Các khách mời ở đây đều đã phát hiện ra điểm sáng, không ít người thầm hét chói tai trong lòng như con marmota, dù sao cũng không nghĩ tới vậy mà cặp đôi có nhiều tranh luận nhất giữa đám bọn họ lại là kiểu này.
Đừng bao giờ nghe tài khoản marketing trên mạng nói lung tung không có căn cứ, ăn dưa giả hại người!
Trên mặt nhân viên tổ chương trình đều không nhịn được lộ ra nụ cười bà thím, bàn tay của Tiểu Nguyên vung lên: "Đáp án giống nhau như đúc, tuy rằng ý nghĩa trên thực tế không giống nhau, nhưng điều này sao lại không thể cho là có sự hiểu ngầm chứ, coi như hai người đã qua cửa."
[Đều là "Tôi", nét bút số lượng từ đều giống nhau, đây không gọi là ăn ý thì cái gì mới gọi là ăn ý đây!]
[Hai người kia đều tưởng bản thân mới là người rung động với đối phương trước, thật sự là ship ngon quá đi.]
Hiện trường cũng không có ai ý kiến gì thêm, thế là Tiểu Nguyên và nhân viên tổ chương trình bên cạnh cùng thống kê ra thứ tự của mỗi đội khách mời, cuối cùng đội dùng thời gian ngắn nhất là Tống Phiên và Triệu Tiềm, xếp thứ hai chính là Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ, thứ ba là Diệp Thanh Phong và Trương Tử Tô, và xếp cuối cùng chính là Hồng Thành Ngọc và Chu Vãn Viên.
Tiểu Nguyên công bố thứ tự xuất phát của mỗi đội, cô ấy lại nói: "Đội xếp thứ hai sẽ được đi vào sau khi đội thứ nhất đã tiến vào được năm phút, đội thứ ba tiến vào sau đội thứ hai mười phút và đội thứ tư mười lăm phút."
Dưới tình huống đó, đội đầu tiên có ưu thế lớn nhất, đội cuối cùng cách biệt thời gian với đội thứ nhất nửa tiếng, nếu vận may không tốt, căn bản là rất khó tìm được căn nhà ổn áp.
Không ngờ mới tập đầu tiên của chương trình mà đã gặp phải nguy cơ phải ở căn tệ nhất, Hồng Thành Ngọc nghe quy tắc xong, ngoảnh đầu lại muốn an ủi Chu Vãn Viên một chút nhưng lại phát hiện cô ấy đang nhìn chằm chằm về phía Thịnh Từ và Thẩm Triều Mộ không chớp mắt, nụ cười xán lạn trên mặt rực rỡ đến mức có vẻ hơi khoa trương.
Hồng Thành Ngọc: "..." Thôi được rồi, xem người khác yêu đương chữa lành tâm hồn quá mà.
Lúc Tiểu Nguyên công bố kết quả, Thẩm Triều Mộ cũng không nghe kỹ lắm, nhìn qua biểu cảm trên mặt có vẻ rất bình tĩnh, trên thực tế chỉ có bản thân cậu mới biết cậu đang ngẩn người, đợi Tống Phiên và Triệu Tiềm nắm tay xuất phát, Chu Vãn Viên kéo tay Hồng Thành Ngọc lặng lẽ bước tới bên cạnh cậu.
"Thế mà tôi lại tin tin vịt trên mạng, nói là hai người các cậu bị người nhà ép ở bên nhau, đúng là tài khoản marketing trên mạng hại người ta thê thảm quá."
Khi Chu Vãn Viên đến gần thì Thẩm Triều Mộ mới hoàn hồn: "Cái đó tôi cũng thấy rồi, giả đấy, nhà tôi chỉ là gia đình bình thường thôi."
Chu Vãn Viên ở bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc, trải qua đoạn vừa rồi, cô ấy đã biết là cho dù tin đồn trên mạng viết có vẻ rất thật cũng không được tin.
Thẩm Triều Mộ trả lời câu hỏi xong, tâm tình phập phồng cũng thoáng yên ổn một chút, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Thịnh Từ đứng bên cạnh.
Cậu với Thịnh Từ đứng cách nhau không xa không gần, ở giữa còn một khoảng trống nhỏ, không giống với Hồng Thành Ngọc và Chu Vãn Viên thường xuyên nắm tay, cũng không bàn bạc xem bên trong khu phố sẽ có nhiệm vụ gì như Diệp Thanh Phong và Trương Tử Tô.
Hai người cứ yên lặng đứng một bên như vậy cũng là một khung cảnh đẹp đẽ, vẻ bề ngoài xuất sắc như nhau, một người cả người đều mang theo cảm giác lười biếng, đầu mày cuối mắt ngoại trừ tuấn tú còn có sự kiêu ngạo rõ ràng, một người khác thì dáng người cao gầy, đẹp đẽ tinh tế, trên người có loại khí chất rất khó lại gần.
Cũng không trách được mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ của hai người họ, khi bọn họ đứng chung một chỗ, ấn tượng đầu tiên đem đến cho mọi người là một người kiêu ngạo một người lạnh nhạt, điều này gần như là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, rất khó tưởng tượng được khi bọn họ yêu đương sẽ là dáng vẻ gì.
[Nhìn qua thì có vẻ chỗ nào cũng không hợp, nhưng hình như đứng chung một chỗ sẽ sinh ra phản ứng hóa học.]
[Lúc tôi biết có khả năng hai bọn họ mới năm nhất đã yêu đương, sự "không phù hợp" này sẽ chỉ khiến tôi gặm đường điên cuồng.]
Thẩm Triều Mộ lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn Thịnh Từ, ánh mắt không nhịn nổi muốn ngó nghiêng trên người Thịnh Từ.
Cậu không biết rằng, động tác mà cậu tự cho là rất kín đáo, lúc lên hình cực kỳ rõ ràng.
[Cách Thẩm Triều Mộ nhìn mịt mờ quá, tưởng là tụi tôi không nhìn thấy sao?]
[Thật vi diệu, tôi phát hiện rằng sau khi trả lời câu hỏi xong, cả hai đều không nói chuyện, kiểu như ai cũng có tâm sự riêng ấy.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thẩm Triều Mộ nhìn sườn mặt Thịnh Từ, không nhịn được nghĩ rằng, cậu là bởi vừa hay mất trí nhớ nên quên mất ký ức của ba năm gần đây, bởi vậy nên nhớ rất rõ những chi tiết lúc còn yêu đương... Vậy còn Thịnh Từ thì sao?
Trong lòng cậu cứ như có một con mèo đang nghịch cuộn len điên cuồng, không những không tìm được đầu sợi mà còn khiến càng nghĩ trong lòng càng rối như một mớ bòng bong.
Ngay tại lúc Thịnh Từ sắp nhìn thấy được, Thẩm Triều Mộ nhanh chóng ngoảnh đầu đi, nhìn thấy Tiểu Nguyên không biết đã đi tới trước mặt cậu từ bao giờ.
Sau khi Tống Phiên và Triệu Tiềm tiến vào thì Tiểu Nguyên vẫn luôn tính giờ, lúc này xác định được năm phút đã trôi qua bèn nói: "Hai người có thể xuất phát rồi, mười phút sau thành viên của đội thứ ba sẽ tiến vào nên hãy cố gắng hết sức tìm được càng nhiều manh mối càng tốt nha, cố lên."
Thẩm Triều Mộ gật đầu, đi tới đầu phố cùng Thịnh Từ, tổ chương trình phái một cameraman đi theo họ, Thẩm Triều Mộ nghĩ tới việc đang quay chương trình nên tạm gác lại những thứ lung tung rối loạn trong lòng sang một bên, nhìn mấy cổng vào trước mặt: "Anh nghĩ xem, nên đi vào từ chỗ nào sẽ tốt hơn nhỉ?"
Chỉ nhìn không từ bên ngoài vào thì hoàn toàn không nhận ra mấy khu phố này khác gì nhau.
Sau khi Thịnh Từ trả lời xong vấn đề của Tiểu Nguyên thì tâm tư đã không còn đặt trên chương trình nữa, không để ý chút nào nói: "Chọn đại một cái đi, chắc chắn là bên trong thông với nhau."
Thẩm Triều Mộ nghĩ thấy cũng đúng, lựa chọn bước vào dãy phố cạnh cái mới nãy đội của Tống Phiên đi vào, sau khi vào trong mới phát hiện ra con phố này quẹo trái quẹo phải, các cửa hàng trên đường đều mở ra, thấy camera và khách mời tiến vào, tò mò đứng ở cửa vây xem.
[Tổ chương trình có nhiều tiền vl, bao luôn mấy con phố, quả thực là giàu vô nhân tính mà.]
[Vốn dĩ nội dung của show đã là hào khí rồi mà, nhưng đối xử với các khách mời thì... ai hiểu được đều hiểu.]
Thịnh Từ nhìn mấy chủ quán đang đứng hóng ven đường vài lần, có vài người còn giơ điện thoại lên quay chụp, khi tổ chương trình tới quay chụp những thứ này đều đã bàn bạc ổn thỏa rồi, tối đa là bọn họ chụp vài tấm ảnh chứ sẽ không đi lên làm phiền các khách mời.
Hai người vừa đi vừa quan sát kiến trúc của những ngôi nhà xung quanh, nhanh chóng phát hiện một nhân viên thuộc tổ chương trình đang mặc chiếc áo khoác ngoài màu xanh dương của tổ chương trình, bước nhanh sáng bên đó, thấy trên sạp hàng của đối phương bày mấy ly nước màu sắc kỳ quặc.
... Có lẽ là đồ uống ha, Thẩm Triều Mộ không có cách nào xác định rõ.
Nhưng có thể chắc chắn rằng đây có lẽ là một nơi để lấy được manh mối.
Thẩm Triều Mộ hỏi: "Chúng tôi phải làm gì đây?"
Nhân viên tổ chương trình chỉ vào bảng hiệu bên cạnh: "Nhìn thấy cái này rồi sao, trả tiền uống ra manh mối, một ly mười tệ."
Vừa nãy cách khá xa, đến gần mới phát hiện trên bàn ngoại trừ các loại thức uống màu sắc kỳ quặc như ma dược, còn có một tấm thẻ bài, trên đó viết - đồ uống tốt cho sức khỏe, uống vào không gây chết người.
Thẩm Triều Mộ: "..."
Rốt cuộc là loại đồ uống này khó uống tới mức nào chứ?
[Tấm thẻ này làm tôi cười chết mất ha ha ha ha ha.]
Chi cần nhìn dáng vẻ đủ mọi loại màu sắc của nó đã biết là tổ chương trình đã nghiên cứu làm ra một cách tỉ mỉ, Thẩm Triều Mộ bưng một ly lên ngửi thử, hương vị cực kỳ dị, kiểu như rất nhiều loại rau dưa trộn vào một chỗ ép ra vậy.
Thẩm Triều Mộ nghiêng đầu nhìn Thịnh Từ, Thịnh Từ gật đầu: "Nếm thử đi."
Nhân viên tổ chương trình cạnh đó thấy Thẩm Triều Mộ chuẩn bị trả tiền, tiền của đội họ do Thẩm Triều Mộ cất giữ nên giới thiệu quy tắc trò chơi với họ: "Quy tắc trò chơi của trò Trả tiền uống ra manh mối: Đồ uống mười tệ một ly, một người lựa chọn đồ uống, người kia bốc chọn manh mối, tổng cộng trong thùng manh mối có mười tờ giấy, manh mối bao gồm ba chữ, tất cả có mười cơ hội."
Tầm mắt của anh ta chậm rãi đảo qua đảo lại một vòng giữa hai người: "Người uống đồ uống và người bốc chọn manh mối không thể thay đổi, tốt nhất là hai người hãy chọn ra ai là người uống đồ uống, ai là người bốc manh mối trước đi đã."
Cũng có nghĩa là, nếu gặp được người có vận may kém thì có khả năng phải uống hết mười ly đồ uống mới bắt được manh mối.
[Ý đồ của tổ chương trình trong trò chơi này không cần lộ rõ vậy chứ, một người uống mười ly đồ uống có mùi lạ, một người thì cứ mãi không lấy được manh mối, chắc chắn ít nhiều gì trong lòng cái người phải uống mười ly đồ uống có vị lạ kia cũng sẽ thấy khó chịu.]
Thẩm Triều Mộ ngoảnh đầu nhìn về phía Thịnh Từ, ánh mắt Thịnh Từ xẹt qua mấy loại đồ uống kia, dừng lại trên người Thẩm Triều Mộ, anh bình thản nói: "Em bốc đi."
Thẩm Triều Mộ suy nghĩ, cảm thấy cậu nên nhắc nhở Thịnh Từ một chút: "Vận may của em bình thường lắm, bình thường chơi rút thăm trúng thưởng không bao giờ rút được thẻ SR."
Cậu chơi game chính là kiểu phải phụ thuộc vào nạp tiền mới miễn cưỡng có thể thoát ly vận xui như tù trưởng châu Phi, xác suất là ba phần mười, cậu cảm thấy cực kỳ có khả năng phải bốc hết toàn bộ mới bắt được manh mối.
Hơn nữa bốc hết cũng đồng nghĩa với việc ngay trong phân đoạn thứ nhất mà bọn họ đã phải dùng hết một trăm tệ trong hai trăm tệ có sẵn ban đầu.
Biểu cảm khi cậu nói những lời này vô cùng chân thành, hàng lông mi nhỏ dài cụp xuống tạo thành một bóng mờ trên mí mắt, khiến sự lạnh lẽo kia trên gương mặt cũng không còn rõ ràng như vậy nữa.
"Anh biết." Thịnh Từ cụp mắt nhìn cậu, giọng nói thản nhiên: "Em cứ bốc manh mối đi."
Giọng của anh hơi khựng lại một chút, nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Triều Mộ, giọng điệu không chút để tâm nói: "Chỉ là một trò chơi thôi mà."
Khi anh nói những lời này ngữ khí không khác gì lúc bình thường, nhưng đã từng thấy biểu hiện của anh lúc ghi hình, lại được biết anh thích Thẩm Triều Mộ trước, không hiểu sao khán giả có thể cảm nhận được một loại dịu dàng không được tự nhiên từ trong những hành động của anh.
[Chỉ là một trò chơi mà thôi, không cần quá để tâm, là ý này sao?]
[Hình như tôi lại ship được rồi, Thẩm Triều Mộ nói vận may lúc chơi game của mình rất kém, Thịnh Từ nói là anh biết rồi, tôi xin to gan suy đoán rằng bọn họ đã từng chơi game với nhau.]
[Người chị em hãy to gan thêm chút nữa đi! Hai người họ là chồng chồng hợp pháp đấy!]
Thịnh Từ cũng đã nói như vậy rồi nên Thẩm Triều Mộ cũng không do dự nữa, hào phóng lấy tờ một trăm tệ ra đặt trên bàn: "Mười tệ trước đã, lỡ đâu ngay lần đầu tiên tôi đã bắt được manh mối ngẫu nhiên, sau đó tự đoán ra được manh mối chính thì sao."
[Ha ha ha ha chân thực quá đi, một giây trước còn biết vận may của bản thân không tốt lắm, một giây sau đã bắt đầu nằm mơ rồi.]
Nhân viên tổ chương trình thấy động tác đập tờ trăm tệ lên bàn sảng khoái của Thẩm Triều Mộ, còn tưởng rằng cậu định bốc mấy cái liên tiếp, dù sao thì trò này của họ cũng phải đảm bảo giữ giá gốc, không giống với một số trò chơi nạp tiền khác, ai dè chỉ bốc một lần, hơi trầm mặc một giây sau đó bưng rương rút thưởng từ dưới gầm bàn lên.
Nhân viên thuộc tổ chương trình nhìn Thịnh Từ chọn đại một ly đồ uống, sau khi uống một hơi cạn sách mới ra hiệu cho Thẩm Triều Mộ bốc manh mối, nhưng ánh mắt của Thẩm Triều Mộ không đặt trên thùng rút thăm trúng thưởng mà lại cau mày nhìn Thịnh Từ uống đồ uống xong, nhịn không được hỏi: "Vị thế nào?"
Khoang miệng Thịnh Từ còn lưu lại mùi vị của đồ uống lạ, lông mày cau chặt dần thả lỏng: "Có hơi chua, có hơi cay... rất đắng."
Nghe thấy miêu tả là đã tưởng tượng được hương vị kỳ quặc rồi, Thẩm Triều Mộ nhìn cái bàn bày đầy mấy chục ly, cảm nhận được ý xấu của tổ chương trình.
Cậu ngoảnh đầu nhìn chằm chằm vào thùng rút thưởng, ánh mắt đã bất giác mang theo một chút nghiêm túc.
Cameraman bên cạnh tò mò hỏi: "Lúc tâm trạng của tiền bối Thịnh không tốt thường ăn kẹo bạc hà, vậy chắc chắn là không thích ăn đồ đắng phải không?"
Ánh mắt của Thịnh Từ cũng chưa hề chếch sang nhìn anh ta một chút, vẫn luôn đặt trên người Thẩm Triều Mộ, nhìn bàn tay của cậu đưa vào thùng rút thưởng hơi khựng lại, sau đó cứ như không có gì rất một tờ giấy từ trong đó ra.
Thẩm Triều Mộ mở tờ giấy kia ra, chỉ thấy phía trên có bốn chữ siêu bự - Uống thêm ly nữa.
[Đây tính là trúng thưởng hay không trúng thưởng nhỉ?]
[Ha ha ha ha dựa theo lẽ thường mà nói, thì hẳn là trúng trưởng (đầu chó)]
Thẩm Triều Mộ: "..."
Cậu im lặng một giây, ngoảnh đầu lại chân thành hỏi cameraman: "Chương trình này của mấy người có thể làm được đến mùa thứ ba, là bởi vì tính tình của các khách mời mùa một với mùa hai đều khá tốt sao?"
Cái chương trình nát này vẫn chưa bị khách mời động tay động chân, thật sự rất không khoa học!
Cameraman thấy cảm biểu trên mặt Thẩm Triều Mộ thì hơi buồn cười, tầm mắt vừa chuyển đã phát hiện ra khóe miệng của Thịnh Từ bên cạnh đang hơi cong lên rất khó nhận ra, dường như cũng bị Thẩm Triều Mộ chọc cười, biểu cảm trên mặt lười biếng.
Cameraman nhanh chóng chuyển ống kính nhắm vào Thịnh Từ, giấy tiếp theo anh ta thấy rất rõ ràng, khi Thẩm Triều Mộ ngoảnh đầu nhìn về phía Thịnh Từ, ý cười nhỏ bé ấy trên mặt anh nhanh chóng được thu lại.
Xém chút nữa cameraman đã nghi ngờ là mình nhìn nhầm rồi.
Người xem trước màn hình đánh một chuỗi dấu chấm hỏi vào bão bình luận.
[Sao mới nãy vẫn còn nhìn chằm chằm Thẩm Triều Mộ rồi vô thức mỉm cười, rồi một giây sau bỗng biến thành anh trai ngầu lòi rồi???]
[Sao tôi lại cảm thấy là bản thân anh ấy cười mà ngay cả anh ấy cũng không ý thức được, sau đó khi phát hiện Thẩm Triều Mộ nhìn sang mới nhận ra nhỉ?]
[Cách trở mặt cấp sử thi gì vậy, nếu mai mốt paparazzi chụp được thì ai sẽ tin hai người là hôn nhân plastic đây chứ!]