Nhậm Ngạn Đông sau khi đưa đồng hồ sang tay Thịnh Hạ, anh liền đi vào phòng tắm.

Thịnh Hạ nghịch qua nghịch lại chuyển động đồng hồ ở trên cổ tay, Nhậm Ngạn Đông chưa bao giờ dỗ phụ nữ, đây là cách duy nhất anh nguyện ý chiều chuộng cô.

Đương nhiên, với tính cách của cô vốn dĩ không cần đàn ông biết dỗ dành.

Trước kia Mẫn Du nói cô có khả năng tự chữa lành rất mạnh mẽ, mặc kệ chuyện gì tới, bản thân cô đều tự nghĩ thông suốt sau đó sẽ xem mọi chuyện nhẹ như mây khói, chưa bao giờ lo sợ không đâu.

Cô và Nhậm Ngạn Đông ở bên nhau một năm rưỡi, số lần cãi nhau chưa hề có.

Mẫn Du nói: Rất mong chờ bộ dáng cãi nhau của hai người.

Cô cũng mong chờ…

Nhưng Nhậm Ngạn Đông chưa bao giờ đem thời gian lãng phí ở chuyện cãi nhau, khi cô không để ý tới anh, anh đem những chuyện không thoải mái nhanh chóng 'giải quyết' ở trên giường, mà không nói một lời.

Tuy anh lạnh lùng, cũng vô tâm, nhưng ở phương diện nào đó anh vẫn cho cô đủ cảm giác an toàn. Lúc trước dù cô bận rộn đi biểu diễn, hay cho dù cô ở bất kỳ quốc gia nào, anh cũng sẽ vạn dặm xa xôi bay qua cổ vũ cô, ở bên cô.

Thời gian trước, cô cùng Nhậm Ngạn Đông bên nhau, mẹ của cô không thật sự xem trọng, cảm thấy hai người bọn cô sẽ không lâu dài, tính cách không hợp.

Nhậm Ngạn Đông sẽ không nhân nhượng ai, mà cô càng không giỏi chịu đựng.

Nhưng cô nói rất thích Nhậm Ngạn Đông, muốn ở bên anh.

Bà Hạ cũng không phản đối, chỉ có một yêu cầu: Nếu ngày nào đó con chê chán Ngạn Đông không còn thú vị, thấy phiền, con đá người ta cũng đừng quá tàn nhẫn, chừa cho cậu ấy chút mặt mũi, tốt nhất đừng làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai nhà chúng ta là được.

Lúc ấy cô không nói lời nào.

Khi bên nhau được hai tháng, Nhậm Ngạn Đông đưa cô về nhà gặp bố mẹ anh, dù cô là người quen thân với Nhậm gia, nhưng lần đó lại lấy thân phận là bạn gái của anh gặp mặt.

Dì Nhậm và Bà Hạ có quan điểm giống nhau, cảm giác bọn cô cũng sẽ không được lâu dài, tưởng tượng đến thời điểm cô cùng anh nháo lên chia tay, chỉ hy vọng khách khí một chút, đừng ảnh hưởng đến sự hòa hợp của hai nhà.

Một năm sau, có một lần cô và Nhậm Ngạn Đông tình cờ gặp mẹ cô ở chổ sân bay của một quốc gia nào đó. 

Bà Hạ rất kinh ngạc, trong ánh mắt rõ ràng như: Tụi nó còn chưa chia tay à?

 

“Thả đồng hồ xuống đi ngủ." Nhậm Ngạn Đông đã tắm xong, đang nằm ở trên giường.

Thịnh Hạ thu hồi suy nghĩ, đưa tay qua cho anh.

Nhậm Ngạn Đông không phản ứng, bảo cô tự mình cất đi.

Thịnh Hạ nhận ra rằng, anh sẽ cho cô màn dạo đầu đủ cho màn thân mật tối nay. Ngày thường, sau khi tắm xong, anh sẽ không để tay chạm vào điện thoại di động hay đông hồ vì họ cho rằng có vi khuẩn và không được sạch sẽ.

Trong lúc cô phân tâm, Nhậm Ngạn Đông đem cô ôm vào trong lòng.

“Ngày mai có cần dậy sớm không?” Anh hỏi.

Thịnh Hạ: “Ngày mai bắt đầu tĩnh tâm, ở nhà học tập chuẩn bị cho kì thi.”Cô đem môi để sát môi anh, anh liền ngậm lấy.

Thịnh Hạ nhận ra, Nhậm Ngạn Đông có một loại công năng đặc biệt, chữa khỏi mọi tâm tình buồn bực, khi được anh ân ái, phiền muộn đều không còn thấy tăm hơi.

Duy nhất ý niệm chính là, sẽ nghiện mà quấn lấy anh, muốn đòi hỏi anh càng nhiều.

Rõ ràng ở bên nhau đã một năm rưỡi, nhưng mỗi lần đều cảm giác rất mới mẻ.

Khi cô bị anh ôm hôn thân mật, trái tim vẫn rung động kịch liệt. 

Hai người ôm hôn, anh đem cô ‘ăn sạch sẽ’ từ trong ra ngoài, tạo cho cô cảm giác rất kì diệu, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng. 

Ngày mai anh biết cô không cần dậy sớm, anh liền lăn lộn hai lần. Ngay từ đầu cô quấn lấy anh, nhưng sau có lẽ anh chưa thỏa mãn lại muốn cô thêm một lần nữa.


Ban đầu tính toán muốn ngủ thẳng giấc đến tự nhiên tỉnh, thế nhưng đồng hồ sinh học không cho phép, Thịnh Hạ như thói quen, buổi sáng ngày hôm sau còn chưa đến 7 giờ đã thức dậy, người nằm kế bên sớm đã rời giường.

Thịnh Hạ kéo rèm cửa ra, thấy Nhậm Ngạn Đông đang ở trong bể bơi.

Anh mỗi ngày đều rèn luyện ít nhất là chạy bộ hoặc bơi lội, thời gian rảnh chút còn có tập thể hình.

Rửa mặt xong, Thịnh Hạ đắp mặt nạ, bên ngoài còn lạnh, cô bọc áo khoác gió của Nhậm Ngạn Đông đi ra ngoài, áo gió chỉ che được bắp chân cô, khi gió lạnh thổi truyền đến từ mắt cá chân đi lên, cô run cả người.

Nhậm Ngạn Đông chợt dừng bơi lội, Thịnh Hạ ngồi ở ghế bể bơi vừa nhàn nhã vừa ôn tập, dưới thời tiết không quá thoải mái, trời đang lạnh, nếu không thì phong cảnh ở đây rất đẹp.

Nhậm Ngạn Đông nhìn về phía cô: “Sao em không ngủ thêm một chút?”

Thịnh Hạ ôm trán, chỉ vào mặt nạ trên mặt, ý là không tiện nói chuyện.

Gió lạnh gào thét, bắp chân và mắt cá chân của cô không chịu nổi.

Một lát sau cô đem ghế dựa lại gần ghế kế bên có một chiếc khăn tắm nằm trên đó, lấy qua đắp cả chân trừ bàn chân ra, lúc này mới cảm thấy ấm áp.

Chờ cô bên này đắp xong khăn tắm, Nhậm Ngạn Đông cũng dừng bơi, lên bờ.

Anh nhìn cô, "Sợ lạnh mà cũng không thể mặc thêm một cái áo khoác được sao?"

Thịnh Hạ lắc đầu, lẩm bẩm: “Không lạnh.”

Nhậm Ngạn Đông chỉ mặc quần bơi, cơ bụng rắn chắc lộ ra trước mắt Thịnh Hạ, tuyến nhân ngư như ẩn như hiện, Thịnh Hạ thích ngắm cơ bụng anh, đường cong cân xứng, không thể miêu tả hết cảm giác mỹ mãn.

Nhậm Ngạn Đông cả người ướt sũng, anh rút khăn tắm từ trên đùi cô lau mặt và tóc.

Thịnh Hạ thường dùng khăn tắm của anh bao cả chân, anh mỗi lần đều không ngại, trực tiếp cầm đi lau mặt, cô đã sớm tập mãi thành thói quen. Anh có thói ở sạch, người khác khẳng định sẽ không thể chạm hay dùng đồ vật của anh, nhưng ngoại lệ chỉ có cô.

Theo anh nói là trên người cô có chỗ nào anh không ‘ăn qua’? Miệng lưỡi đều không ngại, những chỗ khác càng không cần ghét bỏ.

Cho nên cô mặc quần áo anh cũng có thể trực tiếp mặc lại, cô đắp chân bằng khăn tắm của anh thì anh cũng có thể cầm đi lau mặt.

Đơn giản lau khô đầu tóc, Nhậm Ngạn Đông duỗi tay đem mặt nạ trên mặt cô tháo xuống.

Thịnh Hạ nhíu mày, “Anh làm gì vậy!?”

Nhậm Ngạn Đông: “Vận động ra chút mồ hôi để giải độc, không phải tốt hơn đắp mặt nạ sao?”

Anh cất bước đi vào biệt thự.

Thịnh Hạ bước theo phía sau, “Đêm nay anh có tiệc xã giao không?”

Nhậm Ngạn Đông bước chân chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao vậy?”

Thịnh Hạ: “Muốn ăn cơm tối với anh."

Suy nghĩ một hồi, Nhậm Ngạn Đông gật đầu, lại hỏi: “Muốn đi ăn ở đâu?”

Thịnh Hạ sao cũng được, để anh tùy ý sắp xếp.

 

Sau khi sửa soạn một chút, hai người bắt đầu ăn sáng.

Khi đang ăn, Thịnh Hạ nhận được tin nhắn của Hạ nữ sĩ nhắc nhở, [Ngày thi lên thạc sĩ còn 25 ngày.]

Mẹ con không giận nhau lâu, mặc kệ cô cùng mẹ một ngày trước khắc khẩu nhiều thế nào, đối chọi gay gắt lên, ngày hôm sau mẹ cô vẫn làm như chưa có việc gì xảy ra, nên quan tâm vẫn là quan tâm.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng tính cách này từ mẹ, từ trước đến nay không có việc phiền lòng nào mà cô có thể để bụng lâu hơn hai ngày.

Thịnh Hạ dùng sức cắn một miếng bánh mì, [Đang luyện chữ, chớ làm phiền.]

Bà Hạ cũng biết cô bịa đặt lung tung, không để ý tới cô.

Thịnh Hạ đẩy điện thoại sang một bên, hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Làm nghiên cứu sinh có nhất thiết phải làm đồ án với giáo sư không?”

Nhậm Ngạn Đông: “Cũng phải xem em đi theo giáo sư nào, chỉ khi người giáo sư đó có đủ tài nguyên ở lĩnh vực này thì mới có hạng mục để làm.”

Thịnh Hạ gật gật đầu, nói với giọng thoải mái: “Nếu không cũng không sao, đến lúc đó, em gợi ý thầy hướng dẫn giới thiệu cho vài dự án là xong đúng không?”

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô với giọng điệu nghiêm túc, anh hỏi: “Em tìm đâu ra hạng mục?”

Thịnh Hạ: “Em không có, nhưng anh có, mẹ em có, chú em cũng có, em chắc cũng sẽ có, tùy tiện lấy một cái không phải là được sao?” Điều này chỉ là việc nhỏ với bà Hạ và chú của cô.

Cô nói: “Anh cho em hai cái dự án vậy đủ dùng.”

Nhậm Ngạn Đông: “Ai nói anh nhất định phải cho em?”

Thịnh Hạ: “Em nói.”

Bánh mì cô chỉ ăn nửa miếng, bắt đầu ăn salad rau.

Nhậm Ngạn Đông vừa mới cắn một miếng bánh mì nướng kiểu Pháp, Thịnh Hạ thò đầu lại gần, “Cho em ăn một miếng, em muốn ăn cái anh đang ăn trong miệng kia.”

Nhậm Ngạn Đông chưa cho, nuốt xuống, cằm khẽ nhếch, “Em không tự làm được sao?”

Thịnh Hạ: “Em muốn cái hương vị trong miệng anh."

Nhậm Ngạn Đông lại cắn một chút, miệng đối miệng, đút cho cô.

Thịnh Hạ: “Một miếng này bằng một phần năm cái xúc xích à?” Cô phải tính toán một chút calorie.

Nhậm Ngạn Đông bất đắc dĩ nhìn cô, “Chỉ là ăn sáng, em có cần mệt vậy không?”

Thịnh Hạ lắc đầu, nghiêm túc trả lời anh: “Không mệt, gầy đẹp mà, tâm trạng em cũng sẽ vui.” Vừa rồi ăn một cái xúc xích nhỏ và nửa ly nước chanh.

“Em tuy có chút thông minh nhưng khi đầu óc mệt mỏi, em vẫn phải dựa vào khuôn mặt của mình mà kiếm cơm chứ.”

Nhậm Ngạn Đông thiếu chút thì nghẹn, tiếp tục ăn bữa sáng.

Một mâm salad rau dưa, Thịnh Hạ cũng chỉ ăn hai phần ba, lúc sau lại uống thêm mấy ngụm sữa bò, bữa sáng cứ như vậy kết thúc.

Cô không vội vã rời đi, ngồi ở bàn ăn vừa học vừa nhìn Nhậm Ngạn Đông ăn sáng.

Cô ôm cằm, cười nửa miệng nhìn Nhậm Ngạn Đông, nhỏ giọng nói: “Nếu em không xinh đẹp, không có vóc dáng, em không tin anh sẽ vượt ngàn dặm để đưa mình lên giường của em?”

Nhậm Ngạn Đông: “….”

Lần này thật sự khó mà tiêu hóa.

Thịnh Hạ đứng dậy, đi đến dựa phía sau lưng anh, tay đưa lên bụng anh, làm bộ xoa xoa.

Nhậm Ngạn Đông liếc nhìn cô.

Thịnh Hạ hôn xuống môi anh, “Buổi tối gặp lại.” Cô mỉm cười, đi lên lầu.

Sau khi Nhậm Ngạn Đông đến công ty, Thịnh Hạ cũng thay quần áo đi ra ngoài.

Có lẽ cô là người đầu tiên đi đến cửa hàng tranh chữ sớm như vậy.

Trên đường đi, Thịnh Hạ đã gửi một tin trong nhóm bạn bè trên WeChat, [Thời gian này sẽ không lên mạng một tháng, đừng ai làm phiền.]

Lập tức, Mẫn Du gọi điện thoại tới cho cô, tất nhiên là thật sự không tin cô một tháng sẽ không lên mạng, “Lời này em nói sau đi, nhiều lắm hai ngày tới sẽ tự vả mặt.”

Thịnh Hạ cười: “Chị quá đánh giá cao em rồi, nhiều nhất là một ngày thôi.”

Trong nhóm chat của cô, có bà Hạ cũng đã xem được.

Mẫn Du nói: “Thừa dịp lúc này em không ôn tập, nói cho em biết, tam ca nhà em rất có năng lực, Thương Tử Tình bị đoạt quyền đại diện phát ngôn, hôm nay phía biên tập thông báo gặp mặt để đổi người phát ngôn, đến nỗi trang bìa tạp chí cũng chắc chắn không phải là cô ta.”

Tuy rằng không thích Nhậm Ngạn Đông, nhưng không thể không thừa nhận, anh ấy rất yêu chiều Thịnh Hạ, chịu tốn không ít tiền vì cô.

Thịnh Hạ hôm nay tâm tình rất tốt, không muốn nghĩ đến Thương Tử Tình tránh mất hứng, “Chờ em thi xong thì nói tiếp.” 

Thi xong thì đến khóa nghiên cứu sinh khai giảng, cô cũng không có nhiều thời gian để chuẩn bị.

Cô dặn dò Mẫn Du: “Chị có thể tranh thủ thời gian mấy tháng này, sắp xếp công việc cho em.” Chờ đến khai giảng, cô khá bận, cũng không thể được như bây giờ, thỉnh thoảng đi ra ngoài.

Mẫn Du sớm đã tính toán, “Trong mấy năm em đi học, chị chỉ cho em tiếp xúc với những hoạt động công ích, tuyệt đối không tiếp xã giao thương mại nào cả.”

Sau khi trò chuyện một lúc, vừa lúc đã đến cửa hàng tranh chữ, Thịnh Hạ mới cúp điện thoại.

Hôm nay Thịnh Hạ đến mà không nói trước với lão Vạn, cô biết lão Vạn buổi sáng sẽ tới cửa hàng tranh chữ một lúc, sau đó rồi đến công ty.

Cửa hàng vừa mở cửa, nhân viên đang dọn vệ sinh. Bọn họ nhận ra Thịnh Hạ, biết cô là bạn của ông chủ, chỉ vào phòng khách, “Ông chủ ở bên trong.”

Thịnh Hạ mỉm cười, nâng bước đi qua.

Lão Vạn chuyên chú nhìn tranh chữ trước mắt, không để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Trên bàn đang để một bức thư pháp, chính là bức tranh tối hôm qua Nhậm Ngạn Đông đem tới, ông đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào.

“Chú Vạn, chào buổi sáng.” Thịnh Hạ đã bước tới cửa phòng khách.

Lão Vạn nháy mắt đầu óc có chút trống rỗng, còn tưởng rằng bị ảo giác. Ông đột nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt là Thịnh Hạ, ông cũng là lần đầu tiên có tật giật mình.

Lão Vạn phản ứng so với bình thường chậm nửa nhịp, chần chờ do dự một lúc mới ổn định lại biểu cảm, "Người bận rộn như con có chuyện gì mà tới đây vậy?"

Ông vừa định đem bức thư pháp cất đi, nhưng phòng khách không lớn, Thịnh Hạ đã bước tới bên cạnh bàn, “Có cái gì quý vậy, làm chú bị mê hoặc rồi”

Cô quay mắt nhìn, cảm thấy nét chữ quen quen, sau đó hướng mắt đến chỗ ký tên.

Lão Vạn vừa rồi không kịp cất về, đành tuyệt vọng dùng tay che đi tên Hạ Mộc. Thịnh Hạ chỉ thấy tên  ở chỗ chữ ký và con dấu của Nhậm Ngạn Đông.

“Là chữ của tam ca.”

Lão Vạn cười ha hả, “Ừ, lão tam mấy năm trước tặng cho chú, chú đang cân nhắc treo lên trang trí và làm nó thành đồ quý.”

Thịnh Hạ là người ngoài nghề, nhìn không ra một câu trước và một câu sau là nét bút của hai người, cô và lão Vạn đều không phải người xa lạ, “Chú Vạn, cho con xem phúc tự này chút.”

Cô thích lưu trữ những bức tranh chữ của Nhậm Ngạn Đông viết, mấy năm gần đây, cô đã nhờ bạn chụp lại những dòng chữ trong lần Nhậm Ngạn Đông bán đấu giá tranh chữ ở tiệc từ thiện.

Lão Vạn nửa đùa nửa thật: “Chữ thư pháp của cậu ta cũng chỉ có chút giá trị, con thật sự lại coi trọng như vậy sao?”

Ông hất cằm về phía sô pha bên kia, nói, “Ngồi đi.”

Thịnh Hạ khẽ mỉm cười, “Có giá trị hay không, cái này tùy người.” Đối với cô mà nói, chữ của tam ca đều rất có giá trị.

Nói xong, cô qua ngồi xuống.

Lão Vạn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đem phúc tự kia gấp lại, sau đó cũng ngồi xuống, ông chuyển sang đề tài khác, “Sao hôm nay lại rãnh rỗi qua đây?”

Thịnh Hạ: “Muốn tặng cho tam ca một món quà, biết tam ca cũng như chú, nên con tới xin chú gợi ý một chút.”

Lão Vạn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tiễn Thịnh Hạ đi, “Chú nhớ lúc trước chụp một bức tự mà lão tam cũng thích, nhưng chưa đưa cho cậu ta xem. Coi như chú Vạn tặng con món quà nhân dịp diễn tấu đàn Violin kết thúc thành công tốt đẹp.”

Vừa nói, ông vừa đi đến két sắt lấy ra, muốn đem nhanh cho Thịnh Hạ xem.

Thịnh Hạ cười, xua xua tay, “Con có nhìn cũng không hiểu.” Xem không hiểu rốt cuộc chỗ nào đẹp, chỗ nào quý.

Lão Vạn: “Chú cho con đem tặng lão tam, bức phúc tự này treo ở thư phòng hay văn phòng đều rất thích hợp.”

Thịnh Hạ: “Vậy thì con sẽ cảm ơn không hết đâu.”

Sự ưu ái này không thể dùng tiền, cô biết đối với lão Vạn mà nói, người phú quý cũng khó mua lòng tốt, phúc tự này về sau cô sẽ dùng ân tình khác để đáp lại.

Quà cho Nhậm Ngạn Đông đã được chuẩn bị xong, nhưng Thịnh Hạ vẫn không quên, “Chú Vạn, phúc tự của tam ca kia, chú tặng cho con đi.”

Lão Vạn: “… Được rồi.” Đành phải dùng kế sách tạm thời, “Cả bức kia và bức này, chú sẽ treo khung tranh cho con, buổi chiều con hãy quay lại đây lấy.”

Ông hướng mắt nhìn đồng hồ, làm bộ dáng rất bận, “Thịnh Hạ, buổi chiều chú quay lại tâm sự cùng con nhiều hơn, bây giờ chú muốn đến công ty, lát nữa sẽ có cuộc họp.”

Thịnh Hạ đứng dậy, nói: “Chú Vạn, vậy chú đi đi, khi nào chuẩn bị xong con sẽ đến lấy.”

Cuối cùng cũng đã tiễn Thịnh Hạ đi, lão Vạn thở ra một hơi dài.

Ông lập tức gọi điện cho Nhậm Ngạn Đông, giải thích tình huống ngắn gọn cho Nhậm Ngạn Đông rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Tim anh thoáng nhói lên, sau lại nghe lão Vạn nói đã tạm thờ ứng phó, anh vậy mà lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh gác lại công việc, nói: “Tôi bây giờ chạy qua chú, viết một bức khác.”

Lão Vạn sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm, “Cậu tới ngay bây giờ sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Ừ.”

Lão Vạn: “Hôm nay cậu không bận?”

Nhậm Ngạn Đông mặc áo khoác gió vào, nói: “Bận.”

Đặt điện thoại xuống, lão Vạn thấy mình giống như đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc. Tạm gác lại, ông bắt đầu xử lý chữ ký của bức thư pháp kia.

Nhậm Ngạn Đông không kéo dài thời gian, nửa tiếng sau đã đến nơi.

Lão Vạn cũng đã xử lý xong bức thư pháp, uống ly trà để bình tĩnh lại.

Nhậm Ngạn Đông nhìn lên bàn, chữ ký đã bị lão Vạn trực tiếp cắt bỏ, bây giờ chỉ đơn giản là một bức tự không có chữ ký, cũng không có con dấu.

Lão Vạn chỉ về bức tranh đó, “Nếu không phải một nửa là do Hạ Mộc viết, vì tôn trọng cô ấy, tôi thật sự muốn đem xé nó rồi.”

Ông xoa xoa tim, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Lúc ấy sợ bị Thịnh Hạ phát hiện, cái loại cảm giác chột dạ này, ông không thể diễn tả bằng lời được.

Nhậm Ngạn Đông bắt đầu bày giấy Tuyên Thành, chuẩn bị viết chữ cho Thịnh Hạ, anh hỏi: “Sao Thịnh Hạ lại đột nhiên đến đây?”

Lão Vạn: “Tìm quà cho cậu, cô ấy nhờ tôi đánh giá, tìm một bức tranh chữ đẹp cho cô ấy, cô ấy thật không để tâm đến tranh chữ quý báu gì, xem cũng chưa xem, chỉ muốn đúng bức tranh cậu viết.”

Nhậm Ngạn Đông hơi ngừng lại, sau đó đem giấy Tuyên Thành trải dài ra.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Qua nhận xét có thể thấy tình cảm của độc giả đối với tam ca có ba loại:

1.Một số nàng tiên nhỏ: Không nỡ ngược tam ca của chúng tôi, anh ấy rất khốn khổ.

2.Một số nàng tiên: Ngược anh ta đến chết

3.Ngoài ra: Bối rối quá, có nên ngược hay không? Nếu ngược thì thấy đau khổ quá, nếu không ngược thì quá dễ dàng cho anh ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play