Giờ giải lao giữa buổi trình diễn chỉ khoảng mười phút, chuyên viên trang điểm lập tức tranh thủ dặm lại phấn cho Thịnh Hạ.

Từ gương trang điểm, Thịnh Hạ thấy người quản lý của cô, Mẫn Du, đang bước nhanh đi đến về phía cô. 

Sau một đêm bận rộn, Mẫn Du cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, cô dựa vào một bên gương trang điểm chụp cho Thịnh Hạ vài tấm hình, chuẩn bị cấp phúc lợi cho người hâm mộ.

“Đôi môi đỏ mọng anh đào của em thật đáng sợ, không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được." Mẫn Du chỉ thản nhiên thở dài.

Thịnh Hạ: “Tam ca có thể."

Thợ trang điểm còn đang đứng đây nên Mẫn Du không trả lời nữa, mà bắt đầu xem lại các bức ảnh vừa chụp.

Tam ca, con trai trưởng thứ ba của Nhậm gia,  Nhậm Ngạn Đông.

Mẫn Du và Nhậm Ngạn Đông đã mâu thuẫn từ khi còn nhỏ, đến bây giờ cô vẫn không thể chịu nổi người đàn ông này. Một câu cửa miệng cô hay nói về anh là: Tại sao khi còn nhỏ mình không đánh chết cậu ta?

Tuy nhiên, bây giờ Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông đang yêu nhau nên về cơ bản không muốn phàn nàn nhiều về anh, có điều cô vẫn giữ thành kiến đó. 

Thịnh Hạ hỏi tiếp: “Anh ấy vẫn chưa đến à?"

Mẫn Du do dự một chút: “Cậu ta đến rồi”

Câu nói dối trắng trợn này vốn là không muốn để Thịnh Hạ bị phân tâm, ảnh hưởng đến buổi biểu diễn đàn, nhưng khoảnh khắc do dự đó vẫn bị Thịnh Hạ thu hết vào mắt.

Buổi diễn tấu violin toàn cầu của cô kéo dài một năm rưỡi, cô đã đi đến 10 quốc gia, 29 thành phố và tổng cộng 30 buổi biển diễn. 

Điểm dừng đầu tiên là Bắc Kinh, điểm dừng cuối cùng cũng là Bắc Kinh.

Trong ba mươi buổi biểu diễn, Nhậm Ngạn Đông đến cổ vũ cô chỉ có hai lần, buổi biểu diễn đầu tiên và lần biểu diễn ở New York. 

Hôm nay là buổi diễn cuối trong đợt lưu diễn này, vốn dĩ anh đã hứa là sẽ đến.

Còn năm phút nữa bắt đầu buổi biển diễn, Thịnh Hạ nhìn lại mình trong gương, xem kỹ trang phục chỉnh tề, cô đưa điện thoại giao cho Mẫn Du giữ và quay người đi về phía sân khấu.

“Tam ca nhắn tin cho em." Điện thoại trong tay Mẫn Du rung lên.

Bước chân Thịnh Hạ khựng lại, cô quay đầu: “Anh ấy nói gì?”

Mẫn Du đọc tin nhắn: “Anh đến rồi.”

Thịnh Hạ: “Không cần trả lời.”

Mẫn Du làm một cử chỉ đồng ý: “Em yêu, đi thôi.”

Bóng dáng tự tin, kiêu hãnh đó bước về phía sân khấu.

Buổi hòa nhạc của Thịnh Hạ chưa bao giờ cần người dẫn chương trình. Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là dần dần an tĩnh. 

Một mình Thịnh Hạ đứng trên sân khấu, như chìm vào thế giới của riêng cô với tiếng đàn độc tấu. 

Trước mặt cô tựa như là một khoảng không trống rỗng, khi thì là đại dương bao la, khi thì là đồng cỏ mênh mông.

Đôi khi, đó là một sa mạc hoang vắng, vô tận.

Thịnh Hạ chiêu đãi cho cả khán phòng một bữa tiệc thính giác. Khi bài hát cuối cùng kết thúc, cô bước về phía trước sân khấu để cảm ơn, những người trên khán đài chợt nhận ra rằng buổi biểu diễn kéo dài trong hai tiếng đã kết thúc.

Mẫn Du ngồi ở hàng ghế cuối cùng của phòng hoa nhạc, nhanh chóng quay về phía hậu trường ôm Thịnh Hạ: “Trong ba mươi buổi biểu diễn, đêm nay là buổi biểu diễn mà em có phong độ tốt nhất.”

Cô đưa điện thoại cho Thịnh Hạ, vừa lúc rung báo tin nhắn đến, là Nhậm Ngạn Đông: [Anh còn tiệc xã giao, chắc đến khuya mới về, em về thì ngủ trước.]

Mẫn Du đang muốn hỏi cô có phải là Nhậm Ngạn Đông vừa nhắn tin hay không, thì phía cửa bên hậu trường có người đi đến.

Là mẹ của Thịnh Hạ, bà Hạ, đang cầm trên tay cầm một bó hoa hồng lớn.

“Mẹ.” Thịnh Hạ nhấn tắt màn hình điện thoại.

Bà Hạ: “Ngạn Đông tặng con, cậu ta đang bận tiếp đãi một đoàn khách thương vụ, lúc giữa tiệc cậu ta chạy ra cổ vũ cho con, vừa kết thúc thì đã vội vã quay về."

Thịnh Hạ nhận lấy bó hoa, đặt trên bàn trang điểm.

Bà Hạ mở điện thoại lên và tìm thấy đoạn video: “Mẹ đã quay lại và gửi cho bố con. Chúc mừng buổi hòa nhạc của con thành công tốt đẹp.”

Bố cô, ông có rất nhiều việc phải làm và có thân phận đặc biệt, chưa bao giờ đến xem buổi biểu diễn của cô.

Bà Hạ nhìn đồng hồ nói: “Cũng không còn sớm, con và Mẫn Du nên về trước đi. Mẹ cũng về chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn tài chính ngày mai.”

Thịnh Hạ thản nhiên hỏi: “Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn mẹ à?”

Bà Hạ: “Không, là chương trình phỏng vấn trên kênh tài chính.” 

Sau khi trò chuyện với con gái vài câu, bà Hạ vội vã rời đi.

Mẹ cô là giáo sư tài chính đại học và là giám đốc độc lập của một số tập đoàn niêm yết.

Cả bố và mẹ cô đều rất bận, cô cũng hình thành thói quen độc lập từ sớm, không cảm thấy quá mất mát.

Mẫn Du đưa áo khoác đến cho Thịnh Hạ: “Chị đưa em về.”

Thịnh Hạ từ chối: “Em tự về với tài xế được, chị cũng về sớm đi.”

Mẫn Du cũng không có gì phải khách sáo với cô, liền gọi điện thoại cho tài xế.

Thịnh Hạ vừa về đến nhà đã là rạng sáng, tắm rửa qua loa, lên giường chuẩn bị đi ngủ thì Mẫn Du lại gọi điện cho cô, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, loáng thoáng không nghe rõ Mẫn Du nói gì.

“Thịnh Hạ?" Mẫn Du không nghe lời đáp từ điện thoại.

Kêu một lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì nên cô đành phải cúp máy.

Thịnh Hạ đang trong giấc mơ, mơ thấy nữ diễn viên nổi tiếng Thương Tử Tình đoạt lấy người đàn ông của cô và lừa dối cô. 

Với tính khí nóng nảy của mình, cô chắc chắn mang theo một thanh kiếm dài năm mươi mét, giết chết Thương Tử Tình trong hai mươi lăm mét đầu tiên, sau đó dùng hai mươi lăm mét còn lại chém trực tiếp lên Nhậm Ngạn Đông.

Nhưng trong giấc mơ, cô lại rơi nước mắt, đau lòng nhìn Nhậm Ngạn Đông.

Tin nhắn WeChat nhấp nháy liên tục, cuối cùng giấc mơ đã thành hiện thực, cô hèn nhát đến nỗi tỉnh dậy.

Trước khi tỉnh dậy, cô đá một chân về phía bên cạnh, trống không, có đá vô tích. 

Cô mở mắt ra, ngơ ngác một lúc, chớp chớp đôi mắt, vẫn chưa thấy Nhậm Ngạn Đông về.

Vừa rồi trong lúc nằm mơ, cô đã khóc rất nhiều, vội vàng đưa tay sờ lên mặt vậy mà không phải khóc thật. 

Nhưng cảnh tượng trong giấc mơ quá chân thực. Ngay cả sau khi cô tỉnh dậy từ giấc mơ, nỗi tuyệt vọng vẫn chưa tan biến, vết thương vẫn còn sót lại.

Hôm nay quá mệt mỏi, cô vừa tắm xong đã leo lên giường ngủ, một nửa thân người không kịp phủ chăn. Cô cuộn mình vào trong chăn, cảm thấy lạnh lẽo như di chứng từ cơn ác mộng.

Một lúc sau, Thịnh Hạ gạt đi giấc mơ đó.

Trên thực tế, Thương Tử Tình vừa cướp quyền phát ngôn và đại diện quảng cáo kem dưỡng da, dù cô vừa mới ký hợp đồng xong, không ngờ đến phút cuối lại thay đổi người.

Trước khi ngủ Mẫn Du gọi điện đến, chính là nói đến quyền phát ngôn của cô đã bị cướp. Mẫn Du trong điện thoại mắng mỏ, nguyền rủa cả người Thương Tử Tình từ đầu đến chân.

Sau đó thì cô cũng mơ màng ngủ mà không đáp lời, Mẫn Du cũng cúp điện thoại.

Tiếp đó là cơn ác mộng của cô liền đến.

Tin nhắn WeChat vẫn nhấp nháy không ngừng, cô cầm điện thoại, có không ít tin nhắn từ bạn bè, ba tin nhắn cuối cùng từ Mẫn Du, cô liếc mắt nhìn sang đồng hồ đã là hai giờ sáng. Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa về.

Cô nhấn mở WeChat, Mẫn Du: [Ngày mai có buổi chụp hình, em nhớ đắp mặt nạ trước, rồi uống một ít nước.] Tin nhắn đã hiện từ hai giờ trước.

Tiếp tin nhắn thứ hai, Mẫn Du: [Người phụ nữ Thương Tử Tình này đang cố gắng chèn ép em, lần trước em không so đo với cô ấy, chị cũng lười tính toán, lần này thì em đừng ngăn cản chị, có ngăn cũng vô dụng.]

Tiếp tin nhắn thứ ba, Mẫn Du: [Tin tức về em thế mà lại thành hotsearch, em cũng đừng quá lo lắng, đây không phải là tin tiêu cực gì, hiện tại mọi người đâu dễ dàng, em đừng nhìn điện thoại nhiều, đôi mắt sẽ mỏi, xem như em tiết kiệm thuốc nhỏ mắt, tạo phúc cho nhân loại.]

Thịnh Hạ tóm lại nhớ những câu nói kinh điển của Mẫn Du: Con người ngày nay không thể sống thiếu bạn tình, không có đời sống tình dục cũng không phải là vẫn đề gì to tát, nhưng không thể sống thiếu điện thoại di động.

Có điện thoại để làm gì?

Cô bấm vào hotsearch trên Weibo, cái đầu tiên hiện ra là tên cô.

#Bình hoa nhà Đường, nụ cười làm say đắm cả thành phố#

Thoạt nhìn, tiêu đề hotsearch này không liên quan gì đến cô. Tiêu đề được viết như thế này bởi vì phần giới thiệu trên Weibo của cô là: Một chiếc bình hoa tinh xảo được khai quật từ thời nhà Đường.

Mẫn Du từng nói rằng, cô tuy là một chiếc bình, nhưng cũng là một bình vô giá, thuộc hàng cổ cao cấp.

Thịnh Hạ xem kĩ nội dung bên trong hotsearch, nội dung cụ thể là hình ảnh cô đứng trên sân khấu buổ biểu diễn đàn Violin tối nay. Sau khi bài hát cuối cùng kết thúc, cô mỉm cười cảm ơn khán giả.

Một số cư dân mạng để lại lời nhắn phía dưới: “Người phụ nữ quyến rũ nhất, nụ cười quyến rũ nhất.”

Những hình ảnh tối nay đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Trong các ảnh chụp đêm nay, bên dưới là lớp lớp khán thính giả ngồi, nụ cười này hướng về phía khách mời trên khán đài, hướng về phía Nhậm Ngạn Đông.

Trong vô thức, cô lại nghĩ đến giấc mơ lúc nãy, đá mạnh vào một bên giường, sau đó cánh cửa phòng ngủ mở ra.

Cô chợt quay đầu, nhìn người bước vào. 

Nhậm Ngạn Đông một thân tây trang màu đen, cúc áo sơ mi mở hai ba nút, giữa chân mày nhíu lại có mang theo vài phần mệt mỏi, tuy nhiên cũng không giảm chút nào sự tự phụ phảng phất nơi anh.

Biểu tình nhạt nhẽo, lạnh lùng.

Thịnh Hạ dường như đang mỉm cười giải thích cú đã vừa rồi: “Đây chính là truyền thuyết vừng ơi mở cửa ra, thật lợi hại phải không?”

Nhậm Ngạn Đông: “….” Anh liếc mắt về phía cô một cái, không nói tiếp.

Cô chắc vừa gặp ác mộng, thường đều là ăn vạ, trút giận lên người anh, cũng không phải một hai lần.

Sau khi treo bộ vest lên, anh đi đến bàn đầu giường sạc điện thoại, rồi thong thả cởi đồng hồ.

Thịnh Hạ đem gối trên đầu nhét về phía sau lưng dựa vào, sau đó đưa tay ra, Nhậm Ngạn Đông tháo đồng hồ xuống, nhìn cô rồi đeo đồng hồ vào cổ tay cô.

Thịnh Hạ không có việc gì liền chơi với đồng hồ của anh, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nói: “Anh uống rượu à?”

Nhậm Ngạn Đông bắt đầu cởi áo: “Ừ.”

Thịnh Hạ: “Anh đã uống mấy ly rồi?”

“Không say." Nhậm Ngạn Đông  xoay người đi vào phòng tắm.

Thịnh Hạ nghịch đồng hồ một lát cũng không thấy thú vị nên đặt đồng hồ lên bàn cạnh giường ngủ, với tay sang tắt đèn đầu giường rồi đi ngủ.

Mối quan hệ giữa cô và Nhậm Ngạn Đông hầu như giống như một vũng nước đọng, chỉ khi trên giường mới thật sự có sóng gió.

Lúc trước, khi vừa biết cô và Nhậm Ngạn Đông bên nhau, Mẫn Du đau lòng trong mấy ngày liền.

Mẫn Du hận sắt không thành thép: “Thịnh Hạ, em có bao nhiêu người theo đuổi, khi không lại tìm một khối băng núi ngàn năm ôm vào, không đông chết em à!? Chị từ nhỏ biết Nhậm Ngạn Đông là người đàn ông vô tâm, em cũng biết mà? Chị từng chịu ủy khuất khóc ba ngày ba đêm, anh ta còn tưởng là tuyến lệ của chị có vấn đề!!". Từ đó đến nay, Mẫn Du hận không thể đánh chết Nhậm Ngạn Đông, để đỡ phải phiền phức.


Khi Nhậm Ngạn Đông từ phòng tắm đi ra, Thịnh Hạ đã ngủ dưới chăn, quay lưng về phía anh.

Anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tắt đèn rồi nằm xuống.

Thịnh Hạ thật ra vẫn chưa ngủ, chỉ là cảm giác có người nằm xuống một bên, đợi một lát cô xoay người lại. Nhậm Ngạn Đông nằm ngửa, thanh âm có chút khàn khàn: “Không ngủ sao?”

“Đang ngủ.” Cô duỗi chân đá sang phía đùi anh, giả giọng biết lỗi: “Ngại quá, chân của em dài, đè hết lên người anh rồi."

Nhậm Ngạn Đông với tay mở đèn đầu giường, chỉ đủ chiếu sáng đầu giường, anh nâng đầu cô đem cánh tay mình làm gối cho cô nằm, ôm cô sát vào trong ngực.

Trên người anh mang theo hơi thở tươi mát độc lạ, xen lẫn chút hương thơm rượu vang đỏ phảng phất làm cô thêm say đắm, cô thích có ánh sáng khi nhìn vào anh, và Nhậm Ngạn Đông, người thích nhìn vào vào mắt cô cũng vậy.

Nhiều người phụ nữ trong giới thảo luận về Nhậm Ngạn Đông, nói rằng dù là người phụ nữ nào khi được một người đàn đông như Nhậm Ngạn Đông ôm và hôn, thì đều có thể 'sung sướng' mà không cần phải làm gì khác.

Sau này, có người nói, chỉ cần bị anh nhìn chằm chằm, trìu mến nhìn mấy phút cảm giác như được lấp đầy.

Thịnh Hạ chưa cảm giác được lấp đầy nhưng động tình thì có, cả thể xác và tinh thần đều động tình.

Ánh sáng đèn mang chút mờ ám, đường nét trên khuôn mặt Nhậm Ngạn Đông càng sâu sắc hơn, ánh mắt sâu không đáy. 

Thịnh Hạ vòng tay qua cổ anh, nhìn anh rồi thì thầm: “Anh có nhớ em không?”

Nhậm Ngạn Đông cúi đầu, ngậm lấy môi cô vào trong miệng, lúc anh thành công đi vào, bao nhiêu thương đau từ giấc mộng trước đó đều hoàn toàn biến mất.

Ở trong lồng ngực anh, Thịnh Hạ thoáng nghĩ lại giấc mộng kia, nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, liệu cô có tuyệt vọng không?

Bất quá cô sẽ kiềm chế, không để ai hay biết, chính vì là trái tim anh có chút lãnh đạm, thậm chí là lạnh nhạt.

Nhậm Ngạn Đông nhìn vào mắt cô, phát hiện có chút thất thần. Tiếp đó, Thịnh Hạ bị anh trừng phạt.

Nhậm Ngạn Đông liên tục hôn cô, không cho cô có cơ hội nói lời nào.

Có lẽ vì hai người đã gần một tháng không gặp nhau, Thịnh Hạ cảm thấy Nhậm Ngạn Đông hôm nay đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của cô, ôm, hôn… và chiều chuộng cô.

Cuối cùng, Thịnh Hạ vùi mặt vào cổ anh, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Nhậm Ngạn Đông thanh âm khàn khàn: “Muốn tắm không?”

Thịnh Hạ lắc đầu: “Không muốn."

Nhậm Ngạn Đông không nói thêm gì nữa, liền tắt đèn. 

Căn phòng giống như một bức màn đêm, đen như mực.

Thịnh Hạ có thói quen mỗi khi ân ái xong liền ôm Nhậm Ngạn Đông, lùi vào trong lồng ngực anh, thẳng cho đến khi ngủ.


Hôm sau, bảy giờ sáng, Thịnh Hạ có buổi chụp hình tạp chí, sáu giờ chuông đồng hồ đã bắt đầu náo loạn.

Thịnh Hạ lần đầu tiên dậy trước Nhậm Ngạn Đông, tắt chuông báo thức, cô xoay người vỗ nhẹ vào cánh tay Nhậm Ngạn Đông. 

Nhậm Ngạn Đông vô thức nâng tay ôm cô vào lòng, cô vừa chôn mặt vào ngực anh, vừa lắng nghe tiếng tim anh đập.

Im lặng khoảng hai phút, cô cũng không dám ngủ thêm, gắng gượng dậy tìm áo ngủ mỏng manh của mình, nhưng vẫn không tìm thấy, chắc hẳn tối qua lúc cô cởi ra, bị anh đã nằm đè lên.

Thịnh Hạ bước chân trần sang phòng thay đồ, tìm một chiếc áo sơ mi của Nhậm Ngạn Đông mặc vào, vừa đủ che bắp chân, vừa đi vừa cài ngẫu nhiên vào nút.

Cô thích đi chân trần trong phòng ngủ và phòng tắm lót gạch men sứ, vì vậy cô luôn thêm một tấn thảm có màu sắc và hoa văn yêu thích, mỗi lần đều từ bồn rửa tay vẫn luôn bày quần áo đến cửa phòng tắm.

Tối hôm qua ‘hoạt động’ quá mệt mỏi, quá lười dọn dẹp. Cô lấy tấm thảm trên kệ và trải nó ra.

Chờ lúc cô tắm rửa xong, đi ra ngoài thì người trên giường đã thức dậy, trong phòng cũng không có người.

Thịnh Hạ đắp mặt nạ dưỡng ẩm, kéo mở bức màn của sổ.

Trong bể bơi trong sân, Nhậm Ngạn Đông đang bơi.

Bây giờ đã là cuối tháng 11, mặc dù nhiệt độ nước trong hồ ổn định, nhưng nhiệt độ ngoài trời không cao, anh cũng không cảm thấy lạnh.

Chiêm ngưỡng một chút nam sắc, cô lột mặt nạ dưỡng ẩm ra, bắt đầu duõng da.

Mẫn Du có quan niệm thời gian luôn rất mạnh, nói 7 giờ đón cô thì tuyệt nhiên sẽ không đến trước một phút đồng hồ. Bây giờ mới 6 giờ 40, Thịnh Hạ ngồi ở sô pha xem điện thoại.

Vài giờ sau, hotsearch của cô biến mất. Cô lục lại tiêu đề, thậm chí cả ảnh chụp cũng không thấy.

Có thể nói với năng lực này, ngoại trừ vị đang bơi lội kia, cô không nghĩ ra ai khác có thể làm được điều này.


Tác giả có lời muốn nói: Nhậm Ngạn Đông, một người đàn ông thích xóa các tìm kiếm thịnh hành.

___

Đối với tam ca, cuối cùng tôi đã chọn cách viết theo cách mà tôi thấy ổn như lúc đầu.

Trước đó có một nàng tiên nhỏ đã để lại tin nhắn yêu cầu tôi hành hạ tam ca hết mức có thể. 

Bạn nghiêm túc không? Nếu thật thì tôi có thể.

___

500 phong bì đỏ trong chương này~

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play