Khi quay đầu lại, Thẩm Triều Mộ nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thịnh Từ vẫn như thường lệ, không có gì khác biệt, thấy vậy ánh mắt nhìn Thịnh Từ của cậu cũng có chút ngượng ngùng.

Cậu rút được “phần thưởng” uống thêm một ly, nghĩa là Thịnh Từ sẽ thực sự phải uống thêm một ly nữa.

Chỉ nghe Thịnh Từ mô tả thôi mà cậu đã biết thứ đồ uống đặc biệt do tổ chương trình chế biến có hương vị kỳ quặc đến mức nào.

Nghĩ đến việc Thịnh Từ rất có thể sẽ uống hết mười ly vì vận may của cậu, mà cậu lại không có cách nào thay thế cho anh, cảm giác tội lỗi lờ mờ trong lòng càng thêm mãnh liệt, biểu hiện ra cả trên mặt: “Em sẽ cố gắng không để anh uống hết mười ly.”

Thịnh Từ liếc nhìn cậu một cái, chỉ vào tấm bảng trên bàn của nhân viên đã tan làm: “Nhìn thấy cái này chưa?”

Trên tấm bảng ghi dòng chữ: Nước uống tốt cho sức khỏe, uống không chết người.

Thẩm Triều Mộ hơi sững sờ, tấm bảng mà tổ chương trình sử dụng để kích thích khách mời, chứng minh rằng đồ uống thực sự khó uống, đến miệng Thịnh Từ lại biến thành tiêu chuẩn thấp nhất?

[Uống không chết người, vậy có nghĩa là uống hết mười ly cũng không sao à?]

[Đây là đang ngầm giúp Thẩm Triều Mộ giảm bớt áp lực phải không? Thích quá!]

[Uống mà chết người thì còn gì là chương trình nữa!!]

Thịnh Từ đã nói như vậy, Thẩm Triều Mộ tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian nữa, đội thứ hai sẽ đến sau mười phút, mấy con phố đều thông nhau, sớm muộn gì họ cũng gặp nhau, chi bằng tranh thủ thời gian ưu thế này để hoàn thành nhiệm vụ.

Tưởng tượng như vậy, Thẩm Triều Mộ vui vẻ trả thêm ba mươi tệ lần thứ hai, thực hiện ba lần rút thăm liên tiếp, hai lần đầu tiên đều không trúng, đến lần thứ ba mới tìm được manh mối đầu tiên, mở mảnh giấy ra, trên đó viết một chữ “Đỏ”.

Thẩm Triều Mộ nhìn manh mối trên mảnh giấy, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, muốn xem nơi nào có liên quan đến chữ đỏ, cậu cầm mảnh giấy, Thịnh Từ cũng ngó đầu nhìn, hơi thở của người kia đột nhiên lại gần, cơ thể Thẩm Triều Mộ không khỏi hơi cứng đờ.

May mắn thay, Thịnh Từ chỉ nhìn manh mối một chút rồi lại lùi ra: “Rút thêm một cái nữa là có thể đoán được.”

Manh mối ba chữ, tìm ra hai chữ, còn lại một chữ đoán bừa cũng có thể đúng.

Thịnh Từ đã uống bốn ly đồ uống đặc biệt do tổ chương trình pha chế, ly nào cũng kỳ lạ hơn ly trước, hương vị cũng có chút khác biệt nho nhỏ.

Thẩm Triều Mộ ngượng ngùng đáp một tiếng, lại bỏ ra hai mươi tệ để rút thăm hai lần, lần này trúng một manh mối, trên mảnh giấy ghi một chữ “Lồng”.

Câu trả lời đã rất rõ ràng, Thẩm Triều Mộ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Là đèn lồng đỏ, trên nhà có thể treo đèn lồng đấy.”

[Vận may của Thẩm Triều Mộ cũng thật là đỉnh hết chỗ nói, rút sáu lần tìm được hai mảnh giấy, không còn nghi ngờ nữa, nếu không liên kết được, Thịnh Từ thực sự sẽ phải uống hết mười ly mất hhhh.]

Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhân viên công tác mỉm cười nói: “Chúc mừng hai bạn, các bạn lại tiến thêm một bước nữa đến ngôi nhà mơ ước của mình.”

Nghe vậy, Thẩm Triều Mộ lại có một dự cảm không lành: “Chẳng lẽ manh mối vất vả kiếm được lại là căn nhà tệ nhất? Không phải show tạp kỹ hay có kiểu kịch bản này à?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cậu tự lẩm bẩm một câu, chiếc micro cài trên cổ áo lại truyền tải rõ ràng lời nói của cậu đến phòng phát sóng trực tiếp, khiến khán giả cười òa: "Hahahaha."

[Triều Triều, cậu hiểu rõ kịch bản show tạp kỹ nhỉ.]

Có manh mối trong tay, hai người lập tức đi tìm căn nhà treo đèn lồng đỏ, vừa bước ra được hai bước, Thẩm Triều Mộ nhìn sang Thịnh Từ bên cạnh, anh đã uống sáu ly thức uống đặc biệt của chương trình mà vẫn chẳng có biểu cảm gì.

Thẩm Triều Mộ không kiềm được mà nhớ đến lời miêu tả của Thịnh Từ về những ly thức uống đó, suy nghĩ một chút, cậu dừng bước, đợi hai người cách nhau một đoạn, rồi quay đầu nhỏ giọng hỏi cameraman bên cạnh: “Có kẹo không… Hay là nước suối cũng được.”

[Chắc là muốn lấy cho Thịnh Từ nhỉ? Đúng là Thịnh Từ thích ăn kẹo rồi.]

Nghe Thẩm Triều Mộ hỏi, cameraman đã hiểu ý cậu: “Có nước suối.”

Cameraman hỏi những nhân viên khác đi cùng lấy một chai nước suối tới đây đưa cho Thẩm Triều Mộ, tổ chương trình chỉ “dìm hàng” khách mời khi họ hoàn thành nhiệm vụ, chứ không đến mức không chu cấp cho một chai nước suối.

Cameraman liếc nhìn Thịnh Từ đang đi trước vài bước, rồi lại nhìn Thẩm Triều Mộ vừa nhận chai nước đã hướng mắt về phía Thịnh Từ, anh ta không nén được cơn tò mò: "Thầy Thẩm, anh Thịnh thực sự thích ăn kẹo à?"

Nhìn người lạnh lùng ít nói, nhưng khi tâm trạng không tốt lại lén ăn kẹo… Nghe có vẻ gap moe.

Chuyện ở trên xe của Thẩm Triều Mộ và Tiểu Nguyên đã lan truyền khắp tổ chương trình, nhân viên công tác ai cũng biết Thẩm Triều Mộ chỉ lạnh lùng ở bên ngoài, chứ thực ra rất dễ nói chuyện.

Trước đây hai người đều ngầm lờ đi vấn đề này, Thẩm Triều Mộ nhìn cameraman thực sự muốn biết, lại nhìn chai nước anh ta đưa cho mình, liền có qua có lại đáp: "Anh ấy không thích ăn kẹo, tâm trạng không tốt chỉ ăn kẹo bạc hà vì vị bạc hà rất kích thích, sau đó… Thích cắn kẹo kêu răng rắc."

Cậu vừa dứt lời, Thịnh Từ đi trước đã nhận ra cậu tụt lại phía sau, quay đầu cau mày nhìn, Thẩm Triều Mộ vội vàng đuổi theo, tiện tay đưa chai nước cho anh.

Nhưng cameraman và khán giả lại rơi vào trầm tư vì lời nói của cậu.

[Thịnh Từ không thích ăn kẹo, chỉ khi tức giận mới thích cắn nát viên kẹo trong miệng, thói quen này tốt quá đi, tôi đã quen với những người tức giận nổi cáu ném đồ, cảm giác như vậy rất ổn định cảm xúc.]

[Sao tôi lại cảm thấy tức giận cắn kẹo kêu răng rắc, giống như đang muốn thu hút sự chú ý nhỉ?]

[!! Tôi cũng muốn nói, trước đây còn có fan nói khi tâm trạng không tốt Thịnh Từ thích ở một mình, chỉ có Thẩm Triều Mộ biết anh ấy thích ăn kẹo, còn cố ý tạo ra tiếng động, chẳng phải đây là chút chiêu trò khiến người ta cúi đầu hay sao? Hơn nữa ăn kẹo bạc hà xong vừa vặn có thể hôn...]

[Aaaa chị em lầu trên ơi tôi tin, có khi nào đây là lý do họ phớt lờ câu hỏi của cameraman không?]

Nhận được manh mối đầu tiên về ngôi nhà, hai người vừa đi vừa tìm căn nhà có thể do tổ chương trình chuẩn bị, vừa rẽ vào thì thấy Tống Phiên và Triệu Tiềm đến trước đang dừng lại trước một nhân viên công tác và nói chuyện, thấy họ đến bèn chào hỏi nồng nhiệt: “Các cậu đến rồi à.”

Tống Phiên đẩy đẩy Triệu Tiềm trước mặt: “Đội thứ ba có lẽ cũng sắp đến rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

Đội của Thẩm Triều Mộ đi đến gần mới phát hiện ra họ đang đứng trước một vài chiếc xe đạp đôi, tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”

Bị Tống Phiên thúc giục, Triệu Tiềm cũng không do dự nữa, định trả tiền, nghe vậy thì nói: “Đây là nơi cho thuê phương tiện đi lại.”

Họ đến sớm hơn Thẩm Triều Mộ một chút, lúc này cũng đã nhận được manh mối về ngôi nhà, Thẩm Triều Mộ suy nghĩ: “Có muốn đổi manh mối không?”

Triệu Tiềm nhìn cậu và Thịnh Từ, quay sang bàn bạc với Tống Phiên bên cạnh, không lâu sau quay lại nói với họ: “Lúc trước chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ nhận được một mảnh ghép, nhân viên công tác nói loại mảnh ghép này còn bốn mảnh, chúng tôi mới tìm được một mảnh, cũng không nhìn ra được gì.”

Vừa nghe Triệu Tiềm nói họ nhận được mảnh ghép, Thẩm Triều Mộ liền quay đầu nhìn Thịnh Từ, chỉ một ánh mắt, khán giả phòng phát trực tiếp còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe Thịnh Từ chủ động lên tiếng: “Manh mối chúng tôi nhận được là một chữ ‘đỏ’.”

[Hả????]

[Hahahaha người xem cả hai livestream cho biết, Triệu Tiềm cũng không nói thật, thứ họ nhận được đúng là mảnh ghép, còn là ảnh nội thất của ngôi nhà, nhìn rất đẹp.]

[Bắt đầu chơi trò chơi trí óc rồi, tôi thích.]

Triệu Tiềm không đưa mảnh ghép cho Thẩm Triều Mộ xem: “Manh mối các cậu tìm được cũng phải làm thêm hai nhiệm vụ mới có thể mở khóa.”

Thẩm Triều Mộ gật đầu, lúc này cậu đã xác định ngôi nhà sau manh mối của họ chắc chắn rất bình thường.

Chỉ làm một nhiệm vụ có bảo hiểm là nhận được toàn bộ manh mối, nghe có vẻ giống như cố ý troll khách mời, uống vài ly nước có vị lạ, lại nhận được ngôi nhà tệ nhất, đúng là rất ức chế!

Tống Phiến bên cạnh thúc giục: “Mau xuất phát đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo thôi.”

Lúc này thời gian rất quý báu, đội thứ ba cũng đã đến, lại thêm một nhóm cạnh tranh, họ phải nhanh chóng lợi dụng lợi thế thời gian để tìm được căn nhà tốt.

Họ đã chuẩn bị đạp xe rời đi, mấy con phố này khá rộng, đi xe đạp chắc chắn sẽ nhanh hơn, Thẩm Triều Mộ hơi động lòng, hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Bao nhiêu tiền một chiếc thế?”

Nhân viên công tác nói: “50 tệ, cậu muốn thuê một chiếc không?”

Thẩm Triều Mộ tính nhẩm trong đầu, ở điểm nhiệm vụ trước họ đã tiêu 60 tệ, nếu thuê thêm một chiếc xe đạp thì số tiền sẽ chưa đến 100 tệ.

Cậu không biết chương trình còn những nhiệm vụ gì phía sau, nhưng tiền chắc chắn càng nhiều càng tốt, cậu nghiêng đầu nhìn Thịnh Từ: “Anh nghĩ sao?”

Ánh nắng tháng Tám vẫn còn khá gay gắt, làn da của Thẩm Triều Mộ dưới ánh nắng trắng nõn nà đến chói mắt, là kiểu người bình thường hiếm khi đứng cạnh minh tinh cũng không hề bị lép vế, lúc này cậu ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ, mang lại cảm giác trước mắt sáng bừng.

Thịnh Từ nhìn cậu một cái: “Chúng ta đi tìm căn nhà mà manh mối chỉ dẫn trước đã.”

Đội của Triệu Tiềm vội vàng làm nhiệm vụ là vì manh mối họ nhận được là một mảnh ghép, căn nhà đó có lẽ không tồi, nên họ muốn nhanh chóng tìm ra, dù sao thì các khách mời khác cũng sẽ làm nhiệm vụ tương tự.

Nhìn Thẩm Triều Mộ nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, Thịnh Từ như không muốn người khác nghe thấy, hạ giọng, lười biếng nói: "Để thuận tiện cho việc quay phim, những căn nhà mà chương trình chuẩn bị sẽ không cách nhau quá xa."

Thẩm Triều Mộ cũng là người đã tìm hiểu kỹ lưỡng, nghe vậy lập tức hiểu ra, có chút kích động nói: “Vậy manh mối này biết đâu có thể giúp chúng ta tìm ra những căn nhà khác!”

Manh mối căn nhà mà họ nhận được không tốt, nhưng manh mối này lại có thể giúp họ xác định phạm vi đại khái, chỉ cần tìm kiếm mục tiêu khả nghi trong phạm vi đó là được.

Thẩm Triều Mộ nói: “Ngay cả khi không tìm thấy, chúng ta cũng có một căn nhà bảo đảm, lợi hơn nhiều so với việc làm nhiệm vụ lừa đảo của chương trình.”

Ba câu hai lời họ đã quyết định xong, cameraman bên cạnh há hốc mồm.

Sao lại đi suy luận vị trí của những căn nhà khác rồi?

Không phải các anh nên nhanh chóng đi làm nhiệm vụ của những căn nhà khác sao?!

Khán giả cũng chấn động.

[Tôi tưởng sau khi biết manh mối của Triệu Tiềm là mảnh ghép, họ sẽ nghĩ cách làm nhiệm vụ mà Triệu Tiềm và Tống Phiên đã làm chứ!]

[Đây là coi như bỏ qua bước giải đề và trực tiếp viết đáp án sao? (Há hốc mồm như cameraman)]

[Nếu thực sự bị họ tìm ra, chẳng phải sẽ xuất hiện cảnh tượng các khách mời khác cố gắng làm nhiệm vụ khó khăn của chương trình, còn họ chỉ dựa vào một manh mối để xác định tất cả các căn nhà à???]

[Nhận được manh mối của căn nhà tệ nhất, sau đó tìm ra những căn nhà khác, họ may mắn hay không may mắn đây?]

Khi khán giả đang chìm trong tranh luận thì bỗng nghe thấy tiếng hét thất thanh vang lên từ nơi cách đó không xa, có vẻ là giọng của Tống Phiên.

Họ vừa mới lái xe đạp đi, nhưng nghe tiếng động lại như đang ở gần đây, Thẩm Triều Mộ và Thịnh Từ qua một khúc cua, lập tức nhìn thấy cách chỗ cho thuê xe chưa đến một trăm mét, đã có nhân viên công tác thứ hai mặc áo khoác xanh lam.

Thẩm Triều Mộ khựng lại, nhìn chỗ cho thuê xe, rồi nhìn lại điểm nhiệm vụ: “… Em cá là tổ chương trình cố ý làm vậy!”

Chỉ cần đi thêm một góc cua là có thể nhìn thấy điểm nhiệm vụ, tuy xe vẫn có thể tiếp tục đi nhưng lại khiến người ta rất bực bội, cứ như đi xe uổng công vậy.

Cách xa đã có thể nghe thấy tiếng lên án của Tống Phiên: "Tổ chương trình không có tâm! Thật quá đáng!"

Tống Phiên cũng chú ý đến họ, nghĩ đến việc vừa mới chia tay, không lâu sau lại gặp nhau, họ còn trả 50 tệ, lòng Tống Phiến như đang nhỏ máu: “Biết vậy đã không thuê, chắc chắn bão bình luận trên màn hình đang cười chúng ta.”

Triệu Tiềm an ủi: “Không sao, chỉ là một điểm nhiệm vụ thôi, đi xe dù sao cũng nhanh hơn đi bộ.”

Ngoài dự kiến, trong phòng phát sóng trực tiếp của họ có tất cả người xem đang mở tất cả các chương trình phát sóng trực tiếp, lúc này đều đang bình luận.

[Còn nói chuyện gì nữa! Các cậu sắp bị đánh úp rồi!!]

[Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ chỉ cần đi tìm nhà là được rồi, họ vốn chẳng cần làm nhiệm vụ đâu!]

Các khách mời hoàn toàn không biết màn hình đang nói gì, Tống Phiên dừng lại, nhìn hai người đang tiến đến, sau một lúc trò chuyện, cô ấy cũng thấy Thẩm Triều Mộ dễ nói chuyện hơn, bèn chủ động hỏi: “Có muốn cùng làm nhiệm vụ không?”

Dù sao cũng đã gặp nhau, chi bằng cùng làm, biết đâu còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Họ không biết kế hoạch của đội Thẩm Triều Mộ, người xem đều tưởng Thẩm Triều Mộ chắc chắn sẽ từ chối, không ngờ đối phương lại gật đầu: "Được thôi."

Ngay cả khi đã định đi tìm nhà trực tiếp, nhưng có thể lấy thêm một manh mối cũng tốt.

Hai nhóm khách mời cùng làm một nhiệm vụ, nhân viên công tác giới thiệu luật chơi: “Nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ cần các bạn nộp 10 tệ vào phòng xem phim 5 phút, sau đó ra trả lời câu hỏi là được.”

Đội của Tống Phiên hiển nhiên cũng đã từng bị troll: "Thực sự chỉ xem phim thôi à? Sẽ không có thứ kỳ quái gì chứ?"

Thấy nhân viên công tác gật đầu, cô ấy mới nộp 10 tệ, sau đó theo hướng dẫn của nhân viên công tác đi vào phòng bên phải, sau đó Thẩm Triều Mộ cũng nộp 10 tệ và cùng Thịnh Từ đi vào phòng bên trái.

Cameraman đi theo vào trong, khán giả mới phát hiện căn phòng rất tối, không có gì cả, chỉ có một máy chiếu.

Vào trong, Thẩm Triều Mộ và Thịnh Từ đứng cạnh rèm cửa đóng kín, nhân viên công tác giúp họ điều chỉnh máy chiếu rồi “cạch” một tiếng đóng cửa lại, quả nhiên phải đợi năm phút kết thúc mới thả họ ra.

“Xem ra tổ chương trình cũng chưa quá tệ.” Thẩm Triều Mộ nhìn cánh cửa đóng chặt nói.

Họ và hai nhóm khách mời sau có một khoảng thời gian chênh lệch, nhiệm vụ này vừa vặn có thể giúp giữ chân hai nhóm khách mời sau một chút.

Trong căn phòng tối chỉ có ba người, lúc này cameraman đặc biệt yên tĩnh, Thịnh Từ nhắc nhở: “Phim bắt đầu rồi.”

Thẩm Triều Mộ tập trung lực chú ý, nhìn thấy trên tường bắt đầu xuất hiện các đoạn phim, hơi sửng sốt.

Tổ chương trình chọn một bộ phim tình cảm kinh điển đã ra mắt nhiều năm, trong phim, nam và nữ chính ngồi trên bãi cỏ trò chuyện về tình yêu, xa xa là một đàn cừu đang gặm cỏ.

Ban đầu, Thịnh Từ tỏ ra chẳng hứng thú với phim, nhưng khi nhìn vào màn hình, cơ thể anh khó phát hiện mà đứng thẳng lên.

Bộ phim theo phong cách thuần khiết, chủ yếu xoay quanh những rung động thầm kín và những ẩn ý tinh tế giữa nam và nữ chính.

Tuy nhiên, máy quay không tập trung vào phim, thậm chí ít khi ghi lại những bình luận của khán giả về phim.

Để tạo bầu không khí xem phim, căn phòng được che tối, khiến người xem khó nhìn rõ biểu cảm của họ, nhưng trong bóng tối, camera vẫn có thể ghi lại rõ ràng biểu cảm của hai người.

Có lẽ do bóng tối mang lại cảm giác an toàn, biểu cảm của họ khi xem phim có chút khác lạ.

Bóng tối, người bên cạnh, bộ phim quen thuộc khiến suy nghĩ của Thẩm Triều Mộ bất chợt bay xa, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt dần trở nên trống rỗng.

Cũng bộ phim này, nhưng khác ở chỗ, lúc đó trong rạp chiếu phim ngoài hai người còn có vài cặp tình nhân khác.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Triều Mộ hẹn hò, vào một ngày cuối tuần rảnh rỗi, họ cùng nhau đi xem phim, hai người ngồi ở hàng ghế sau của rạp chiếu phim, nhưng không làm gì cả, chỉ đến khi phim chiếu được một nửa, Thịnh Từ mới đưa tay ra, vì căng thẳng mà lòng bàn tay hơi ướt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Đến khi phim kết thúc vẫn chưa buông.

Nội dung phim hôm đó Thẩm Triều Mộ đã không còn nhớ rõ, cậu chỉ nhớ tiếng tim đập thình thịch của mình, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.

Lúc này, trong hoàn cảnh tương tự, bộ não trống rỗng của cậu bỗng dưng xuất hiện một câu hỏi.

Những điều này, Thịnh Từ… Có còn nhớ không?

Ký ức của cậu đã mất, nhưng Thịnh Từ thì không, đối với anh, đó là ba năm thực sự, hơn một nghìn ngày đêm.

Anh không khỏi nhớ đến trò chơi ăn ý trước đây, những sợi len trong lòng bị mèo làm rối tung sẽ không tự động trở lại vị trí cũ chỉ vì được đặt xuống, mà sẽ mãi nằm ở đó, cho đến khi một ngày nào đó được chủ nhân phát hiện ra vì một lý do nào đó.

Trước khi não bộ kịp phản ứng, Thẩm Triều Mộ đã buột miệng hỏi: “Hôm nay, những câu hỏi đó…”

Thịnh Từ khẽ cụp mắt nhìn cậu, giữa hai người còn cách nhau một khoảng, bầu không khí tối tăm khiến họ không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau, ngược lại càng làm tăng thêm sự bí ẩn khó tả trong không khí.

Cả hai đều hiểu ý nghĩa của câu hỏi.

Những câu hỏi đó không xuất hiện trong thông tin họ cung cấp cho nhau, nhưng họ vẫn trả lời được.

Bình luận của khán giả cũng trở nên căng thẳng bởi bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

[Có phải đang hỏi những câu hỏi ăn ý mà chị Tiểu Nguyên đã đề cập trước đó không?]

[Tim tôi cũng đập nhanh theo, bầu không khí của họ thật là vi diệu.]

Trong bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, Thẩm Triều Mộ đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra mình đã hỏi gì, cậu chỉ muốn đập đầu vào tường chết đi, câu hỏi này không nên xuất hiện giữa hai người họ.

“Thẩm Triều Mộ.”

Cậu không thể giải thích mình đã nghĩ gì khi nói ra câu hỏi đó, cũng không nghĩ ra cách nào để lảng tránh, cậu chỉ nghe thấy Thịnh Từ gọi tên mình.

Ngay sau đó, giọng nói của Thịnh Từ vang lên bên tai cậu, như một tiếng sét đánh ngang tai: “Trí nhớ của anh… Hình như không tệ đến vậy mà?”

Câu nói này có ý gì?

Khán giả trước màn hình đang suy ngẫm về câu hỏi này, thì bỗng một bình luận với nhiều dấu chấm than xuất hiện.

[Aaaaa quen biết nhau lâu vậy Thịnh Từ vẫn nhớ rõ những chuyện liên quan đến Thẩm Triều Mộ kìa!!!!]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play