Sau khi thốt ra câu hỏi đó, Thẩm Triều Mộ đã nhận thấy không ổn, nghe thấy giọng nói của Thịnh Từ vang lên bên tai, tim cậu đập lỡ một nhịp.
Trong hoàn cảnh tối tăm, không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau, dù có chút khác thường cũng không bị phát hiện, sắc lạnh trên khuôn mặt Thẩm Triều Mộ đã tan biến từ lâu, lộ ra sự bối rối chân thực nhất.
Cậu hơi ngẩng đầu, Thịnh Từ cúi mắt nhìn xuống cậu, ánh mắt hai người vô tình giao nhau, nội tâm Thẩm Triều Mộ không hề bình tĩnh, cậu cố gắng hết sức kiềm chế suy nghĩ của mình để không đi theo lời nói của Thịnh Từ mà suy nghĩ sâu xa.
Trong camera có thể thấy rõ ràng, Thịnh Từ nghiêng đầu cúi mắt nhìn người bên cạnh, như tơ nhện quấn lấy người bên cạnh từng chút một, ánh mắt sâu thẳm.
Ban ngày, hai người ít khi nhìn nhau, trong hoàn cảnh tối tăm này, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, hơi thở hòa quyện vào nhau, nhiệt độ như thể cũng tăng lên.
Không biết ai là người quay đầu trước, chỉ thấy Thẩm Triều Mộ căng mặt chuyển tầm mắt về lại với bộ phim, như thể bị thu hút bởi hình ảnh trước mắt.
Thịnh Từ cũng ngẩng đầu lên từ động tác hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo không nhìn ra gì, rất bình tĩnh rời tầm mắt ra chỗ khác.
Bên này họ yên lặng xem phim, nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp lại không hề yên ả.
Sau lời nhắc nhở của dòng bình luận, khán giả cũng nhận ra ý nghĩa trong lời thoại của hai người.
[Sao Thẩm Triều Mộ lại hỏi Thịnh Từ còn nhớ câu trả lời cho những câu hỏi đó không?]
[Cậu ấy tưởng Thịnh Từ không nhớ được à?]
[Lại đến rồi, cảm giác quen mà như không quen giữa hai người này.]
Ngay lúc cư dân mạng bắt đầu suy diễn về câu hỏi đột ngột của Thẩm Triều Mộ, thì thấy Thẩm Triều Mộ đang tập trung xem phim lại liếc mắt nhìn camera bên cạnh, cậu bất giác nhớ ra mình đang tham gia show yêu đương với Thịnh Từ.
Hình như giữa một đôi chồng chồng bình thường sẽ không hỏi những câu hỏi như vậy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trước khi đến, Lý Lan Như đã dặn dò cậu nhiều lần, Thẩm Triều Mộ không phải diễn viên, cậu thường xuyên quên mối quan hệ hiện tại của hai người với bên ngoài, nhưng không có nghĩa là cậu muốn khán giả nhìn ra manh mối, lúc này cậu bèn lên tiếng: “… Em còn tưởng rằng, sau một thời gian dài như vậy anh sẽ không nhớ rõ nữa.”
Chủ đề là do cậu khơi gợi, bây giờ chỉ có thể cố gắng tìm cách bù đắp, trên Weibo vốn đã có rất nhiều lời bàn tán về việc hôn nhân của họ là giả.
Thịnh Từ nghe giọng điệu của cậu đã biết cậu đang nghĩ gì, anh hơi cúi mắt nhìn thấy tầm mắt của Thẩm Triều Mộ vẫn đặt trên bộ phim, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, anh thu hồi tầm mắt: “Vì nó rất quan trọng.”
Câu nói đó khiến Thẩm Triều Mộ quay phắt đầu lại, nhưng thứ cậu nhìn thấy chỉ là khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của Thịnh Từ trong hoàn cảnh tối tăm, tâm trạng ngạc nhiên của cậu dần dần bình tĩnh lại, cậu nhanh chóng xác định đó chỉ là diễn.
Trước ống kính, không chỉ cậu phải diễn, mà Thịnh Từ cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi lời cậu nói có phần không ổn, Thịnh Từ đang phối hợp với cậu để sửa lại.
Trái tim đang treo lơ lửng của cậu dần dần buông lỏng, không chú ý đến khi cậu dời đi sự chú ý, Thịnh Từ vốn đang xem phim đột nhiên quay đầu liếc nhìn cậu.
Đầu Thịnh Từ dựa vào tường, vẻ mặt có chút lơ đễnh, tại căn phòng chiếu phim, ảnh ngược trong mắt anh là bóng hình của Thẩm Triều Mộ.
Khi máy quay ghi lại cảnh này, màn hình bình luận suýt nổ tung.
[Aaaa chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên được!!!]
[Từ đại học đến nay cũng đã sáu bảy năm rồi đúng không? Sáu bảy năm rồi mà vẫn nhớ chuyện liên quan đến em aaaa! Tôi gục ngã rồi!]
[Vừa rồi còn nghĩ sao Thẩm Triều Mộ lại hỏi câu này, giờ hiểu rồi, ai mà ngờ được sau sáu bảy năm, đã kết hôn rồi mà vẫn nhớ rõ chuyện thời đi học như vậy!]
[Tâm trạng fan phức tạp, tôi còn chẳng nhớ mình ăn gì cách đây ba ngày.]
[Lâu như vậy mà vẫn nhớ cảnh lần đầu gặp nhau, có thể tưởng tượng được, lúc đó hai người thực sự rung động! (ôm tim)]
Cameraman thấy gương mặt có vẻ điềm tĩnh của hai người trước mặt, sau đó lại nhìn sang màn hình bộ phim đã kết thúc, anh ta thực sự muốn hỏi họ rằng liệu họ có thực sự tập trung xem phim hay không.
Năm phút trôi qua, cánh cửa được mở ra bởi nhân viên công tác của tổ chương trình, họ lịch sự mời hai người ra ngoài, cánh cửa bên phải cũng được mở, Tống Phiên và Triệu Tiềm bước ra ngay sau.
Vừa nhìn thấy Thẩm Triều Mộ, Tống Phiên đã hỏi: “Phim bên chúng tôi là bộ phim tình cảm nổi tiếng đấy.”
Cô ấy nói tên phim, sau đó hỏi tiếp: “Còn bên các cậu thì sao?”
Thẩm Triều Mộ gật đầu, dưới ánh mắt của nhiều người và ống kính máy quay, chút hoang mang chân thực khi xem phim của cậu đã biến mất: "Đều giống nhau."
Tính tình Tống Phiên rất tốt, còn có chút tự nhiên, cô ấy cười nói: “Bộ phim này tôi đã xem nhiều lần, lời thoại gần như thuộc lòng rồi, các cậu đã xem chưa?”
Bộ phim này rất kinh điển, được đánh giá cao, Tống Phiên là diễn viên, từng vì diễn xuất mà phân tích kỹ lưỡng từng câu thoại trong phim.
Trên mặt Thẩm Triều Mộ thoáng hiện vẻ không tự nhiên: "Xem rồi."
Tống Phiên ôm ấp tâm tư dò la tình hình, ánh mắt tự nhiên lại rơi vào người Thịnh Từ, Thịnh Từ liếc nhìn vẻ mặt mất tự nhiên vi diệu của Thẩm Triều Mộ: “Đã xem một lần, đây là lần thứ hai.”
Mặc dù chỉ là một đoạn phim ngắn năm phút, nhưng đây cũng là lần thứ hai xem bộ phim này.
Bình luận ban đầu còn có chút lo lắng vì biểu hiện của hai người trong phòng, nhưng khi nghe hai người đều đã xem phim này, họ lập tức yên tâm.
[Chẳng trách hai người đều không tập trung lắm, hóa ra là đã xem từ lâu rồi.]
Họ đi đến trước nhân viên công tác, nhân viên công tác cầm trên tay một hộp rút thăm trúng thưởng: “Mảnh giấy rút ra từ hộp rút thăm sẽ là câu hỏi mà các bạn phải trả lời, câu hỏi hay dở đều dựa vào vận may của mỗi người.”
Tống Phiên tự giác giơ tay: “Tôi rút trước.”
Cô ấy và Triệu Tiềm đều là diễn viên, chỉ trong vòng năm phút, hai người đã thuộc lòng lời thoại của nam nữ chính, đây chính là tố chất nghề nghiệp của diễn viên, nên họ rất tự tin vào việc trả lời câu hỏi.
Cô ấy rút ra một mảnh giấy từ hộp rút thăm, nhân viên công tác lại ra hiệu cho Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ rút, lần rút thăm trước là do Thẩm Triều Mộ rút, lần này cậu dứt khoát lùi lại một bước.
Thịnh Từ liền tiến lên rút một mảnh giấy từ hộp rút thăm, mở ra xem, câu hỏi trên đó là: [Tình yêu là gì? Hãy trả lời câu tiếp theo.]
Tống Phiên nhìn mảnh giấy trong tay Thịnh Từ, lại nhìn mảnh giấy trong tay mình, vẻ mặt bi phẫn như “bị đả kích nặng nề”: “Có hợp lý không vậy? Của các cậu quá đơn giản rồi!”
Máy quay lia đến mảnh giấy trong tay cô ấy, chỉ thấy trên đó viết: [Trong phim có bao nhiêu con cừu?]
[Ha ha ha ha ha ha có cảm giác vận may của Tống Phiên còn tệ hơn cả Thẩm Triều Mộ!]
[Thịnh Từ có vận may quá tốt, câu thoại này nổi tiếng đến mức tôi chưa xem phim cũng biết.]
Phim hay thường có những câu thoại kinh điển được lưu truyền, câu thoại mà Thịnh Từ rút được chính là một trong những câu thoại kinh điển nhất của bộ phim này.
Ngay cả khi trước đây không biết, chỉ trong năm phút vừa rồi, ai cũng có thể thuộc lòng.
Tống Phiên vô cùng ghen tị với vận may của Thịnh Từ, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra vẻ thất vọng, trong năm phút đó, ngoài nam nữ chính thì chỉ có đàn cừu là thu hút sự chú ý, lúc này cô ấy liếc nhìn Triệu Tiềm, cả hai đều nở nụ cười đầy tự tin.
Tống Phiên đắc ý nói: “Tuy câu hỏi này hơi khó, nhưng không ngờ vừa rồi Triệu Tiềm đã đếm, 25 con, đúng không?”
Nhân viên công tác vỗ tay chúc mừng họ: “Chúc mừng hai bạn đã trả lời đúng, hai bạn có thể nhận được một manh mối.”
Nói xong, anh ta quay sang nhìn Thịnh Từ, không thể không thầm cảm thán vận may của Thịnh Từ thực sự rất tốt, đây là câu hỏi đơn giản nhất trong hộp rút thăm: “Câu trả lời của hai bạn là gì?”
Một giây, hai giây, sự im lặng hiếm hoi của Thịnh Từ khiến mọi người nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, không nhận được câu trả lời, trong lòng họ không hẹn mà cùng lóe lên một câu hỏi: Đừng bảo Thịnh Từ không biết đấy?
Mang theo nghi vấn này, họ hướng ánh mắt về phía Thẩm Triều Mộ, hy vọng Thẩm Triều Mộ có thể đưa ra câu trả lời, sau đó, họ nhìn thấy Thẩm Triều Mộ chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn họ, nét trong trẻo hiện rõ trong mắt.
Bình luận đều bùng nổ.
[Không thể nào? Câu thoại nổi tiếng thế này mà họ không biết ư?]
[Hóa ra vừa rồi năm phút qua hai người quả nhiên không ai tập trung vào phim nhỉ?]
[Đừng lo! Thịnh Từ không phải đã xem hai lần rồi sao, biết đâu có thể nhớ ra.]
Không chỉ khán giả, ngay cả Tống Phiên và Triệu Tiềm cũng cảm thấy hai người này nói không nhớ được câu thoại kinh điển của phim là không nên, mới năm phút trước không phải vừa xem xong sao?
Cho dù chỉ đoán, cũng nên nhớ câu thoại kinh điển này chứ?
“...Chờ chút.” Triệu Tiềm nhìn Thịnh Từ rồi lại nhìn Thẩm Triều Mộ, một tia sáng lóe lên trong đầu: “Lần đầu tiên xem phim này, là hai người cùng xem phải không?”
[Có ý gì?]
Lời nói này vừa dứt, ngay cả ánh mắt của nhân viên công tác tại hiện trường cũng không nhịn được mà đổ dồn về phía họ.
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Thẩm Triều Mộ rất muốn phủ nhận, cậu có linh cảm rằng nếu thừa nhận thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng rất kỳ quặc, khóe mắt của cậu đã liếc thấy một số nhân viên nở nụ cười bí ẩn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Thịnh Từ vang lên: “Ừ, vào ngày lễ tình nhân bảy năm trước.”
Triệu Tiềm nở một nụ cười “quả nhiên là như vậy”, tay nắm thành quyền để ở môi ho khụ khụ vài tiếng, Tống Phiến bên cạnh nhìn họ mỉm cười, trong lòng thầm hét lên, hôm nay là ngày lễ tình nhân mà!
Triệu Tiềm như còn ngại chưa đủ kích thích, dùng giọng tưởng chừng như nhỏ nhẹ nhưng thực ra cả trường quay đều nghe thấy lén lút nói với Tống Phiên: “Có thể hiểu được, phim tình yêu, em xem phim, còn người ta xem… Khụ khụ.”
[A a a a a tôi thay Triệu Tiềm nói cho! Em xem phim, họ xem tình yêu!!]
[Nhớ ngày giờ rõ ràng như vậy, nhưng lại không nhớ lời thoại kinh điển trong phim, mau nói! Bảy năm trước vào ngày lễ tình nhân các cậu đã làm gì?]
Ban đầu còn có chút nghi ngờ, các nhân viên công tác bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ, ai cùng người mình thích xem phim, tâm trí thực sự đặt vào phim sao?
Họ không hẹn mà cùng nghĩ đến, năm phút trước hai người bị nhốt trong một căn phòng, sau khi ra ngoài vẫn không nhớ lời thoại phim, bỗng chốc, những ánh mắt vô tình lướt qua Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ đều trở nên có vẻ trêu chọc.
Cứ như đang hỏi trong im lặng, lần thứ hai xem lại bộ phim này, hai người đã làm gì trong phòng?
Thẩm Triều Mộ từ lúc Triệu Tiềm hỏi Thịnh Từ đã dự cảm thấy không ổn, lại nghe anh nói câu tâm tư của họ đều ở trên phim, cậu cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng hơi nóng vẫn từng chút lan tỏa đến mặt.
Cậu cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy.
Làn da của Thẩm Triều Mộ vốn trắng nõn, nên chút hơi nóng ấy càng hiện rõ ràng hơn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mí mắt của cậu đã hơi ươn ướt, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ nguyên nét mặt, muốn xua tan đi cái nóng bừng bừng ấy.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, hàng loạt tiếng hét chói tai “Aaaa” vang lên.
[Chết tiệt! Thẩm Triều Mộ đẹp trai quá!!!]
[Aaaa chụp ảnh điên cuồng, đẹp quá đẹp quá, tôi muốn liếm màn hình!]
Lần đầu gặp gỡ, mọi người đều cho rằng Thẩm Triều Mộ có tính cách lạnh lùng, nhưng giờ đây, sự tương phản ấy lại càng rõ rệt hơn.
Ngay lúc khán giả trong bão bình luận sắp phát điên, cánh tay đang đối diện với camera của Thẩm Triều Mộ đột nhiên bị ai đó kéo mạnh, cả người cậu theo cú kéo ấy quay ngoắt lại, trở thành tư thế quay lưng về phía ống kính.
Thịnh Từ nắm lấy cánh tay Thẩm Triều Mộ, lạnh lùng liếc nhìn camera: “Đừng quay nữa.”
[?????]
[Không cho chúng tôi xem à?]
Bị Thịnh Từ lạnh lùng liếc nhìn, cameraman vội vàng gật đầu, chỉ chực di chuyển ống kính đi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Thịnh Từ vừa nãy còn lạnh lùng với camera, giờ đây lại cúi đầu xuống, không ngờ trông có chút dịu dàng.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Triều Mộ, giọng điệu trầm xuống: “Thẩm Triều Mộ.”
“Hả?” Thẩm Triều Mộ vô thức ngẩng đầu lên, đáp lời.
Ngón tay Thịnh Từ lướt qua hư không, khẽ chạm vào hai bên mắt cậu, đôi mắt ấy giờ đây đã phủ một lớp nước mỏng manh.
“Mặt em đỏ rồi.”
“...”
Phòng phát sóng trực tiếp im bặt trong giây lát, vài giây sau, tiếng bình luận bùng nổ, suýt chút nữa đã che lấp cả hình người trên màn hình.
[Sao đối xử khác biệt vậy, với camera thì lạnh lùng, với Thẩm Triều Mộ thì dịu dàng quá!]
[Mỹ nhân lạnh lùng e thẹn, Thịnh Từ cũng chịu thua rồi đúng không!]