Ngôi Sao Của Anh Thật Ngọt

Chương 5: “Lục Chấp đồ lưu manh! Đồ lưu manh!!!”


1 tháng

trướctiếp

"Thấy sợ rồi sao?" Hạ Lương Ngọc khinh thường nói.

"Sợ?" Tào Tín vừa mới thở phào nhẹ nhõm, khi nghe Hạ Lương Ngọc nói những lời này thấy thật buồn cười.

"Cậu ta chính là lười chấp nhặt với cậu. Cậu đâu mới biết Lục Chấp có một ngày, không biết Lục Chấp là loại người gì sao?"

"Không phải chỉ là trông coi quán bar thôi sao?" Hạ Lương Ngọc nói.

“Ai mà không biết đánh nhau?”

Ngụy Toàn cười khan một tiếng: “Lớp 2,3 đã giỏi đánh nhau, lúc trước có bảy tám người chăn cậu ấy lại, bây giờ gặp mặt không phải đều phải gọi một tiếng Lục ca sao.”

Tào Tín vỗ vai Hạ Lương Ngọc: “Nếu bởi vì Tiểu Điềm Điềm mà gây khó dễ cho cậu ta, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết. Tôi thấy cậu ấy đối với Tiểu Điềm Điềm một chút ý tứ cũng không có.”

"Hạ ca, cần gì chứ." Ngụy Toàn cũng đứng lên khuyên nhủ.

"Tôi biết Hạ ca cũng có thủ đoạn, nhưng Lục Chấp từ nhỏ lăn lộn bên ngoài, đụng đến không sạch sẽ, đối với cậu cũng không tốt."

"Lời này của cậu có ý gì?" Tào Tín đẩy Ngụy Toàn một cái.

“Ai không sạch sẽ?”

Ngụy Toàn lui về phía sau một bước, vội vàng nói: “Cậu gấp cái gì? Tôi đây không phải khuyên Hạ Lương Ngọc sao?”

"Khuyên người khác thì không cần nói tiếng người sao?" Tào Tín nói.

“Bớt con mẹ nó khua môi múa mép sau lưng đi.”

"Được rồi hai người cãi nhau cái gì chứ?" Hạ Lương Ngọc cắt ngang hai người.

“Cậu ta không có tâm tư đó là được, tôi cũng không nghĩ đến việc trêu chọc với hắn.”

Chuông vào học vang lên, Lục Chấp đi theo tiếng chuông vào phòng học.

Cậu vừa mới rửa mặt, mái tóc đen ướt nhẹp, mềm mại rũ xuống trước trán. Cái bàn đã được Tào Tín dọn dẹp lại, cậu nhìn thời khoá biểu dán bên cạnh bàn của Tuyết Tín rồi lấy sách hóa học của mình ra.

Trước cửa lớp, Nguyễn Điềm Điềm đang cố điền hết vào tờ đơn trước khi tiết hóa học bắt đầu.

Hồ Kiều nghiêng đầu nói: "Cậu thật sự thích Lục Chấp sao?" 

Nguyễn Điềm Điềm không nói gì, chỉ bỏ tờ đơn vào trong sách.

"Cậu ta hung dữ, còn không thích nói chuyện nữa, cậu thích cậu ta cái gì?" Hồ Kiều nói. 

"Vì cậu ta lớn lên đẹp trai sao? Hạ Lương Ngọc cũng đẹp trai mà!”

Nguyễn Điềm Điềm bả vai rũ xuống: “Bây giờ tớ càng ngày càng ghét Hạ Lương Ngọc.”

Ánh mắt Hồ Kiều lập tức sáng lên: “Nhưng cậu không cảm thấy cậu ta là một tổng tài bá đạo sao?”

Nguyễn Điềm Điềm khinh bỉ: “Tớ không thích tổng tài bá đạo.”

Hồ Kiều thở phì phì: “Ừ, cậu hẳn thích đại ca xã hội đen.”

Nguyễn Điềm Điềm mỉm cười: “Cậu đang nói Lục Chấp sao? Cậu ấy thực ra rất đáng yêu đó.”

Hồ Kiều sợ ngây người: “Đáng yêu chỗ nào chứ!”

"Cậu ấy..." Nguyễn Điềm Điềm có chút nghẹn lời.

Lục Chấp sẽ gọi cô một tiếng bảo bối thật ngọt ngào, nhắc nhở cô ngủ sớm ngủ ngon, sẽ không cúp điện thoại trước, tương lai còn có thể gọi cô là vợ, còn lấy quần áo cho cô khi cô quên đem theo vào phòng tắm.…

Nguyễn Điềm Điềm đỏ mặt.

"Lần trước cậu ấy mua cho tớ một hộp sữa bò." Nguyễn Điềm Điềm mở sách hóa học ra

“Cậu ấy còn không đòi tiền tớ nữa.”

Nguyễn Điềm Điềm bị một hộp sữa bò mua chuộc không nghĩ tới, Lục Chấp hung dữ bị Hồ Kiều liệt vào đại ca xã hội đen, thế nhưng còn có ba người muốn trợ giúp cậu. 

Cậu ấy chắc chắn sẽ chọn mình.

Nguyễn Điềm Điềm tràn đầy tự tin. Kết quả Lục Chấp một cái cũng không muốn.

Vì thế hôm đó tan học, Nguyễn Điềm Điềm liền chăn Lục Chấp không cho cậu đi.

"Sao cậu không chọn tôi!" Nguyễn Điềm Điềm dang rộng cánh tay thành hình chữ đại (大), bịt kín cửa sau phòng học.

“Cậu chọn tôi được không!”

Lục Chấp lẳng lặng quay người đi về phía cửa trước.

Nguyễn Điềm Điềm chạy như bay trên hành lang, lúc chăn của trước thì phát hiện Lục Chấp đã đi từ cửa sau ra ngoài.

Cô đeo cặp sách chạy chậm, đi bên cạnh Lục Chấp sửa lại mái tóc mái bị thổi tán loạn trên trán mình.

Lục Chấp tay dài chân dài, bước đi rất nhanh, Nguyễn Điềm Điềm phải tăng tốc mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp cậu.

Cô vươn tay, giữ chặt tay áo Lục Chấp: “Lục Chấp, cậu đi nhanh quá đi!”

Lục Chấp dừng lại bước chân: “Buông tay.”

Nguyễn Điềm Điềm hừ một tiếng: “Không buông.”

Mấy ngày chung sống hòa bình này, là gan của cô càng ngày càng lớn. 

Lục Chấp hít một hơi thật sâu: “Tôi không cần...”

"Cần!" Đôi mắt đen láy của Nguyễn Điềm Điềm mở to trừng cậu.

“Cậu nhất định cần!”

“Mặc dù thành tích của tớ không tốt, nhưng tớ có thể giúp cậu chép bài tập hàng ngày, tiếng anh cần viết văn tớ cũng có thể dịch cho cậu.”

Lục Chấp thờ ơ.

Nguyễn Điềm Điềm lắc lắc tay áo Lục Chấp, nhẹ giọng nói: “Có được không...”

Lục Chấp quay mặt đi, hồi lâu mới quay lại nhìn cô gái làm nũng bên cạnh. “Được.”

Vì thế Nguyễn Điềm Điềm vui vẻ thành lập nhóm nhỏ học tập với Lục Chấp.

Ngày hôm sau, Hạ Lương Ngọc biết được tin này liền không vui.

"Không phải tôi đã không cho cậu viết tên hắn sao?" Hạ Lương Ngọc đặt ngón tay lên bàn của Nguyễn Điềm Điềm.

“Thành tích của cậu tốt sao? Cậu có thể giúp hắn cái gì?”

Nguyễn Điềm Điềm nhíu mày: “Ai cần cậu lo chứ!”

"Tôi càng muốn quản cậu." Hạ Lương Ngọc nói to tiếng.

“Chú dì có biết cậu yêu sớm không?”

Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên đứng dậy: “Tôi không có!”

Nhìn vành tai gần như đỏ bừng trong nháy mắt của Nguyễn Điềm Điềm, trong lòng Hạ Lương Ngọc quả thực như núi lửa phun trào: "Hắn thích cậu sao? Sao cậu nhất quyết phải theo hắn?" 

Nguyễn Điềm Điềm mở to mắt nhìn cậu ta.

Hạ Lương Ngọc tiếp tục: “Cậu là con gái, sao có thể mất lòng tự trọng như thế? Suốt ngày quanh quẩn bên người hắn?”

Nguyễn Điềm Điềm cầm cuốn sách của mình, ném nó vào mặt Hạ Lương Ngọc. 

Gáy sách đập trúng vào sống mũi, nước mắt, máu mũi của Hạ Lương Ngọc cùng nhau chảy ra.

Bạn học xung quanh tưởng là cãi vã nhỏ nên không để ý, lúc này nhìn thấy máu đổ mới sôi nổi vây lại xem.

“Chết tiệt, Hạ Lương Ngọc, cậu có sao không?”

“Giấy đâu, giấy đâu? Nhanh cầm máu đi!”

Hạ Lương Ngọc đẩy người bạn cùng lớp đang đỡ mình ra, lau lau mũi, thấy một tay toàn máu của mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn cô gái đang rất sợ hãi trước mặt, nghiến răng nghiến lợi kêu: “Nguyễn Điềm Điềm!”

Nguyễn Điềm Điềm sợ đến mức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, cầm khăn giấy trong tay.

Nhưng mà không đợi Hạ Lương Ngọc thực hiện động tác tiếp theo, một bàn tay to đột nhiên bóp chặt má cậu, buộc toàn bộ khuôn mặt của Hạ Lương Ngọc phải ngước lên.

"Đi vào nhà vệ sinh." Giọng Lục Chấp lạnh lùng.

Tay Lục Chấp nâng rất cao, Hạ Lương Ngọc tựa như bị bóp cổ, hai tay cầm cánh tay Lục Chấp.

Chạm vào là một mảnh cơ bắp khỏe mạnh.

Hai má cậu bị nắm thật mạnh, đau muốn chết, mặt cũng nghẹn đỏ bừng, nói mơ hồ không rõ:

"Buông… tay…"

Nhưng Lục Chấp dường như không nghe thấy, bóp cằm hắn rồi bước ra khỏi lớp học.

"Ngẩng đầu lên cho máu mũi ngừng chảy." Tào Tín kịp thời đi tới hòa giải.

Cậu ta lấy ra mấy tờ giấy do Nguyễn Điềm Điềm cầm, đưa lên mặt Hạ Lương Ngọc.

“Vào nhà vệ sinh đi. Nhanh lên, nhanh lên.”

Lục Chấp dùng một tay bóp mặt Hạ Lương Ngọc, gần như kéo hắn, đem người ra khỏi phòng học.

Nguyễn Điềm Điềm ngồi ở trên ghế sửng sốt một hồi, cuối cùng mới tỉnh táo lại.

Cô nhìn Hồ Kiều ngồi xổm xuống và dùng khăn giấy lau vài giọt máu mũi trên mặt đất.

"Lục Chấp vừa rồi thật đáng sợ." Hồ Kiều đem khăn giấy dính máu vào túi rác treo bên cạnh bàn.

“Cảm giác như cậu ta có thể dùng một tay nâng Hạ Lương Ngọc lên vậy.”

Nguyễn Điềm Điềm có chút lo lắng, đặt khăn giấy xuống, chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng học, cô đụng phải Lục Chấp.

"Lục Chấp." Nguyễn Điềm Điềm nhìn chàng trai trước mặt từ đầu đến cuối.

“Cậu không sao chứ?”

Là “Cậu có sao không?” không phải “Hạ Lương Ngọc có sao không?”

Lục Chấp ngón tay đút vào túi, năm ngón tay hơi cuộn lại, nói: “Không có việc gì.”

"Vậy cậu ta có sao không?" Nguyễn Điềm Điềm nhìn về phía nhà vệ sinh cuối hành lang.

Lục Chấp  buông ngón tay ra: “Chưa chết.”

Nguyễn Điềm Điềm trầm ngâm một lát: “Hả?”

Lục Chấp không nhìn cô nữa, nhấc chân trở về phòng học.

Họ Lương Ngọc trong nhà vệ sinh cũng không có việc gì, chỉ là Nguyễn Điềm Điềm vô tình ném phải nên chảy máu mũi mà thôi.

"Đừng nói là hắn muốn giúp tôi cầm máu!" Hạ Lương Ngọc cử động hàm dưới.

“Cậu ta, mẹ nó, sắp siết nát cái cằm của tôi rồi!”

Tào Tín dứt khoát im lăng.

“Giỏi lắm, hay lắm! Bị một tên lưu manh như vậy kéo đi?” Hạ Lương Ngọc đấm một quyền vào bồn rửa tay.

“Ở quán bar trông coi đúng không, lão tử chơi qua nhiều quán bar như vậy, không đánh chết hắn, coi như thua!”

Nguyễn Điềm Điềm đang định vào trong nhà vệ sinh, lời nói của Hạ Lương Ngọc đều lọt vào tai cô.

"Hạ Lương Ngọc!" Nguyễn Điềm Điềm vào nhà vệ sinh hét lớn.

“Nếu cậu dám đánh Lục Chấp, tôi sẽ nói với ông nội Hạ rằng cậu đi quán bar cả ngày!”

Hạ Lương Ngọc lao ra, không thể tin nổi mà nói với cô: “Tôi là người bị đánh! Mà cậu vẫn che chở cho hắn!”

"Cậu xứng đáng!" Nguyễn Điềm Điềm nói xong, cô không quay đầu lại mà bỏ đi. 

--

Buổi tối

Hôm qua, Nguyễn Điềm Điềm tranh thủ mở điện thoại, bấm số của Lục Chấp mười năm sau.

Lục Chấp tựa hồ còn đang ngủ say, ngơ ngác gọi vợ bằng giọng khàn khàn. Nguyễn Điềm Điềm để điện thoại xuống, lấy tay che mặt, nhảy nhảy trong phòng mấy lần.

Chờ đến khi bình tĩnh lại xúc động muốn hét lên trong lòng, cô lần nữa bò lên giường và cầm điện thoại lên.

“Em là Nguyễn Điềm Điềm của mười năm trước.”

Điện thoại còn chưa cúp máy, nhưng đầu bên kia lại không có âm thanh nào, Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của người đàn ông. 

Lục Chấp ngủ rồi.

Nguyễn Điềm Điềm luyến tiếc cúp máy. 

"Hả? Điện thoại?" Giọng nói của Lục Chấp lại vang lên, như đang nói chuyện với ai đó.

“Anh không biết.”

Hẳn là mình của mười năm sau, Nguyễn Điềm Điềm nghĩ.

“Buổi tối cần gì mặc kín như vậy? Bảo bối hôn một cái, anh muốn hôn môi! Thẹn thùng gì chứ, không phải tụi mình đều đã kết hôn hai năm...”

Nguyễn Điềm Điềm không thể giữ vững điện thoại di động của mình, hoảng loạn mà cúp điện thoại.

So với lúc trước, cô nhảy vài cái là có thể kìm nén được những tiếng thét chói tai, giờ cô đang ngồi yên tĩnh trên giường nhưng trong lòng cô đã sông cuộn biển gầm trời sụp đất nứt, không thể bình tĩnh nổi.

Cô ôm điện thoại vào trước ngực, thở hổn hển từng ngụm.

Giọng nói khàn khàn của Lục Chấp dường như in sâu vào tâm trí cô, một lần rồi lại một lần bị lôi ra phát đi phát lại.

“A a a a, anh là cái đồ lưu manh!!!”

Nguyễn Điềm Điềm lại nhào vào trong lòng gấu bông lớn ở trên giường, tay chân cùng lúc nằm xuống.

“Lục Chấp đồ lưu manh! Đồ lưu manh!!!”

--

Tác giả có lời muốn nói: Lục Chấp mười năm sau: Không nên đưa vườn trường vào hoàn cảnh người lớn của chúng ta.

Lục Chấp của mười năm trước: Không, tôi muốn xem.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp