Ánh mắt Thẩm Triều Mộ quét qua người nhà sản xuất dừng lại trên người Thịnh Từ.
Thịnh Từ nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn nhà sản xuất một cái: “Không phải anh còn có việc bận à?”
Nhà sản xuất nuốt lại lời định nói, ánh mắt quét qua quét lại trên người Thịnh Từ với Thẩm Triều Mộ, sau đó lộ ra nụ cười bất lực với người của tổ chương trình: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra là có chuyện cần làm, tôi đi trước đây.”
Thẩm Triều Mộ mới nghe được một nửa thì nhà sản xuất đã rời đi, cậu không khỏi nhìn về phía Thịnh Từ, Thịnh Từ dường như không muốn nói tiếp chủ đề này vậy, anh quay người nhìn về phía Tiểu Nguyên, nói: “Không phải là đang quay chương trình à?”
Tổ chương trình vì để tạo cảm giác bí ẩn nên chỉ hỏi lịch trình của Thịnh Từ rồi đưa người tới đây luôn, các đội khách mời khác cũng gần giống như thế.
Tiểu Nguyên thu lại nụ cười thần bí trên mặt, thể hiện sự chuyên nghiệp của người dẫn chương trình của mình, chào hỏi với Thịnh Từ một tiếng, nhưng khán giả trước màn hình lại không dễ dời lực chú ý được. [Lời này của nhà sản xuất là có ý gì thế? Tại sao không để anh ta nói hết thế?!]
[Chắc không phải đến nhà sản xuất cũng chưa từng gặp Thẩm Triều Mộ đâu ha? (Gan dạ đoán mò)]
[Không muốn đâu, tôi vừa thấy cặp đôi này ship ngon thì lại nói với tôi rằng đến người hợp tác mấy năm liền với Thịnh Từ cũng không biết Thẩm Triều Mộ á?]
[Tôi cược một trái dưa leo là hai người này liên hôn vì lợi ích gia tộc, có ai cược với tôi không?]
Khách mời tập hợp lại xong liền phải xuất phát tới địa điểm ghi hình đầu tiên của tổ chương trình, Thẩm Triều Mộ có xem qua hai mùa trước, biết mục đích của chương trình này là đi các địa điểm du lịch đồng thời tạo khó khăn cho khách mời để họ cảm nhận được ý nghĩa của tình yêu.
Nói tóm lại chính là tổ chương trình bẫy người trên danh nghĩa là tốt cho họ.
Bắc Kinh là thủ đô cũng là nơi ở của hầu hết các minh tinh, mọi khách mời đều ở cùng một thành phố, tổ chương trình đặc biệt sắp xếp một chiếc xe khách chuẩn bị cùng các minh tinh đi đến địa điểm ghi hình tập đầu tiên.
Trên đường ngồi xe cùng các khách mời tập hợp, Tiểu Nguyên vẫy tay với ống kính: “Video giới thiệu chỉ đến đây thôi, trên đường đi sẽ không phát trực tiếp nữa! Chút nữa gặp lại nhé!”
[Chút nữa gặp lại, nửa tiếng thôi mà, sẽ qua rất nhanh!]
Tắt phòng phát sóng trực tiếp, cả người Thẩm Triều Mộ mới thả lỏng ra, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp nhưng không còn căng thẳng như lúc nãy, Tiểu Nguyên nhìn sự thay đổi vi diệu của Thẩm Triều Mộ, lại nhìn cameraman bên cạnh rồi nhắc nhở: “Chỉ là tắt phòng phát trực tiếp thôi, máy quay vẫn còn đang mở, những nội dung này sẽ được thêm vào phần sau của bản chỉnh sửa.”
“Nhật ký du lịch” được chia thành bản phát trực tiếp và sau khi kết thúc còn có bản chỉnh sửa sẽ được đăng trên web chia sẻ video, trong đó sẽ có những nội dung lúc phát trực tiếp không có.
Trước khi đến đây Thẩm Triều Mộ có nghe Lý Lan Như nói qua, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tư thế ngồi thả lỏng lúc nãy của cậu chớp mắt đã trở lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh, nếu không có sự so sánh tư thế lúc trước với sai thì rất khó có thể nhìn ra được tư thế ngồi thả lỏng của cậu, nhưng dáng vẻ “soạt” một cái đã lấy lại tinh thần này…
Tiểu Nguyên không nhịn được bật cười, nhân viên đoàn làm phim ở bên cạnh cũng cười nhìn cậu, chỉ cảm thấy ấn tượng trước kia của mình về cậu là lạnh lùng là sai lầm, rõ ràng là rất dễ thương mà…
Tiểu Nguyên dự cảm trước được đoạn này đăng lên chắc chắn sẽ có người làm thành meme “Tan làm thôi, cái gì, vẫn đang quay á? Tôi đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.jpg”.
“Khụ khụ.” Tiểu Nguyên thu lại nụ cười ở khóe miệng: “Tôi có thể hỏi tiền bối Thịnh một chút sao tiền bối biết là thầy Thẩm đang căng thẳng thế?”
Câu hỏi này không chỉ có một mình cô ấy tò mò, khán giả trước màn hình chắc chắn cũng rất tò mò, dáng vẻ lúc nghiêm mặt của Thẩm Triều Mộ rất dọa người, Tiểu Nguyên cứ tưởng rằng cô ấy sắp gặp thất bại trong sự nghiệp rồi cơ chứ, kết quả Thịnh Từ chỉ nhìn cậu vài cái đã biết là Thẩm Triều Mộ đang căng thẳng.
Thịnh Từ nhàn nhạt giải thích: “Lúc căng thẳng em ấy sẽ vô thức nghiêm mặt.”
“Thì ra là thế.” Tiểu Nguyên phụ họa theo, lại nhìn về phía Thẩm Triều Mộ: “Vậy tại sao thầy Thẩm lại quyết định tham gia show yêu đương thế?”
Thẩm Triều Mộ không quen với ống kính chút nào, hoàn toàn là người bình thường, đến tham gia show yêu đương cùng với một nhóm người nổi tiếng chưa nói đến việc không có ưu thế, chỉ để bình tĩnh trước ống kính thôi cậu cũng phải mất rất nhiều thời gian mới thích ứng được.
Thẩm Triều Mộ trước đó đã muốn nói: “Cô cứ gọi tên tôi là được… tại sao tôi lại tham gia chương trình sao.”
Những câu hỏi này lúc Thẩm Triều Mộ xem hai mùa trước đã dự cảm được lúc tham gia chương trình sẽ bị hỏi tới nên cũng đã chuẩn bị qua với Lý Lan Như rồi, cậu giả vờ nghiêm túc suy nghĩ rồi mỉm cười: “Bởi vì chương trình của mọi người hình như rất linh nghiệm, khách thời tham gia xong phần lớn đều rất tình cảm.”
Không giống với mấy chương trình show yêu đương quay xong là mỗi người một đường!
Dung mạo của Thẩm Triều Mộ rất đẹp, lúc căng thẳng thì nói cũng không biết nói gì, lúc bất giác mỉm cười thì lại khiến trước mắt người khác sáng lên vậy, Tiểu Nguyên hít một hơi, nhìn máy quay đang dốc sức quay nghiêm túc nói với ống kính: “Bây giờ tôi cảm thấy mọi người không xem được thật đúng là đáng tiếc!”
Tiểu Nguyên nói xong với ống kính thì dần dần bớt kích động khi bị dung mạo đánh đòn chí mạng lại: “Đúng vậy, chương trình này của chúng tôi rất linh nghiệm, trong ngành đều gọi chúng tôi là chương trình mai mối, nhưng rõ ràng mùa nào chúng tôi cũng mời vợ chồng thật, người yêu thật mà!”
Thẩm Triều Mộ nghe thấy thế thì im lặng, không nói một lời mà nhìn cô ấy, cậu rất muốn nói với cô ấy: Trước mặt cô là một cặp đôi giả đó a a a a!
Những nhân viên đoàn làm phim khác lại nhìn cậu với nụ cười vi diệu, cảm thấy chương trình này của chúng tôi rất linh nghiệm, khách mời tham gia xong đều rất tình cảm vậy nên mới cùng Thịnh Từ tham gia chương trình sao?
Cảm ơn! Ship được rồi!
Đến cả Thịnh Từ ngồi bên cạnh cũng quay đầu sang nhìn cậu, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong mắt lại có loại cảm xúc mà Thẩm Triều Mộ không thể hiểu.
Thẩm Triều Mộ không hiểu chuyện gì: “?”
Cậu nói sai gì rồi à?
…
Xe chạy đến gần chỗ xe khách, nơi tập hợp tất cả các khách mời lại, ba đội khách mời khác đều đã đến rồi, phòng phát trực tiếp cũng đã được mở.
Thẩm Triều Mộ nhìn xe khách lớn đỗ trước mặt bước chân hơi khựng lại, lên xe chậm hơn mọi người một bước.
Ba đội khách mời khác đều đang trò chuyện với nhau, đều là người trong một giới cả, đa số đều đã nghe qua tên của đối phương, lúc này nhìn thấy Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ lên xe thì tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn hết lên người bọn cậu.
Lúc trước khi tổ chương trình công bố chính thức, Thẩm Triều Mộ đã biết khách mời tham gia của mùa này, còn lên mạng tìm hiểu qua về bọn họ, lúc này rất dễ nhận ra mọi người.
Hàng ghế theo thứ tự từ trái qua phải lần lượt là Hồng Thành Ngọc, Chu Vãn Viên với Trương Tử Tô và Diệp Thanh Phong, ảnh hậu Tống Phiên và Triệu Tiềm ngồi ở hàng ghế sau, thấy bọn họ thì chủ động chào hỏi: “Mau qua đây, chỉ đợi các cậu nữa thôi.”
Thịnh Từ gật đầu coi như là chào hỏi với ba đội khách mời khác trên xe, tuy anh ở trong giới giải trí nhưng lại tập trung vào sự nghiệp âm nhạc, có địa vị cao trong giới lại không quen những người có mặt ở đây.
[Cuối cùng cũng đến rồi! Phần ở trên xe thế mà không được phát trực tiếp, tôi không tin là tổ chương trình sẽ không giở trò!]
[Toàn bộ quá trình được phát trực tiếp nhưng có mấy phần hot thì lại ở trong bản chỉnh sửa, không ai quỷ kế đa đoan hơn “Nhật ký du lịch” đâu nhỉ?]
Người có mặt ở đó đều nhiệt tình chào hỏi với Thịnh Từ, sau đó ánh mắt lại đặt trên người Thẩm Triều Mộ ở đằng sau, Thẩm Triều Mộ chỉ chậm hơn Thịnh Từ một bước, lúc lên xe khách mời có mặt ở đó đều cảm thấy trước mắt sáng lên.
Bọn họ ở trong giới giải trí này đã nhìn mỹ nam mỹ nữ quen rồi nhưng vẫn bị gương mặt này của Thẩm Triều Mộ làm kinh ngạc, Trương Tử Tô là đạo diễn nên quen dùng ánh mắt đạo diễn để nhìn Thẩm Triều Mộ, nhìn kỹ thì không khỏi gật đầu.
Thẩm Triều Mộ biết lúc này phòng phát trực tiếp đã mở rồi, cậu không khỏi có chút xấu hổ: “Chào mọi người, tôi tên là Thẩm Triều Mộ.”
Thái độ của cậu nhìn có vẻ không được thân thiện, cánh môi đỏ mọng hơi mím, áo khoác màu trắng làm gương mặt cậu càng trắng hơn, cũng khó gần hơn.
[Sau khi biết Thẩm Triều Mộ đang căng thẳng thì tôi lại cảm thấy có chút dễ thương là sao nhỉ?]
Khách mời có mặt ở đây không biết được việc xảy ra ở video giới thiệu, đều cho rằng đó là tính cách của cậu, biết Thẩm Triều Mộ là người thường nên chủ động giới thiệu với cậu.
Hồng Thành Ngọc nắm tay của Chu Vãn Viên: “Xin chào, tôi là Hồng Thành Ngọc, đây là vợ sắp cưới của tôi Chu Vãn Viên.”
Thẩm Triều Mộ nghiêm túc gật đầu, tiếp đó Trương Tử Tô với Diệp Thanh Phong cũng chủ động giới thiệu bản thân, Tống Phiên lại cười vẫy tay với cậu: “Tống Phiên, Phiên trong phiên phiên khởi vũ, người ngồi bên cạnh này là bạn trai tôi Triệu Tiềm.”
Khách mời của mùa này đều rất tốt, rất thân thiện, Thẩm Triều Mộ dưới sự chủ động chào hỏi của bọn họ thì cảm giác căng thẳng trước ống kính của cậu cũng giảm bớt đi, thầm cổ vũ bản thân mình thả lỏng.
Thịnh Từ lên xe thì dừng ở giữa lối đi, không có đi tiếp, đợi Thẩm Triều Mộ ở phía sau lên xong thì cụp mắt nhìn cậu: “Em ngồi bên trong đi.”
Thẩm Triều Mộ gật đầu, đang định đi về chỗ ngồi trên xe khách thì nhìn thấy Thịnh Từ quay người đi về phía nhân viên đoàn làm phim của tổ chương trình ngồi ở đầu xe.
Một chuỗi “?????” lướt qua ở phần bình luận.
Nhưng rất nhanh bọn họ cũng sẽ biết.
Thịnh Từ nhìn đạo diễn của tổ chương trình đang ngồi ở ghế phụ: “Có thuốc say xe không?”
[Thuốc say xe? Thịnh Từ ngồi xe khách sẽ bị say xe à?]
[Fan cứng ba năm đến đây, chuyện này tôi không biết thật, chủ yếu là anh tôi bình thường không có việc thì rất hiếm khi có cơ hội ngồi xe khách!]
Nếu tổ đạo diễn đã chuẩn bị xe khách thì cũng chuẩn bị thuốc say xe, Thịnh Từ lấy một phần thuốc say xe với một chai nước khoáng thì mới trở về chỗ ngồi.
Hành động của anh không thoát khỏi tầm mắt của khách mời ở đây, Tống Phiên có chút hoạt bát, giơ tay như đang đề ra câu hỏi vậy: “Thịnh Từ , cậu say xe à?”
Khán giả ở phần bình luận cũng rất tò mò, đặc biệt là fan của Thịnh Từ, dù sao đây cũng là cơ hội hiểu thêm về thần tượng của mình.
Ngoài dự liệu của mọi người, nghe xong câu này người lên tiếng lại là Thẩm Triều Mộ, từ lúc nghe thấy Thịnh Từ hỏi đạo diễn có thuốc say xe không thì hồi ức của cậu như trở về mấy năm trước, lúc đó Thẩm Triều Mộ học năm hai đại học, cậu cùng với câu lạc bộ đi vẽ tranh tả thực, câu lạc bộ đã thuê một chiếc xe khách, đi đi về về say xe dày vò cậu mất nửa cái mạng.
Suy nghĩ của cậu không khống chế được mà thất thần, cho đến lúc nghe thấy câu nói của Tống Phiên mới kéo cậu từ đoạn hồi ức đó trở lại: “Anh ấy không say xe, là tôi có chút say xe.”
[Người say xe là Thẩm Triều Mộ?]
[Thịnh Từ hỏi hộ cho Thẩm Triều Mộ!!!]
Quả nhiên, Thịnh Từ cầm thuốc say xe với nước khoáng trở lại thì đưa cho Thẩm Triều Mộ, dù Thẩm Triều Mộ biết Thịnh Từ lấy cho cậu nhưng lúc nhận lấy động tác vẫn hơi khựng lại.
Khách mời ở đây đều chú ý đến tương tác giữa hai người họ, bọn họ ít nhiều cũng xem qua hot search, nói thật họ cũng cảm thấy tò mò về mối quan hệ khó hiểu của hai người.
Diệp Thanh Phong là người dẫn chương trình, rất giỏi quan sát biến hóa cảm xúc của người khác, lúc nãy anh ấy có nhận thấy Thẩm Triều Mộ có hơi căng thẳng, vừa là để khuấy động bầu không khí cũng là để thỏa mãn lòng tò mò của bản thân liền cười nói: “Mà ba đội khách mời của chúng tôi đều đến rất sớm, các cậu là đội khách mời đến muộn có phải là nên đặt ra một hình phạt nho nhỏ cho các cậu không?”
Tống Phiên vừa nghe đã biết anh ấy muốn bày trò, cô ấy hóng chuyện không chê chuyện lớn mà còn đề nghị theo: “Tôi thấy được đó, vậy thì mỗi lần đội nào đến muộn nhất chúng ta sẽ đặt ra một hình phạt nho nhỏ, như vậy nhất định sẽ có kịch để xem.”
Mục đích rõ ràng như thế nhưng Thịnh Từ vẫn thờ ơ: “Hình phạt gì?”
Ánh mắt Diệp Thanh Phong quét qua quét lại giữa Thịnh Từ với Thẩm Triều Mộ: “Thế này đi, chúng ta đều biết tiền bối Thịnh là ca sĩ, có rất nhiều ca khúc thịnh hành được ưa chuộng…”
Giây sau, anh ấy lại nhìn sang Thẩm Triều Mộ: “Nhưng chúng tôi không biết bạn đời của tiền bối Thịnh có biết hát không, vì vậy coi như là hình phạt của việc đến muộn, thầy Thẩm có thể hát một bài của tiền bối Thịnh không?”
Nói xong còn nhìn xung quanh một lượt, xua tay: “Tôi như thế là đã nương tay rồi, rất đơn giản đúng không?”
Để Thẩm Triều Mộ hát một bài của Thịnh Từ, hình phạt này quả thực rất đơn giản, thậm chí còn không được coi là hình phạt.
Khách mời xung quanh lũ lượt gật đầu, ánh mắt thiện ý nhìn về phía Thẩm Triều Mộ, để cậu hát thật ra cũng là cho cậu một cơ hội biểu hiện, ở đây chỉ có mình cậu là người thường lại còn hát bài của Thịnh Từ nữa, nói không chừng còn có thể thu thêm ít fan CP.
Lúc Thẩm Triều Mộ nghe thấy có trừng phạt thì trong lòng căng thẳng, nhưng nghe thấy là hình phạt này thì lập tức thở phào một hơi, cậu không phản đối, gật đầu: “Được.”
[Tôi còn cho rằng có hình phạt nào nữa, khách mời mùa này thân thiện đến thế à?]
[Vừa mới bắt đầu đầu đấy, tổ chương trình còn chưa giở trò, bọn họ vẫn còn chưa quen biết nhau mà hhh.]
Thấy Thẩm Triều Mộ gật đầu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người cậu.
Thẩm Triều Mộ mất ký ức của ba năm gần đây, ký ức vẫn còn dừng lại ở thời đại học vậy nên cậu không thuộc mấy bài hát những năm gần đây của Thịnh Từ.
Lần duy nhất nghe nhạc của Thịnh Từ còn khiến cậu mơ về chuyện trước đây, sau đó cậu hát một đoạn ngắn dưới ánh mắt của mọi người ở đây.
Gần như được coi là giai điệu và lời ca dịu dàng, Thẩm Triều Mộ hát không hay bằng ca sĩ chuyên nghiệp nhưng không khó nghe. Nhưng phần lớn người nghe xong nội dung cậu hát thì biểu cảm dần trở nên kỳ lạ, có người không nhịn được còn lộ ra biểu cảm kinh ngạc, bầu không khí tương đối hòa hợp bỗng trở nên vi diệu. ( truyện trên app tyt )
Thịnh Từ vốn ngồi ngay ngắn trên ghế cũng hơi nghiêng đầu, Thẩm Triều Mộ có lẽ cũng nhận ra có điều không ổn, cậu nhìn anh, trên mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu: “Em hát sai rồi à?”
Hay là cậu hát lệch tông? Vậy nên mọi người mới có biểu cảm như này?
Thịnh Từ không nói gì, đôi mắt anh tuấn dường như lộ ra chút sắc bén, ánh mắt nặng nề nhìn Thẩm Triều Mộ.
Ở trong bầu không khí ngượng ngùng này, Chu Vãn Viên ở bên cạnh nhỏ giọng lên tiếng: “Ừm… Bài này hình như không phải là bài của tiền bối Thịnh.”
Bài hát của Thịnh Từ hot khắp cả nước, hầu như mỗi bài đều có độ phổ biến rất cao, cho dù là người bình thường cũng có thể ngâm nga vài câu.
Vậy nên Thẩm Triều Mộ vừa hát được hai câu mọi người đã phát hiện ra rồi, bài mà Thẩm Triều Mộ hát căn bản không phải là bài của Thịnh Từ.
Bình luận trong phòng phát trực tiếp gần như lấp đầy màn hình.
[Tôi sắp nghẹt thở chết rồi, bài hát của Thịnh Từ hot như thế, tùy tiện ngâm nga hai câu bài hot thì mọi người cũng không ngượng ngùng đến như này.]
[Thẩm Triều Mộ vốn không hề nghe bài hát của Thịnh Từ đúng không? Fan CP đâu, ra đây mà ship đi! Đây không phải là cảm giác CP mà mấy người muốn à?]
[Nhìn thấy khung cảnh xấu hổ này chưa? Chân tôi cũng moi giày luôn rồi này.]
Chu Vãn Viên nói xong, bầu không khí ở đây lập tức rơi vào im lặng, não của Diệp Thanh Phong chuyển động nhanh chóng bắt đầu nghĩ cách làm sao có thể hóa giải cảnh ngượng ngùng này.
“Đúng.”
Âm thanh của Thịnh Từ vang lên mà không hề báo trước, còn mang theo chút khàn khàn.
Đúng?
Đúng cái gì?
Não mọi người không hẹn mà xẹt qua câu hỏi này thì thấy Thịnh Từ rời tầm mắt khỏi khuôn mặt kinh ngạc bối rối của Thẩm Triều Mộ, sau đó chuyển tầm mắt lướt qua người bọn họ và máy quay.
Sau đó mọi người đều nghe thấy anh nói: “Viết từ lúc rất lâu về trước.”
Giọng Thịnh Từ dừng lại một giây: “Chưa phát hành.”
Chưa phát hành?
Đợi chút? Chưa phát hành!!
Bình luận sắp nổ tung luôn rồi!
[Mẹ nó đây đúng là đường quanh co gấp khúc không lối thoát?!!!!!]
[A a a a a chưa phát hành, đúng là bài của Thịnh Từ, chỉ là do mấy người không biết mà thôi!]
[Cảm ơn cảm ơn! Fan CP đến rồi đây! Cái hố này tôi nằm xuống không đi nữa! Mẹ nó ai có thể từ chối một bài tình ca chưa phát hành chỉ có em mới biết được chứ a a a a!]