Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Nguyễn Điềm Điềm lấy khăn giấy lau lau miệng: “Tớ ăn xong rồi!”
Lục Chấp bưng khay thức ăn của cô lên, đặt vào chỗ quầy thu dọn.
"Tớ có thể tự làm mà." Nguyễn Điềm Điềm cầm hộp sữa Lục Chấp mua cho cô sải bước đi theo cậu.
“Còn cái này hết bao nhiêu tiền vậy?”
"Không cần tiền." Lục Chấp đi ra khỏi căng tin.
"Nhất định phải trả tiền." Nguyễn Điềm Điềm nhanh nhẹn chạy theo Lục Chấp.
“Tớ trả tiền cho cậu.”
Lục Chấp nhìn thẳng đi về phía trước: “Không cần.”
Bây giờ còn chưa tới một giờ, trong sân trường vắng vẻ, hai người sóng vai nhau đi ngang qua sân bóng rổ, đột nhiên có người gọi lại.
"Lục ca." Tào Tín ném quả bóng rổ về phía Lục Chấp.
"Chơi một trận không?"
Nguyễn Điềm Điềm thò đầu ra từ bên cạnh Lục Chấp.
"Ồ! Tiểu Điềm Điềm."
Tào Tín kinh ngạc hỏi: “Hai người các cậu đang yêu nhau đấy à?”
"Cậu đang nói bậy gì vậy?" Chàng trai đang chơi bóng cùng Tào Tín kéo cậu ta lại.
"Hạ Lương Ngọc, cậu thiếu đòn à?”
Tào Tín vỗ bóng rổ, nhảy lên úp vào rổ: “Được rồi, được rồi, cậu cứ cho rằng tôi đang đánh rắm đi.”
Hà Lương Ngọc thích Nguyễn Điềm Điềm, cả lớp ai cũng biết. Nguyễn Điềm Điềm cúi đầu sờ sờ lỗ tai của mình.
Trở lại phòng học, Lục Chấp lấy sách giáo khoa môn toán hôm nay học ra, lấy ra một tờ giấy nháp và bắt đầu viết câu hỏi. Nguyễn Điềm Điềm nghiêng người lại gần nhìn những bước công thức gọn gàng sạch sẽ trên giấy.
Nguyễn Điềm Điềm hỏi cậu: "Mỗi ngày cậu đều đọc sách sao?”
Lục Chấp không ngẩng đầu lên nói: “Thỉnh thoảng.”
Lục Chấp thường xuyên nghỉ học và nghỉ thi trong nửa đầu học kỳ đầu tiên, nhà trường cuối cùng không thể nhìn được nữa nên đã đưa ra tối hậu thư - nếu cứ tiếp diễn như vậy, cậu sẽ bị thôi học.
Tuy nhiên, chủ nhiệm lớp thường ngày mắng Lục Chấp hung dữ nhất lại không chịu từ bỏ, cuối cùng không biết đã dùng đến thủ đoạn gì có thể khiến Lục Chấp tự nguyện bước vào phòng thi.
Lục Chấp đã lãng phí việc học trong vài tháng, miễn cưỡng lọt vào top 100 trong kỳ thi cuối kỳ, nên vẫn giữ được chỗ ở lớp một.
Sau đó, cậu không còn vô cớ nghỉ học, nhiều nhất chỉ là thường ngủ quên trong lớp.
Giáo viên các môn đều đã quen với vị thần đang ngủ say ở hàng cuối cùng này, thường làm ngơ xem như cậu vắng mặt.
Cho đến ngày hôm nay.
Nguyễn Điềm Điềm khoanh tay, tựa cằm vào cánh tay.
“Về nhà cậu vẫn đọc sách chứ?”
"Không đọc." Lục Chấp tính kết quả một câu, đáp án chính xác.
Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu, dứt khoát gối đầu lên tay: “Buổi trưa cũng chỉ xem một chút thôi sao?”
Lục Chấp: "Ừ.”
Tay Lục Chấp rất lớn, ngón tay thon dài, cân xứng. Khi cầm bút, các đốt và xương ngón tay hiện lên rõ ràng, giống như một viên ngọc trắng mịn được cắt rất tốt bằng dao.
Nhưng điều đáng nói là bàn tay này thực sự trông không đẹp chút nào.
Da nơi mu bàn tay không đều màu, nếu nhìn kỹ có thể thấy khắp nơi đều có nhiều vết xước và vết dao. Chỉ là những vết sẹo này theo thời gian đã mọc ra lớp da mới, hòa vào màu da ban đầu nên dần dần khó có thể phát hiện ra.
Nguyễn Điềm Điềm lặng lẽ duỗi tay ra, ngón trỏ chạm nhẹ vào mu bàn tay của Lục Chấp.
Cổ tay Lục Chấp run lên, cây bút trong tay cậu không tự chủ được vẽ một đường đen dài lên mặt giấy.
Ánh nắng giữa trưa vẫn rất ấm áp, chiếu lên khuôn mặt cô gái đang nghiêng đầu nhìn Lục Chấp.
Nguyễn Điềm Điềm gối đầu lên cánh tay, ánh mắt nhìn cậu mang theo nụ cười.
“Lục Chấp, mỗi ngày tớ đều đến căn tin ăn cơm cùng cậu được không?”
Thanh âm cô gái mềm mại, dường như mang theo vị ngọt, chầm chậm tan chảy vào lòng Lục Chấp.
--
"Cậu ấy nói không được! Cậu ấy không cho em đi theo!" Nguyễn Điềm Điềm cầm điện thoại, khóc lớn.
“Không phải anh đã nói cậu ấy thích em sao? Tại sao lại không cho em đi căn tin ăn cùng chứ?!”
Lục Chấp của mười năm sau suy nghĩ một chút, nghĩ ra một lý do: “Đồ ăn ở căng tin không ngon.”
Nguyễn Điềm Điềm tàn nhẫn vạch trần: “Hôm ay em đã ăn rồi! Rất ngon đấy!”
Lục Chấp phủ nhận: “Có ngon hơn nữa cũng không ngon bằng cơm mẹ anh làm!”
Nguyễn Điềm Điềm dừng lại, nhỏ giọng nói: "Đó là mẹ của em."
Lục Chấp mặt dày đáp lại: “Bây giờ cũng đã là mẹ của anh rồi.”
Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi, giống như một quả bóng xì hơi, tính tình nhỏ nhen của Lục Chấp mười năm trước, bị mấy câu nói của Lục Chấp mười năm sau hóa giải không còn gì.
"Hôm nay, Tào Tín hỏi tụi em có phải đang yêu nhau không, cậu ấy liền mắng cậu ta một trận." Nguyễn Điềm Điềm kể với anh.
“Ngụy Toàn còn nói Hạ Lương Ngọc không tốt với cậu ấy, thật sao?”
"Hạ Lương Ngọc! Thằng ranh con này!" Lục Chấp đột nhiên kích động
“Anh làm sao lại quên được hắn được nhỉ?”
Nguyễn Điềm Điềm chớp chớp mắt: “Cậu ta làm sao vậy?”
"Mối thù giết cha, đoạt vợ." Lục Chấp nói.
“Tất nhiên không phải cái trước, cái sau chỉ thiếu có chút nữa thôi.”
Nguyễn Điềm Điềm hừ hừ: “Em sẽ không gả cho cậu ta.”
"Lúc trước thiếu chút nữa thì em đã kết hôn với hắn rồi!" Lục Chấp nghiến răng nghiến lợi.
“Nha đầu thối.”
Ông nội của Hạ Lương Ngọc và ông nội của Nguyễn Điềm Điềm là bạn tốt, hai người cũng vậy mà quen biết từ nhỏ.
Chỉ là Hạ Lương Ngọc tính cách độc đoán, ham chơi, Nguyễn Điềm Điềm chưa bao giờ hòa hợp với hắn.
Ngày thường hai người ít tiếp xúc chứ đừng nói đến việc liên lạc riêng tư. Thẳng đến trung học được phân cùng một lớp, mới ngoài ý muốn chào hỏi mấy lần.
Mối quan hệ vốn dĩ vẫn luôn tẻ nhạt trong quá khứ bỗng trở nên rắc rối, quan hệ thanh mai trúc mã giữa Hạ Lương Ngọc và Nguyễn Điềm Điềm dần dần bị người ta biết được, trong lúc nhất thời ầm ĩ ra không ít bát quái màu hồng phấn.
Chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ và chẳng mấy chốc đã biến mất.
Tuy nhiên, kể từ đó, việc Hạ Lương Ngọc thích Nguyễn Điềm Điềm phần nào đã trở thành việc nghiễm nhiên trong mắt mọi người.
"Vậy anh có để ý không?" Nguyễn Điềm Điềm hỏi.
"Anh để ý, đặc biệt để ý." Lục Chấp nói: “Nếu có thể làm ông hắn thì anh sẽ để cháu trai mình chết tâm.”
Nguyễn Điềm Điềm nhịn cười: “Thật xấu.”
Lục Chấp nghiến răng nghiến lợi: “Không xấu, nếu không thì vợ anh cũng không còn.”
Nguyễn Điềm Điềm cười khúc khích.
"Vợ à, anh nghe." Lục Chấp đột nhiên cao giọng.
"Được, anh tới ngay."
Nguyễn Điềm Điềm tò mò: “Em đang gọi anh à?”
Cuộc điện thoại của mười năm sau, ngoại trừ giọng nói của Nguyễn Điềm Điềm và Lục Chấp thì căn bản không nghe thấy gì.
Nguyễn Điềm Điềm luôn gọi điện lúc không có ai làm phiền cô, nhưng Lục Chấp thường xuyên bị bản thân cô mười năm sau làm phiền.
Lục Chấp tựa hồ đứng dậy: “Em tắm không mang theo quần áo, để anh mang vào cho em.”
Nguyễn Điềm Điềm kinh ngạc rụt cổ lại.
"Chúng ta đã gọi điện gần ba mươi phút rồi." Lục Chấp nói: “Thời gian gọi lại hôm nay là nửa giờ, nửa giờ nữa anh sẽ gọi cho em, xem có thể gọi được không.”
Nguyễn Điềm Điềm ngoan ngoãn nói: "Dạ.”
"Hôm nay không nhất định sẽ kết nối được." Lục Chấp cười nói, "Em ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Nguyễn Điềm Điềm nắm lấy chăn: “Anh ngủ ngon.”
"Em cúp máy đi." Lục Chấp nói: “Em không cho anh cúp máy trước.”
Nguyễn Điềm Điềm như được rót mật trong miệng.
"Được." Cô cúp điện thoại.
Ba mươi phút trôi qua, điện thoại không còn đổ chuông như trước. Hóa ra nửa giờ là giới hạn rồi. Nguyễn Điềm Điềm nghĩ.
Hôm nay đã hơn một tuần kể từ khi cô nhận được cuộc gọi đầu tiên.
Mỗi ngày cô và Lục Chấp cúp máy lần đầu tiên, sau đó sẽ gọi lại theo thời gian quy định, năm phút, mười phút và hai mươi phút đều kết nối được.
Thời lượng của cuộc gọi sau khi được kết nối sẽ được cộng dồn với thời lượng của cuộc gọi trước đó và sẽ tự động cúp máy sau nửa giờ.
Nhưng hôm nay, cuộc gọi của Lục Chấp không đến dù đã hẹn ba mươi phút.
Điều này có nghĩa là khoảng thời gian dài nhất giữa hai cuộc điện thoại liên tiếp trong một ngày là nửa giờ.
Nếu trong vòng nửa giờ sau khi cúp điện thoại, Lục Chấp không gọi cuộc điện thoại thứ hai, vậy số điện thoại anh gọi sẽ được kết nối với điện thoại di động của Nguyễn Điềm Điềm mười năm sau.
Nếu muốn quay lại mười năm trước, anh phải đợi đến 24 giờ sau, lúc ngày mới bắt đầu.
Đồng thời, thời lượng cuộc gọi nửa giờ được tính toán lại.
Điều tương tự cũng xảy ra khi Nguyễn Điềm Điềm gọi cho Lục Chấp.
Nguyễn Điềm Điềm suy nghĩ một chút, nếu tính như vậy, mỗi ngày cách nửa giờ gọi một cuộc điện thoại, chưa đến nửa phút liền cúp máy, như vậy có thể duy trì liên lạc cả ngày.
Nhưng rồi cô nghĩ lại, tại sao phải vất vả như vậy?
Lục Chấp bên kia có Nguyễn Điềm Điềm ở bên cạnh, Nguyễn Điềm Điềm bên này cũng có Lục Chấp hiện tại.
Cô quay người lại ôm chặt con gấu bông của mình.
Mười năm sau, cô đi tắm mà không mang quần áo theo, thậm chí còn nhờ Lục Chấp mang chúng đến cho cô.
Nguyễn Điềm Điềm áp khuôn mặt nóng bỏng của mình vào trên lớp lông tơ mềm mại.
Lục Chấp vừa gọi điện cho anh cũng không liên lạc được, bây giờ có thể anh đã ngủ rồi sao?
Chẳng lẽ sau khi tắm xong anh đã ngủ với chính mình?
Lục Chấp đã mua sữa cho cô, đã tính toán cẩn thận khi làm toán.
"A a a a a!" Nguyễn Điềm Điềm nắm lấy tai gấu lớn, cảm thấy cả người mình đều không được khỏe, “Ngủ đi, ngủ đi! Không được nghĩ nữa!”
--
Ngày hôm sau, Nguyễn Điềm Điềm xuất hiện với đôi mắt thâm đen trong phòng học.
Cô còn chưa kịp ngồi xuống, bạn cùng bàn Hồ Kiều đã mỉm cười đưa cho cô một tờ đơn.
Nguyễn Điềm Điềm nhận lấy: "Đây là cái gì?"
Hồ Kiều: "Tình hữu nghị tương trợ!" Nguyễn Điềm Điềm nhét cặp sách vào hộc bàn, cẩn thận xem xét.
"Lão Yến sẽ sớm phát quy định mới." Hồ Kiều nói.
"Chúng ta sẽ thành lập đội một chọi một để giúp đỡ mười người đếm ngược từ dưới lên trong lớp chúng ta. Nhóm nào có kết quả tốt sẽ được khen thưởng."
Nguyễn Điềm Điềm hỏi: “Khen thưởng gì vậy?”
"Không biết, hôm nay Lão Yến sẽ chính thức thông báo cho mọi người."
Hồ Kiều nhếch miệng nói: "Có Lục Chấp đó nha ~"
"Hả?!" Nguyễn Điềm Điềm lập tức cảnh giác.
"Lục Chấp lần trước xếp thứ chín đếm ngược trong lớp chúng ta, đứng thứ 82 toàn khối ~" Hồ Kiều thổi hơi vào tai Nguyễn Điềm Điềm.
"Tớ đã sớm điều tra hết cho cậu rồi. Có phải mình rất tốt đúng không?"
Nguyễn Điềm Điềm đẩy Hồ Kiều đi, cô đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Cậu đáng ghét thật đó!”
Đến tiết toán đầu tiên, chủ nhiệm lớp đúng thật đề cập đến chuyện này.
Về cơ bản, cả lớp sẽ chọn giúp đỡ một trong mười người đứng cuối, nộp đơn, mười người đứng cuối sẽ chọn người giúp đỡ mình. Sau khi hai bên đồng ý sẽ thành lập một nhóm nhỏ cố định cùng nhau học tập, lấy thứ hạng trong kỳ thi hàng tháng làm chuẩn. Nhóm nào tiến bộ nhất sẽ nhận được món quà được chuẩn bị tỉ mỉ từ Lão Yến - một bộ bút máy.
“--”
Tiếng la thổn thức vang lên khắp nơi, món quá cầu kỳ này đã làm giảm đi rất nhiều sự nhiệt tình của cả lớp.
"Các em làm gì đấy?" Thầy chủ nhiệm đập bàn.
“Các em có ý kiến gì sao?"
“Không, không có gì thầy ơi…”
Học sinh kéo dài thanh âm, xé tờ đơn trong tay và ném đi, đều xem thường tung lên trời.
Do không được chú ý đến nên chỉ có bảy đơn được gửi trong vòng đầu tiên. Bất đắc dĩ, chủ nhiệm lớp không thể không đổi giải thưởng thành phiếu mua hàng KFC trị giá 200 tệ, ngay lập tức nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
"Phần thưởng trước là 480 tệ đấy!" Chủ nhiệm lớp giận dữ nói.
Nguyễn Điềm Điềm đã điền đơn ở vòng đầu tiên, sau khi thay đổi phần thưởng, cô lại phải điền lại một lần nữa.
Vừa định điền người cần giúp đỡ thì một ngón trỏ ấn xuống chỗ cần điền. Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn.
“Hạ Lương Ngọc?”
Hạ Lương Ngọc đặt tay lên trên tờ đơn, khom lưng nhìn Nguyễn Điềm Điềm: “Không được viết tên cậu ta.”
Nguyễn Điềm Điềm khẽ cau mày: “Cậu tránh ra đi.”
Tay Hạ Lương Ngọc ấn vào mẫu đơn, nắm chặt tay, vo tròn tờ đơn lại thành một cục giấy: “Cậu đừng giúp đỡ ai cả.”
Nguyễn Điềm Điềm đứng dậy, vòng qua Hạ Lương Ngọc đi đến chỗ lớp trưởng xin một tờ đơn mới.
"Không cần đưa cho cô ấy." Hạ Lương Ngọc đè vai lớp trưởng lại.
"Đưa cho tôi." Nguyễn Điềm Điềm vẻ mặt cứng rắn đưa tay ra.
Lớp trưởng lâm vào thế bí, dứt khoát đặt mấy tờ đơn còn lại không nhiều lắm lên bàn rồi nói: “Các cậu tự đến lấy đi.”
Hạ Lương Ngọc nhanh tay hơn Nguyễn Điềm Điềm, cầm tờ đơn trước rồi giơ lên cao.
Nguyễn Điềm Điềm vóc dáng thấp, cô vươn tay lên nhưng vẫn với không tới, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.
"Cậu không có việc gì làm sao? Điền cái này làm gì?" Hạ Lương Ngọc khó chịu nói.
"Liên quan gì đến cậu?" Nguyễn Điềm Điềm nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Sẽ làm chậm trễ việc học của cậu." Hạ Lương Ngọc nhét tờ đơn lại vào lòng lớp trưởng.
“Ông nội cậu bảo tớ phải đốc thúc việc học của cậu.”
"Cậu như vậy mà còn đốc thúc cô ấy?" Tào Tín cười ha ha.
“Người đứng thứ nhất từ dưới lên như cậu thì đốc thúc cái quỷ gì.”
"Vợ chồng son cãi nhau cậu tham gia cái gì " Ngụy Toàn dùng sách ném về phía Tào Tín.
“Hạ thiếu gia đây là cần Tiểu Điềm Điềm trợ giúp đấy nha.”
Lớp trưởng thấy thế cũng xen vào: "Vậy không phải càng nên đưa đơn hơn sao?"
"Cậu đưa cho cậu ấy đi." Tào Tín nói.
"Cho cái gì mà cho?" Hạ Lương Ngọc đá vào bàn của Tào Tín.
"Cậu cho rằng ở đây chỉ duy nhất mình cậu nói được à?"
Bàn của Tào Tín được đặt cạnh bàn của Lục Chấp, cú đá của Hạ Lương Ngọc phát ra âm thanh "loảng xoảng" một tiếng, đem sách trên mặt Lục Chấp rơi xuống.
"Này, này!" Tào Tín vội vàng ổn định bàn.
“Ở đây có một tổ tông đang ngủ, cậu có thể đá nhẹ nhàng được không?”
Lục Chấp bị đánh thức, bản thân ngược lại không quá để ý, hắn nhặt sách vở rơi ở trên bàn lên, một lần nữa che ở trên mặt, tiếp tục ngủ.
Nguyễn Điềm Điềm nhân cơ hội cầm lấy đơn trong tay lớp trưởng, chạy nhanh như chớp.
"Đã tan học rồi còn ngủ cái rắm." Hạ Lương Ngọc lại đá thêm một cước.
“Tôi đá bàn của cậu ta à?”
Cuốn sách trên mặt Lục Chấp lại bị rơi xuống dưới.
Tào Tín ngăn Hạ Lương Ngọc lại, nói: “Đừng chọc tức cậu ta.”
Hạ Lương Ngọc cười lạnh, nói: “Này, Thái tử? Hôm nay tôi chọc tức một chút có sao đâu?”
Có người cố tình gây rối, Lục Chấp cũng không thể ngủ được.
Cậu nhìn vào điện thoại, vẫn còn bốn phút nữa mới vào tiết.
Đủ để đi rửa mặt.
Hạ Lương Ngọc chế nhạo và nói: “Này, Thái tử? Hôm nay tôi chọc tức một chút thì có sao đâu?”
Có người cố tình gây rối, và Lục Chấp không thể ngủ được.
Cậu nhìn vào điện thoại, vẫn còn bốn phút vào tiết.
Đủ để rửa mặt.
"Lục ca." Nhìn thấy Lục Chấp đứng lên, Tào Tín vội vàng đứng đến trước mặt Hạ Lương Ngọc.
"Cậu ấy không biết..."
Lục Chấp cũng không thèm nhìn Hạ Lương Ngọc một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
--
Tác giả có lời muốn nói: Nam phụ ngốc nghếch đã lên sàn đấu.
Hạ Lương Ngọc thời kỳ đầu không được ưa chuộng lắm vì quá ngây thơ và có chút ngốc nghếch.
Nhưng thực chất thì cậu ấy cũng là một chú vịt nhỏ dễ thương o(^▽^)o