Nhậm Ngạn Đông hôm nay không bận, tăng ca đến 7 giờ thì rời công ty.

Trên đường về nhà, Nhậm Ngạn Đông mới có thời gian xem kỹ hết những bức ảnh túi xách mà Thịnh Hạ gửi anh sáng nay. Anh không có hứng thú đối với túi xách, nhưng chỉ cần cô thích, anh sẽ mua.

Anh trực tiếp gửi tất cả hình ảnh ba chiếc túi cho giám đốc thương hiệu khu mua sắm Trung Hoa, tổng giám cùng anh khá thân thiết, lúc anh gửi hình, người tổng giám kia đang đi công tác, chênh lệch múi giờ nên cũng chưa kịp mở xem.

Người tổng giám nửa đùa nửa thật, giỡn: [Cậu đang nuôi bao nhiêu người phụ nữ vậy? Eo có chịu được không?] Anh ta rõ ràng nhớ về một năm rưỡi qua, Nhậm Ngạn Đông mỗi tháng đều mua túi xách, mỗi lần đều không chỉ mua một cái.

Nhậm Ngạn Đông không hề nói đùa, đáp lời: [Tôi mua cho bạn gái.]

Tổng giám rất ngạc nhiên, trực tiếp gọi điện thoại tới, “Cậu có bạn gái khi nào?”

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: “Cậu nghĩ xem?”

Đầu óc của tổng giám ngắn mạch, Nhậm Ngạn Đông đã mua túi trong một năm rưỡi, tự nhiên hiểu ra là Nhậm Ngạn Đông đã có bạn gái đúng thời gian này, “Cậu thật đúng là kim ốc tàng kiều nha, sao không thấy cậu mang ra giới thiệu?”

Nhậm Ngạn Đông: “Cô ấy khá bận, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài.”

Đàn ông với nhau cũng không muốn tám chuyện sâu về đề tài này, tổng giám chúc mừng một phen, sau đó nói có cơ hội muốn mời hai người bọn họ ăn cơm.

Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Ngạn Đông tiếp tục xem ảnh, tiếp theo là hình hai đồng hồ kiểu dáng giống nhau, thậm chí màu sắc cũng có phần giống với chiếc đồng hồ anh hiện tại đang dùng, nhưng chỉ là giống, cũng không phải đồng hồ đôi. Cái đồng hồ anh đang mang là phiên bản giới hạn.

Không nhìn thêm nữa, anh tiếp tục lập qua, bức ảnh sau là những bộ váy thiết kế cao cấp, anh đem hình trực tiếp gửi cho thư ký Hướng.

Hôm nay khó có được thời gian rảnh, vừa về đến nhà, Nhậm Ngạn Đông lật qua bài thực hành phần chuyên môn của Thịnh Hạ, muốn cùng Thịnh Hạ ôn luyện tập tài liệu luyện thi thạc sĩ, nhiều năm không luyện thi nên có chút kiến thức không nhớ rõ. Anh đi đến kệ sách tìm những cuốn sách có chuyên môn liên quan đến đề tài tài chính.

Anh lật tìm vài quyển sách ở kệ sách trên cùng một loạt, cuốn sách anh cần nằm ở hàng trên cùng của giá sách nên anh di chuyển một chiếc ghế và giẫm lên.

Trên tầng cao bên phải, phát hiện có mấy bức thư pháp gấp gọn, đặt ở trên kệ chắc phải mấy năm rồi, anh cầm xuống mở ra xem.

Hơi giật mình.

[Bất Vong Sơ Tâm, Phương Bắc Thủy Chung] (Chỉ cần bạn không bao giờ quên ý định ban đầu của mình, bạn mới có thể thành công)

Ký tên: Hạ Mộc, Nhậm Ngạn Đông

Đây là bức thư pháp anh và Hạ Mộc cùng nhau viết cách đây vài năm, lúc đầu anh treo ở văn phòng làm việc, nhưng sau đó lại cất đi và để lại trên kệ sách.

Nếu không phải hôm nay đang tìm sách, anh suýt đã quên bức thư pháp này đã được đặt tại kệ sách đó.

Nhậm Ngạn Đông không cầm lấy sách, mà đem bức thư pháp xuống.

Anh gọi điện thoại ngay cho lão Vạn, lão Vạn cũng là người nhiệt tình đam mê thư pháp, còn rất thích cất các bức tranh quý, ông cũng có cửa hàng riêng về tranh thư pháp.

Lão Vạn: “Hôm nay gió phương nào thổi đến vậy?”

Nhậm Ngạn Đông: “Ở trong tiệm?”

“Có, vừa đến.”

“Tôi đi qua một chuyến.”

Nhậm Ngạn Đông mang theo bức tranh chữ, lúc này trên đường chính khá đông xe, ô tô đi đi dừng dừng, hơn một giờ mới đến nơi.

Cuối tháng 11, Bắc Kinh đã vào trời đông giá rét.

Từ trên xe xuống, gió lạnh nhắm thẳng vào chóp cổ, Nhậm Ngạn Đông mở cửa xe, cầm áo khoác chống gió mặc vào.

Nhân viên trong cửa hàng tranh chữ đã tan tầm, trong tiệm chỉ còn lão Vạn.

Lão Vạn nhìn Nhậm Ngạn Đông đi đến, trong tay cầm bức phúc tự kia, ông mỉm cười, “Cậu đây là…?” Trong lúc nhất thời, ông không hiểu Nhậm Ngạn Đông muốn làm gì.

Nhậm Ngạn Đông lúc trước yêu thầm Hạ Mộc, không nhiều người biết đến, mà lão Vạn là người biết trước tiên.

Nhưng đây đều là chuyện của mấy năm trước, đã sớm trôi vào quên lãng, ông ta không biết hôm nay Nhậm Ngạn Đông chạm phải dây thần kinh nào, lại lần nữa đem phúc tự này đến đây. Bức phúc tự này chính là viết tại cửa hàng của ông.

Ngày đó Hạ Mộc tới trong tiệm hỏi tranh, trùng hợp Nhậm Ngạn Đông cũng ở đây, hai người đều thích thư pháp, liền hợp tác viết một bức tự.

Nhậm Ngạn Đông: “Trước kia biệt thự chỉ có một mình tôi, bức phúc tự này để chỗ nào cũng không sao, hiện tại Thịnh Hạ đang ở cùng tôi, thiết nghĩ cũng không nên giữ lại, đưa ông giữ là tốt nhất.”

Thì ra là nguyên nhân này, lão Vạn: “Phải như vậy, cậu không thể tùy tiện, đặc biệt là bị liên lụy đến chuyện tình cảm. Bức tranh này vẫn là nên để tôi nhận lấy.”

Bức phúc tự này rất hay, chờ có lúc rảnh ông nghĩ sẽ sửa lại dòng chữ, đóng khung và treo lên tường.

Lão Vạn muốn pha trà cho Nhậm Ngạn Đông, anh xua xua tay, tạm biệt rồi rời đi.

Trên đường về nhà, Nhậm Ngạn Đông nhận được điện thoại của Hạ Hạ, “Tam ca, anh chừng nào thì về nhà?”

Nhậm Ngạn Đông nhìn xem biển báo giao thông bên ngoài, “Đang trên đường, nhiều nhất là nửa tiếng.”

“Ừm, em đã biết.” Thịnh Hạ cúp điện thoại.

Thịnh Hạ tối nay không tham gia tiệc rượu từ thiện, tiệc rượu được chủ trì bởi tạp chí thời trang, buổi chiều bởi vì sự việc căng thẳng kia, cô và Mẫn Du không tham dự nữa.

Hai người ở lại hội sở cả buổi chiều, uống cà phê và trò chuyện.

Mẫn Du gần như đã khôi phục tâm trạng, dứt khoát nói là quên đi một ít người thì nhẹ đi một ít việc.

“Ngày mai bắt đầu ở nhà thật thoải mái, cố gắng ôn luyện thi thật tốt.” Mẫn Du cụng ly với Thịnh Hạ, “Chúc may mắn.”

Thịnh Hạ thật ra không bị ảnh hưởng nhiều, đương nhiên có thể thuận lợi là tốt nhất.

Cô hướng mắt nhìn đồng hồ, khu mua săm hẳn chưa đóng cửa, có thể đi dạo một lát.

“Chị về nhà nghỉ ngơi hay đi mua sắm với em?” Cô hỏi ý kiến Mẫn Du.

Mẫn Du không có gì muốn mua, nhưng đi mua sắm giết thời gian cũng không sao, cô hỏi Thịnh Hạ, “Em muốn mua gì?”

Thịnh Hạ: “Em muốn mua quà cho tam ca, cũng không biết nên mua gì.”

“Sinh nhật cậu ta còn khá lâu, em mua bây giờ à?"

“Không phải quà sinh nhật.”

Anh ấy tuyệt vời đến mức, giúp cô lấy đi bốn quyền đại diện của Thương Tử Tình cho cô, mà cô chỉ khen thưởng hai tháng không đá anh, nghĩ lại thật không đủ để biểu đạt lòng biết ơn.

Mẫn Du cũng tạm thời quyết định, tạm dừng hai ngày không chế nhạo Nhậm Ngạn Đông.

Cô cho Thịnh Hạ ý kiến, “Tam ca em cái gì cũng không thiếu, cậu ta chẳng cần quà gì đâu, nhưng anh ta đặc biệt thích tranh chữ, em có thể tìm tranh quý để tặng. Như vậy chẳng phải tốt hơn là tặng hàng xa xỉ sao?”

Thịnh Hạ thiếu chút nữa quên mất chuyện này, tặng quà vẫn nên đúng cái mình thích.

Cô quyết định ngày mai đi dạo cửa hàng tranh chữ lão Vạn xem thử, lão Vạn bên kia có không ít tranh chữ quý báu, nói ông ấy đem ra vài bức yêu thích cho cô chọn.

Thịnh Hạ trở lại biệt thự, xe Nhậm Ngạn Đông đã sớm đậu ở trong khuôn viên.

Buổi sáng cô còn nói chắc chắn với anh, buổi tối có tiệc xã giao đến khuya, nói anh đi ngủ sớm một chút.

Chỉ vài giờ trôi qua đã tự mình vả mặt.

Nhậm Ngạn Đông đang ở thư phòng, đang tập trung cúi đầu miệt mài viết lách.

Thịnh Hạ thấy cửa thư phòng mở, liền đi vào, “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”

Nhậm Ngạn Đông: “Không xã giao.”

Anh cũng không ngẩng đầu, tiếp tục viết.

Thịnh Hạ nhìn đến cánh tay anh đang viết xuống chính là tập sách luyện thi lên thạc sĩ, không khỏi nhíu mày, “Anh đang viết cái gì vậy?” Cô tò mò đi qua xem thử.

Nhậm Ngạn Đông, “Một số thông tin liên quan đến kiến thức tài chính, cho em cơ hội ở bên cạnh nịnh anh.”

Thịnh Hạ nhìn anh từ trên xuống dưới, không dám tin, anh từ khi nào có kiên nhẫn đến như vậy?

Cô nói đùa: “Anh có phải đã làm chuyện gì trái với lương tâm hay không?”

Nhậm Ngạn Đông lười phản ứng, đứng dậy đem ghế dựa nhường cho cô, “Chúng ta đọc sách đi.”

Thịnh Hạ: “Anh không cần học nữa à?”

Nhậm Ngạn Đông hừ một tiếng, cầm điện thoại rời đi.

Thịnh Hạ không nhìn nội dung dòng chữ về tài chính, mà nhìn chằm chằm thưởng thức nét chữ bút máy của anh.

Cho dù là chữ viết bằng bút lông hay bằng bút máy, đều giống như người, không giống cô, người không thể mở mắt để đọc.

Đêm nay Thịnh Hạ không ôn luyện ngay, tự sắp xếp cho mình một thời khóa biểu học tập trong vòng một tháng tới, cô quyết định không ra khỏi biệt thự, bế quan tu luyện.

Kế hoạch vừa được lập ra, liền nhận được tin nhắn từ Hạ nữ sĩ đốc thúc: [Ngày thi lên thạc sĩ còn có 26 ngày.]

Thịnh Hạ cầm di động chụp một bức ảnh. hơi hơi mờ.

Cô nhấn mở ra, chỉ nhìn đến chứ viết tư liệu, không thấy rõ viết cái gì, tất cả đều là Nhậm Ngạn Đông viết, cô tạm thời lấy để ứng phó.

Giáo sư Hạ nhận được tin nhắn, vui mừng vài giây, [Ừm, không ngừng cố gắng.]

Vài phút sau, giáo sư Hạ lại gửi tiếp một tin nhắn dài.

Thịnh Hạ nhẫn nại xem xong, [Mẹ tối hôm qua không phải nói là hôm nay sẽ tham gia một talkshow sao?]

Đúng là bà vừa mới quay hình trở về, người chủ trì kinh tế tài chính cô hẳn nghe nói qua, tên Hạ Mộc, là một nữ nhân đặc biệt ưu tú, mẹ cô rất thích Hạ Mộc.

Cô ấy trượt kỳ thi tuyển sinh đại học và trường đại học cô theo học không đặc biệt lý tưởng. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học, cô nộp đơn vào trường cao học tại Đại học New York. 

Điều này có nghĩ là gì?

Mưu sự thành do người. 

Bạn trả giá, tự nhiên liền có hồi đáp.

Hạ Mộc khá xinh đẹp, không hề kém hơn người khác, cô ấy kết hôn chỉ dựa và ngoại hình, cũng không phải chỉ dựa vào giá trị nhan sắc mà vẫn là thực sự nỗ lực làm bản thân trở nên ưu tú.

Nếu có một cô gái xinh đẹp như cô ấy, được đàn ông ngưỡng mộ và say đắm, chắc chắn sẽ là một cô gái có nội hàm và năng lực như Hạ Mộc.

Giáo sư Hạ: [Đúng rồi, mẹ đêm nay còn phát hiện, cô ấy không chỉ riêng năng lực tự cường, còn có tài viết thư pháp rất đẹp.

Con thử nhìn lại chính mình đi. Con giải bài thi, nếu mẹ là giáo viên, mẹ sẽ trừ hết điểm của con, chữ viết của học sinh tiểu học còn đẹp hơn con.

Con tự nghĩ đi, mẹ cũng không biết nói như thế nào với con. Mẹ lúc ấy không nên đem con sang ở bên nhà ông bà ngoại, nhìn xe,  con giờ thành cái dạng gì, không tự mình chịu cố gắng tập luyện.]

Chính bà cho rằng cha mẹ bà nghiêm khắc với bà, thì cũng sẽ nghiêm khắc với Thịnh Hạ như vậy.

Trong những năm đó bà chỉ vun đắp sự nghiệp, toàn tâm toàn ý đem con gái giao cho ông bà ngoại, kết quả… hai vợ chồng già đem Thịnh Hạ chiều chuộng lên tận trời xanh, ngoại trừ học đàn Violin còn lại không làm gì khác.

Thịnh Hạ: [Mẹ, đừng đem điểm mạnh của người ta so sánh với điểm yếu của con được không! Con có chỗ nào kém? Con lúc học cấp ba đoạt giải nhất cuộc thi toán học quốc gia, mẹ đã quên à?]

Giáo sư Hạ: [Chuyện này cũng đã qua bao nhiêu năm rồi? Con còn dám đề cập tới?]

Thịnh Hạ: “…” 

[Được rồi, không nói về chuyện quá khứ, vậy nói chuyện hiện tại, có bao nhiêu người có thể chơi đàn Violin giỏi hơn con? Có bao nhiêu người mà thành thạo ba thứ tiếng như con? Những điều này không đòi hỏi sự chăm chỉ sao? Tại sao khi qua đến lời nói của mẹ, con lại như người vô dụng vậy?]

Giáo sư Hạ: [Thành thạo ba thứ tiếng cũng không là gì, muốn đi đến quốc gia nào thì có thể thuê người phiên dịch chuyên nghiệp. Dù tệ đến đâu, thì hiện nay trên thị trường có nhiều máy phiên dịch có thể tự dịch ra trăm thứ tiếng. Nhưng về chữ viết tay thì sao? Con không thể thuê một người có chữ viết đẹp ở bên cạnh và ký tên cho con bất cứ lúc nào, đúng không?]

Thịnh Hạ không muốn tranh cãi nữa, sẽ vô tận và vô nghĩa.

[Con đọc sách.]

Lại lần nữa tan rã không vui.

Cô và mẹ cô như trốn không thoát khỏi ma chú, mỗi lần nói chuyện đều như vậy.

Cất cuốn tập luyện thi, Thịnh Hạ tắt đèn rời đi.

Nhậm Ngạn Đông đang ở phòng ngủ, ngồi trên sô pha xem tin tức, nghe thấy tiếng, anh ngước mắt. “Em không làm bài tập nữa à?”

“Ừ.” Thịnh Hạ cầm quần áo đi tắm.

Sau khi ngâm bồn xong, cô dưỡng ẩm thêm cho da, lúc đang đắp mặt nạ, cô tìm tạp chí lật xem, xem một lúc lâu vẫn chưa lật sang trang khác.

Ngày thường Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm, ở nhà cũng là như thế này, cơ bản ai bận việc nấy, chỉ là Thịnh Hạ trước khi đi ngủ sẽ cùng anh nói chuyện vài câu, đêm nay lại trầm mặc bất thường.

Sau khi dưỡng da xong, Thịnh Hạ đi vào phòng quần áo một lần nữa, cầm theo chăn lông khác đi ra.

Sợ ban đêm đá đến Nhậm Ngạn Đông, cô đem gối chuyển đến qua mép giường, bọc chăn lông đi ngủ.

Nhậm Ngạn Đông rời khỏi trang tin tức, “Sao vậy?”

Thịnh Hạ: “Không có gì.”

Cũng đúng là không có gì thật.

Đau lòng chưa nói đến, cô còn không tới mức vì bất hòa giữa mẹ cô mà sốt ruột, chỉ là có chút buồn bực trong lòng.

Cô chưa bao giờ để ý người ngoài nhìn như thế nào về cô, vốn dĩ cô cũng tự luyến, cảm thấy mình đẹp nhất, lợi hại nhất.

Nhưng chính mẹ cô lại cố tình ghét bỏ, không cần cô.

Nhậm Ngạn Đông liếc mắt một cái liền biết trong lòng cô có phiền muộn, anh đứng dậy, ngồi sát mép giường bên cạnh cô, đem chăn lông của cô kéo xuống, “Bọc như vậy không nóng à?”

Thịnh Hạ nhẹ cười, “Em là người câm.” Cô nhấc chân, đặt ở trên đùi anh, “Hứa hai tháng không đá anh.”

Nhậm Ngạn Đông không trông cậy vào cô sẽ thực hiện lời hứa, quá lắm là ba ngày cô sẽ lộ nguyên hình.

Anh kéo cái chăn qua đắp cho hai người như bình thường, làm cho cô thoải mái nhất.

Thịnh Hạ ngẫm nghĩ về bẩn thân, “Chữ của em có phải trông rất khó coi hay không?”

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô vài giây rồi hỏi “Em nghĩ thế nào?”

Thịnh Hạ cũng không tiếp tục sĩ diện, “Thật chẳng ra sao."

Nhậm Ngạn Đông: “Có thể nhìn thẳng vào khuyết điểm của bản thân thì vẫn còn có hy vọng.”

Thịnh Hạ: “….” Cô như phản xạ có điều kiện nâng chân lên, Nhậm Ngạn Đông chỉ lặng lẽ nhìn cô, cô chợt nhớ vừa mới hứa hai tháng không đá anh.

Bàn chân giơ lên nhẹ nhàng đặt lên đùi anh.

Cô giả cười, “Em là đang dọa anh thôi, không phải thật sự muốn đá anh.”

Nhậm Ngạn Đông không tiếp tục nói chyện, đề nghị với cô: “Không sao, em hãy cứ luyện chữ thôi.”

Thịnh Hạ không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không rảnh.”

Cô lại bổ sung, “Em chỉ cần ký tên không tồi là được.” Mặc kệ là tham gia hoạt động hay gặp người hâm mộ muốn ký tên, cô chỉ cần ký lên hai chữ Thịnh Hạ, lúc trước cô đã từng luyện qua, miễn cưỡng xem như chấp nhận được.

Chữ viết tay của cô không xấu đến mức trợn mắt, nhưng cũng không hoàn toàn xuất sắc, bay lượn.

Nhậm Ngạn Đông hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chữ có đẹp hay không?”

Hơi thở dài, Thịnh Hạ cảm thấy bất lực: “Hạ Mộc anh hẳn là có nghe nói qua nhỉ? Cô ấy là một chủ tài chính rất có danh tiếng trong giới tài chính của anh, cô ấy có chữ viết rất đẹp, mẹ em bắt đầu so sánh, ghét bỏ em."

“Mẹ em chắc hẳn đã mong muốn có được một đứa con gái như Hạ Mộc.”

Nhậm Ngạn Đông hơi khựng lại, không trả lời.

Anh cởi đồng hồ, nắm lấy tay Thịnh Hạ, đeo đồng hồ vào cổ tay cô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play