Còn năm phút nữa là đến 7 giờ, Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Mẫn Du, bảo cô năm phút nữa xuống lầu.

Thịnh Hạ nhận thức về thời gian tốt hơn Mẫn Du, nên cô quyết định đi xuống sớm hai phút, vừa nhét điện thoại vào trong túi xách, cửa phòng ngủ mở ra, Nhậm Ngạn Đông bước vào, anh đã thay đồ ở nhà, xem ra đã tắm ở dưới lầu.

Nhậm Ngạn Đông đi đến phòng thay đồ, đi qua đầu giường nhìn thấy có một chiếc áo sơ mi trắng.

Anh chỉ vào áo sơ mi, hỏi Thịnh Hạ: '"Em đã mặc qua?"

Thịnh Hạ nhìn thoáng qua, thấy đó là bộ đồ ngủ cô mặc lúc sáng sớm, “Em đã mặc rồi.” Cô đã thay một chiếc váy dài, chuẩn bị đi xuống lầu.

Nhậm Ngạn Đông cởi quần áo mặc ở nhà, trực tiếp mặc áo sơ mi vào người, chậm rãi, ung dung bắt đầu cài cúc áo, vừa đi vào phòng quần áo tìm chiếc quần hôm nay muỗn mặc.

“Sao hôm nay em dậy sớm vậy?” Anh vừa nói vừa đi vào phòng thay đồ.

Thịnh Hạ đi theo vào phòng, cô dựa vào cạnh cánh cửa: “Em đi chụp ảnh bìa tạp chí.”

Nhậm Ngạn Đông nghiêng đầu liếc nhìn, “Bìa tạp chí?”

“Ừm.”

“Khi nào xong?”

“Khó nói.”

Ngày thường anh không nói nhiều, cũng sẽ không hỏi cụ thể như vậy.

Cô hỏi: “Làm sao vậy?” Cô vừa nói vừa bước tới vòng tay qau cổ anh.

Nhậm Ngạn Đông: “Nếu kịp, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa.”

Buổi trưa cô khẳng định là không đến được. Buổi tối cô còn phải tham gia tiệc từ thiện: “Quên đi, chắc là không kịp.”

Nhậm Ngạn Đông đem áo sơ mi bỏ vào trong quần, vuốt thẳng nói: “Gần đây em có đặc biệt thích quà gì? Anh mua tặng em.”

“Có nhiều đó nha.” Thịnh Hạ buông anh ra, bước ra ngoài phòng lấy điện thoại. Một tháng này bận rộn, cô thích nhiều món đồ mà không có thời gian mua.

Nhậm Ngạn Đông rất thường xuyên mua quà tặng cô, kể cả vào những ngày lễ đặc biệt, vì anh muốn bù đắp cho thời gian anh không ở bên cạnh cô nhiều hơn.

Về việc nhận quà, cô đã sớm thành thói quen, sẽ không bài xích, cũng không quá vui sướng.

Từ lúc cô có kí ức đến nay đã 25 tuổi, cô đã được nhận rất nhiều món quà lớn nhỏ, cô cũng có thể nhớ được.

Lúc nhỏ, bố mẹ đều bận việc, mỗi dịp lễ hay sinh nhật, cô đều nhận được số quà gấp nhiều lần những đứa trẻ xung quanh cô.

Sau đó, bố mẹ cô li hôn và những món quà nhận được hàng năm lại gấp đôi.

Đặc biệt là mấy năm gần đây, mẹ tặng cho cô những món quà càng ngày càng đắt đỏ, đều là phiên bản giới hạn, bố cô cũng không chịu yếu thế hơn, cũng bù cho cô phần lớn số tiền mình có.

Có thể chính là do họ li hôn mà không bao giờ có ý muốn tái hôn, chỉ có cô là con một, không muốn cô thua thiệt hơn bạn bè, cho nên chưa bao giờ tiếc quà hay tiền đối với cô.

Thịnh Hạ mở bộ sưu tập ra cho Nhậm Ngạn Đông xem: “Có tổng cộng ba cái túi và hai chiếc đồng hồ.” Trong bộ sưu tập còn có một chiếc nhẫn kim cương, kiểu dáng mà cô thích, nhưng cô không mở ra.

“Ngoài ra còn có những chiếc váy cao cấp, em đều rất thích." Cô chỉ vào ảnh.

Thiết kế này thuộc bộ sưu tập đầu xuân cô chưa kịp xem, không nghĩ tới có hình ảnh chụp thật kinh diễm, cô đều cảm thấy không tồi.

Nhậm Ngạn Đông: “Gửi hết cho anh.”

Thịnh Hạ vừa mới chỉ mở hình một cái túi xách, bỗng Mẫn Du gọi điện đến, cô nghe máy: “Xuống ngay.”

Cô nhanh chóng hướng ra ngoài phòng, cũng không quên gửi hết hình ảnh qua cho Nhậm Ngạn Đông, khi đi tới cửa lại nói: “Buổi tối em còn có tiệc xã giao, chắc đến khuya mới về, anh về thì ngủ trước.”

Một cú rẽ tao nhã và rời đi một cách duyên dáng.

Nhậm Ngạn Đông cảm thấy lời này quen tai, bỗng dưng nhớ đến tối hôm qua anh nhắn tin cho cô một câu giống như vậy, cô hôm nay liền trả lại cho anh.


Trong giờ cao điểm buổi sáng tại nơi làm việc, giao thông khu vực Tập đoàn Viễn Đông ùn tắc nhất hôm nay. Một đoạn đường ngắn ngủi ùn tắc mất một giờ mới đến nơi.

Nhậm Ngạn Đông vừa đến văn phòng, nhờ thư ký chuyển một gói hàng cho anh. Đó là một gói hàng mua sắm trực tuyến. Nơi gửi là một hiệu sách, cũng có cảm giác giống như một cuốn sách.

Thư ký Hướng rất bối rối, bây giờ sếp có thể mua sắm trực tuyến?

Thu hồi lòng hiếu kỳ sang một bên, cô bắt đầu báo cáo công việc của mình.

Buổi sáng, ngân hàng đầu tư đã gọi cho cô để giới thiệu một dự án. Một công ty đang chuẩn bị đăng ký niêm yết và muốn giới thiệu đầu tư vốn cổ phần tư nhân trước khi cải cách cổ phần.

Ngân hàng đầu tư đã giới thiệu Công ty quản lý Tài sản Viễn Đông, một công ty con của Viễn Đông, cho các khách hàng của mình.

Nhậm Ngạn Đông vừa mở gói hàng vừa hỏi: “Công ty điện ảnh truyền hình? Giám đốc là ai?”

Thư ký Hướng: “Công ty điện ảnh Phẩm Ngu, chủ sở hữu Lệ Viêm Trác, đến từ Thượng Hải, không có thông tin nào khác.”

Nhậm Ngạn Đông khẽ gật đầu, "Chuyển thông tin của Phẩm Ngu cho công ty quản lý tài sản. Chúng ta sẽ thảo luận nên đầu tư hay không, cụ thể chờ mở họp sau lại bàn tiếp."

Thư ký Hướng đáp lời: “Được.”

Gói hàng được mở ra, đó là bài thi thực hành cho kì thi tuyển sinh thạc sĩ về tài chính. Nhậm Ngạn Đông hơi cau mày, tạm thời để sang một bên.

Thư ký Hướng cũng rời khỏi, rồi đóng cửa văn phòng lại.

Nhậm Ngạn Đông lần đầu gửi tin nhắn cho bạn bè ở Thượng Hải, [Giúp mình tìm hiểu một chút người tên Lệ Viêm Trác.]

Bạn: [ Là người có năng lực mạnh nhất Lệ gia, năm nay đã 30, nhưng có vẻ thờ ơ, không tranh giành về vốn cổ phần của tập đoàn. Anh ta có rất nhiều khoản đầu tư ở nước ngoài và đã bước chân vào lĩnh vực điện ảnh trong hai năm gần đây.]

Nhậm Ngạn Đông: [Cảm ơn.]

Bạn hỏi: [Cậu có ý định hợp tác với anh ta không? ]

Nhậm Ngạn Đông: [Công ty điện ảnh của anh ta chuẩn bị IPO, muốn giới thiệu vốn cổ phần tư nhân.]

Bạn: [Lệ Viêm Trác rất có năng lực, cậu có thể suy nghĩ việc đầu tư này. Anh ta tìm đến Viễn Đông, cũng là muốn mượn sự trợ giúp của Công ty Tài sản Viễn Đông cảu cậu để để đưa ra thị trường thêm thuận lợi, đến lúc đó cậu có thể đặt điều kiện cao hơn.]

Sau khi trò chuyện với bạn bè, còn nửa tiếng mới đến giờ họp, Nhậm Ngạn Đông nhắn tin với Thịnh Hạ, thuận tay mở tập hồ sơ về Lệ Viêm Trác xem.

Thịnh Hạ đã tới studio, đang chỉnh lại trang phục chụp hình và trang điểm.

Lần này chụp cho bìa tạp chí, nhà tài trợ quảng cáo lớn nhất là một  thương hiệu xa xỉ.

Nhà tài trợ ban đầu đề nghị người phát ngôn thương hiệu của mình làm nhân vật trang bìa cho số báo này, nhưng ban lãnh đạo cao cấp của tạp chí thời trang đã ký hợp đồng với đội ngũ sản xuất của Thịnh Hạ.

Nhà tài trợ vừa nghe là Thịnh Hạ cũng không có ý kiến.

Thịnh Hạ là khách quen thường xuyên đến xem các buổi trình diễn thời trang cao cấp của họ và cô cũng mặc trang phục thời trang cao cấp theo mùa của họ trong chuyến lưu diễn này.

Họ đề nghị người phát ngôn của thương hiệu là Thương Tử Tình, cho đến khi đến trường quay mới biết bìa tạp chí của số báo này là Thịnh Hạ.

Mẫn Du từ trong túi lấy di động của Thịnh Hạ ra, “Tam ca của em gọi điện thoại đến.”

Chuyên viên trang điểm cùng với stylish đều là thuộc đội nhóm của Thịnh Hạ. Họ trang điểm gần xong nên kiếm cớ rời khỏi phòng thay đồ.

 Thịnh Hạ tiếp nhận di động, hẳn là gói hàng của cô tới rồi.

“Dạ?”

“Em muốn tìm hiểu thêm tư liệu để thi lên thạc sĩ?”

“Đúng vậy.” Cô quên mất địa chỉ cụ thể của biệt thự nên trực tiếp điền địa chỉ công ty anh.

Nhậm Ngạn Đông như mơ hồ hỏi thêm: “Mua làm gì?”

Thinh Hạ: “Để học thi.”

“…Muốn thi lên thạc sĩ?” Đây là lần đầu tiên Nhậm Ngạn Đông có kiên nhẫn hỏi nhiều như vậy.

Thịnh Hạ: “Hừm, nếu không em mua làm gì?” Cô cũng đã báo danh thi, tham gia thi vào tháng 12.

Nhậm Ngạn Đông: “Tại sao đột nhiên em muốn thi thạc sĩ kinh tế?”

Thịnh Hạ nhìn mình trong gương, nói: “Em muốn làm một cái bình hoa có học thức cao.”

Nhậm Ngạn Đông: “….”

“Mẹ em nói nếu em biết nhiều hơn về tài chính thì sẽ tốt cho em, em và anh cũng có chung chủ đề” Cô mỉm cười nói, “Thật ra việc tham gia kỳ thi không quan trọng, chỉ là em và anh trước nay đều không có chung đề tài nói chuyện.”

Dừng một chút, “Tam ca, anh thấy thế nào?”

Nhậm Ngạn Đông không trả lời, rất nhanh, giọng của Thịnh Hạ lại truyền đến: “Có đôi vợ chồng nào mỗi ngày ở nhà đều nói chuyện công việc? Họ nói chuyện về mối quan hệ của mình cho đến chán. ”

Sở dĩ mẹ cô thúc giục cô thi lên thạc sĩ, nguyên nhân sâu xa là mẹ cô vẫn là ngại bằng cấp cô quá thấp, thật sự khá ngại không muốn khoe ra.

Mẹ cô tốt nghiệp Đại học Harvard, thỉnh thoảng nhắc mãi ở bên tai cô: “Nếu con đăng ký học thạc sĩ ở nước ngoài, nỗ lực thêm nhiều thì có thể làm được.”

Cô: “Mẹ à, chúng ta không có duyên làm bạn học nên cứ làm mẹ con thôi. Mẹ và con gái thật tuyệt.”

Cô đặt hết nỗ lực tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại trượt trường đại học mà mẹ cô mong muốn. 

Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ cô khuyên cô tiếp tục học nghiên cứu sinh. Cô lại chỉ mê trình diễn đàn Violin và thực hiện một trong những ước mơ của mình, về sau đôi lúc cùng mẹ vẫn hay giằng co tranh luận vấn đề này.

Cuối cùng cô cũng nhường một bước, cam kết sau khi kết thúc lưu diễn sẽ thi lên thạc sĩ.

Mẹ cô vẫn là cảm thấy việc kéo đàn Violin không đủ nuôi sống bản thân.

Ngay cả người bố luôn yêu chiều cô cũng cho rằng, việc đam mê đàn Violin chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, nên coi như một sở thích thay vì luôn phải lên sân khấu. Suy cho cùng, không một gia đình quý tộc nào muốn cưới một cô con dâu danh giá như vậy.

Trong điện thoại im lặng mấy giây, Thinh Hạ thu hồi suy nghĩ: “Lấy bằng thạc sĩ cũng tốt, em sẽ không cần hỏi anh vốn cổ phần tư nhân là gì, cũng không cần hỏi mô hình Lob là như thế nào.”

Bất quá chung đề tài vẫn là tâm linh hòa hợp.

“Anh thích bơi lợi và chạy bộ, em thích khiêu vũ và yoga, anh thích thư pháp và đánh bài, còn em gỏi đàn Violin và hội họa.”

Nhậm Ngạn Đông lại cầm một tờ bài tập khác xem qua, “Không tới một tháng nữa sẽ tổ chức kì thi, nếu không chuẩn bị kĩ càng, chỉ làm bài này cũng vô dụng.”

Trường đại học mà cô đăng ký vào giữa mùa hè đã tổ chức kì thi 396 và tiếng anh II. Chuyên ngành đại học của cô  là toán học, tiếng anh của cô được được mẹ cô đào tạo ngay sau khi cô sinh ra.

Cô đã chuẩn bị cho các khóa học chuyên nghiệp hơn một năm, hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.

“Nếu em vượt qua kì thi, anh khen thưởng em thế nào?”

“Anh còn chưa nghĩ tới.” Nhậm Ngạn Đông gấp bài tập lại: “Anh đang bận.”

Thịnh Hạ: “Ừ.” Cô trực tiếp tắt máy.

Mẫn Du vừa lúc đi vào, thấy cô đang cầm sợi chỉ, cô hơi nâng cằm, “Đi thôi, thợ chụp ảnh đang đợi em.”

Buổi chụp hình thuận lợi hơn dự kiến và hoàn thành công việc sau ba tiếng đồng hồ.

Mẫn Du hỏi Thịnh Hạ: “Buổi chiều em đi chơi cùng chị và buổi tối trực tiếp đến tham gia tiệc từ thiện hay không, hay là nên đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó buổi tối chị đến đón em?”

Thịnh Hạ: “Ở nhà khá nhàm chán, em tìm một chỗ uống ly cà phê.”

Mẫn Du tìm trong túi đa năng của mình một chiếc khẩu trang, “Đây, xuống xe hãy đeo vào, miễn làm cho giao thông tê liệt.” Đang nói chuyện, di động của cô vang lên, là chủ biên của tạp chí thời trang.

Mẫn Du nghe xong, sắc mặt khẽ biến, âm thanh tiếng nói vang từ di động của cô không nhỏ, Thịnh Hạ cũng nghe được, theo ý muốn chủ biên, hình chụp của Thịnh Hạ cho tạp chí phải điều chỉnh một chút, muốn thay đổi hình ảnh trang phục.

Mẫn Du: “Đổi quần áo? Là ai yêu cầu? Đại diện bìa tạp chí là ai?”

Chủ biên: “Thương Tử Tình.”

Mẫn Du thẳng tiếp, cô cũng không có ý định làm khó chủ biên, “Hãy nói với tổng biên của cô, tuân theo hợp đồng.”

Chủ biên hơi hơi thở dài, căng da đầu nói: “Bộ phận pháp lý của chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”

Ý tứ đã quá rõ ràng, theo quy định bồi thường vi phạm hợp đồng. Lời đều đã nói trước, cũng không giữ chữ tín.

Mẫn Du nóng nảy hơn, “Cô đối xử với tôi như một con khỉ à? Vì đáp ứng với lịch chụp hình, chúng tôi vừa kết thúc lưu diễn đàn đều không có thời gian nghỉ ngơi, vội vàng sắp xếp lịch sang đây, chụp xong rồi thì ném cho chúng tôi một câu muốn thay đổi người mẫu bìa tạp chí?”

Chủ biên tập thật sự rất thích Thịnh Hạ, nhưng chọn người chụp cho trang bìa thì không phải do cô quyết định, là do ý tứ của tổng bộ.

Mẫn Du cúp máy, gọi đến trụ sở tạp chí thời trang, “Ý anh là gì?”

Phó tổng đầu tiên xin lỗi, sau đó nói mấy câu tử tế: “Tôi đang định gọi cho cô, cô đừng tức giận, số sau tôi sẽ sắp xếp cho cô, nhưng ảnh phải chụp lại.”

Bởi vì nhà tài trợ cho số tiếp theo quảng cáo không phải là thương hiệu này, nên không thể mặc quần áo của thương hiệu này.

Mẫn Du: “Anh thật sự nghĩ tôi rảnh rỗi như vậy sao? Tôi chỉ nóng lòng chờ chụp ảnh cho anh thôi à?” Mẫn Du cùng phó tổng bất quá giao tình không sâu.

Phó tổng thẹn thùng, “Không phải do tôi không sắp xếp, cô cũng không phải mới vào nghề này một hai ngày, người ta tạm thời rút lui không phải chuyện thường tình sao? Thương Tử Tình là người của Dư tổng, chúng tôi thật sự không thể làm gì được.”

Mẫn Du: “Dư tổng nào?”

Phó tổng: “Dư Trạch.”

Sắc mặt Mẫn Du đột nhiên tái nhợt, ngón tay khẽ run lên.

Thịnh Hạ giật lấy di động, trực tiếp ngắt cuộc gọi, “Chỉ là một trang bìa tạp chí mà thôi.” Cô vỗ nhẹ vai Mẫn Du, “Không sao đâu, em cũng không có việc gì.”

Dư Trạch, người yêu cũ của Mẫn Du, một kẻ cặn bã đã từng khiến cô tổn thương đầy mình.

Kể từ đó, Mẫn Du vẫn luôn sống như một người đàn ông, không bao giờ yêu nữa và mối quan hệ giữa cô với gia đình trở nên căng thẳng.

Trước đây cô khá thắc mắc, vì cái gì Thương Tử Tình lại nhắm vào cô. Hiện tại thì đã biết rõ, Thương Tử Tình không phải nhắm vào Thịnh Hạ, mà là cố ý làm khó Mẫn Du, như thể đang khoe khoang thứ gì đó.

Mẫn Du điều chỉnh lại biểu cảm của mình, “Thật xin lỗi, liên lụy đến em rồi.”

“Hai chúng ta còn dùng lời này?” Thịnh Hạ lấy một chai nước, vặn ra cho Mẫn Du, “Việc này chị cũng đừng lo nữa, em tự có cách xử lý.” Trước kia cô chỉ là lười tranh cãi với bất cứ ai, nhưng không có nghĩa là cô không thể tranh luận.

Sau khi đến câu lạc bộ tư nhân nơi họ thường lui tới, cả hai dùng bữa đơn giản, nghỉ ngơi một lát, Mẫn Du liền quay lại trạng thái làm việc như ban đầu, bắt đầu đều phối công việc tiếp theo cho cô, hoãn mọi công việc cho đến sau kì thi tuyển sinh thạc sĩ.

Thịnh Hạ đang uống nước chanh với tâm trạng chán nản, thỉnh thoảng nhìn về phía Mẫn Du làm việc như không có gì xảy ra, khi nói chuyện điện thoại với người khác, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, thả lỏng giống như chưa từng xảy ra chuyện liên quan đến Dư Trạch.

Thịnh Hạ cầm điện thoại di động đứng lên, chỉ hướng nhà vệ sinh. Mẫn Du hiểu ý, gật gật đầu.

Thịnh Hạ không đi vệ sinh, chỉ tìm một nơi an tĩnh gọi điện thoại cho Nhậm Ngạn Đông.

“Em muốn đổi ý về việc mua quà một chút.” Cô cùng với Nhậm Ngạn Đông từ trước đến nay đều nói chuyện thẳng thắn, không quanh co lòng vòng.

Nhậm Ngạn Đông: “Không cần đổi, em còn thích cái gì? Gửi hình cho anh.”

Thịnh Hạ: “Lần này không phải đồ vật, muốn anh xả giận giúp em.”

Nhậm Ngạn Đông vốn dĩ đang xem văn kiện, dừng một chút, “Làm sao vậy?”

Thịnh Hạ giải thích ngắn gọn toàn bộ câu chuyện, “Hôm nay em chụp bìa tạp chí đã bị người khác tranh cướp quyền đại diện phát ngôn, em cũng không phải muốn vị trí này ngay bây giờ, thế nhưng muốn triệt thương Tử Tình ngay. Tuy nhiên, sau khi kỳ thi lên thạc sĩ, em phải có lại hai thứ, một là quyền đại diện phát ngôn, hai là đại diện quảng cáo.”

Nhậm Ngạn Đông không đáp lại lập tức, trong điện thoại nhất thời trầm mặc.

Thịnh Hạ vốn tưởng rằng anh sẽ từ chối, nhưng giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: “Hai cái có phải quá ít không? Em có thể nhớ hết không? Bốn cái đi.”

Không thể không nói, Thịnh Hạ có chút cảm động, cô cũng biểu hiện chút hành động biết ơn, “Hai tháng tới, em hứa sẽ không đá anh lúc ngủ nữa.”

Nhậm Ngạn Đông: “….”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Hạ: Tôi cũng là người tốt bụng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play