Ngôi Sao Của Anh Thật Ngọt

Chương 1: Cuộc điện thoại


1 tháng

trướctiếp

Vào một buổi sáng tháng mười, gần bảy giờ trời đã sáng rồi.

Năm phút trước khi chuông reo, học sinh trong trường hoặc là đang đẩy xe hoặc là mang đồ ăn sáng vội vã về lớp.

Trong phòng học, những học sinh đang bận chép bài tập về nhà đã làm xong đến đề cuối cùng, những học sinh trực buổi sáng cũng đã lau xong hành lang và cầm cây lau nhà thong thả đi vào.

Chủ nhiệm lớp cực kỳ siêng năng đã rời khỏi văn phòng, đi đến cửa phòng học để chặn đám học sinh cá biệt đi muộn của lớp mình.

Đúng vào lúc này, Nguyễn Điềm Điềm nhận được cuộc điện thoại gần như thay đổi cuộc sống tương lai của cô trong mười năm tới.

"Alo." Người đàn ông đầu dây bên kia tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm còn mang theo khàn khàn năng nề.

“Vợ à, cà vạt hôm qua em mua cho anh để ở đâu?”

Nguyễn Điềm Điềm vừa ra khỏi phòng học, ngơ ngác: “Anh là ai?”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia chần chờ một tiếng, dường như lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

Giây tiếp theo, một tiếng hét lớn phát ra từ điện thoại.

“Anh là người đàn ông của em!”

Nguyễn Điềm Điềm bị doạ giật mình, đôi mắt hạnh mở to, ngón tay cái hoảng sợ bấm lên màn hình, "lạch cạch" một tiếng cúp điện thoại.

Người người người người người… Người đàn ông!!!???

Nguyễn Điềm Điềm gắt gao nắm chặt điện thoại, khuôn mặt đỏ bừng một đường từ cổ đến vành tai.

Nhưng ngay sau đó, cuộc điện thoại kia lại gọi tới.

Nguyễn Điềm Điềm run rẩy, không biết phải làm gì bây giờ.

Có thể là gọi nhầm, Nguyễn Điềm Điềm nghĩ, dù sao cũng nên nói cho người ta một tiếng.

Vì thế cô do dự một lát rồi run rẩy nhận cuộc gọi.

“Anh, anh là ai... anh gọi nhầm rồi...”

"Bảo bối, đừng náo nữa." Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại có thái độ tốt hơn nhiều.

“Anh là Lục Chấp. ”

 

“Lục Chấp! Cậu lại đến muộn!” Một giọng nói mắng mỏ vang lên.

Nguyễn Điềm Điềm ngước mắt lên, nhìn thấy trước cửa văn phòng cách đó năm mét, một giáo viên trung niên hói đầu cầm bình giữ nhiệt đang chống nạnh nổi giận ở đầu cầu thang.

Nguyễn Điềm Điềm rốt cục ý thức được bởi vì mình quá mức khiếp sợ mà xem nhẹ cảm giác quen thuộc, thanh âm đầu dây bên kia hình như thật sự là của Lục Chấp.

Giây tiếp theo bóng dáng của Lục Chấp xuất hiện ở đầu cầu thang. Chàng trai cao gầy, đĩnh bạt mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc đen có phần rối loạn, trong tay cầm chiếc bánh quẩy còn đang cắn dở một nửa, mí mắt anh rủ xuống, chạm mắt với Nguyễn Điềm Điềm.

Lục Chấp liền rời mắt đi chỗ khác.

"Nhưng mà..." Giọng nói của Nguyễn Điềm Điềm run run, “Lục Chấp, anh ấy không có gọi điện mà...”

--

Nguyễn Điềm Điềm nhận được cuộc gọi của Lục Chấp mười năm sau.

"Em thật sự đã kết hôn với anh sao?" 

Trong giọng nói của Nguyễn Điềm Điềm tràn ngập hưng phần không thể kiềm chế được.

“Thật sự kết hôn sao?”

"Ừ..." Lục Chấp ở đầu bên kia điện thoại ho nhẹ một tiếng.

 “Kết hôn rồi."

Niềm vui trong lòng Nguyễn Điềm Điềm dồn dập lên tới cổ họng, cô bật ra một tiếng cười trong trẻo, thanh thúy.

Cô cuống quýt bịt kín miệng mình, cưỡng bách mình bình tĩnh lại.

"Em... Đang cười à?" Lục Chấp nhẹ giọng hỏi.

Nguyễn Điềm Điềm mím môi: “Không có.”

Hiện tại đang là tiết tự học buổi sáng, Nguyễn Điềm Điềm giả vờ đau bụng, lén lút chạy vào phòng vệ sinh gọi cho Lục Chắp mười năm sau.

"Chúng ta kết hôn khi nào vậy?" 

Nguyễn Điềm Điềm sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên của mình, không đợi đối phương trả lời, cô hỏi thêm: 

“Anh thật sự là Lục Chấp? Là Lục Chấp lớp 12-1 sao?”

“Chắc là đúng…” Lục Chấp châm chước nói: “Mười năm trước chắc là anh vẫn đang học lớp 12 ở trung học số 1 Lâm Thành.”

"Thật là vậy nha." Nguyễn Điềm Điềm cắn môi dưới.

Nhưng dù có cắn thế nào, cô cũng không thể kìm nén được khóe miệng đang nhếch lên của mình.

"Thật sự là anh." Nguyễn Điềm Điềm lẩm bẩm.

“Thật sự là Lục Chấp.”

Giữa trưa tan học, Nguyễn Điềm Điềm không cùng bạn cùng bàn ra khỏi phòng học như mọi ngày.

Cô cố ý lề mề, thẳng đến khi mọi người trong lớp đều đi hết, mới đeo cặp sách của mình lên, lặng lẽ đi tới hàng cuối cùng trong phòng học.

Trong phòng học, chỗ ngồi ở góc cạnh cửa sổ bên phải, Lục Chấp nghiêng người về phía trước, trán tựa vào trên khung cửa sổ nhựa trắng, nhắm mắt lại ngủ bù.

"Mười năm trước, lớp 12... Lúc đó chắc là anh rất hư phải không?" 

"Đúng vậy, đúng là rất hư." Nguyễn Điềm Điềm nghĩ.

Bài tập không làm, đi học muộn, thi đứng cuối, tính tình lại quái gở. Ngày thường một câu không nói, ngoại trừ ngủ thì chính là ngủ. 

Nguyễn Điềm Điềm ngồi ở trên ghế phía trước bên trái Lục Chấp, nâng má nhìn chàng trai có gương mặt với đôi lông mày sắc bén trước mặt.

Lông mày Lục Chấp luôn nhíu lại, ngay cả khi ngủ cũng không vui.

Ánh nắng ấm áp buổi trưa chiếu lên khuôn mặt cậu, sống mũi cao thẳng in bóng ở một bên hốc mắt.

Gió thổi qua, hàng mi sáng bóng của chàng trai khẽ run.

Hô hấp của Nguyễn Điềm Điềm có hơi hỗn loạn.

Lục Chấp không thích cười, ngày nào cũng là vẻ mặt âm trầm, u ám.

Nguyễn Điềm Điềm mặc dù có chút sợ hãi, nhưng lại không nhịn được mà nhìn cậu.

Có lúc ánh mắt hai người giao nhau, Lục Chấp lại luôn là người dời mắt đi trước.

Lục Chấp luôn như vậy, trong lúc lơ đăng có thể trộm được trái tim thiều nữ của đám con gái nhưng sau khi hẳn phát hiện, lại không thèm nhìn mà ném đi.

Xấu xa cực độ.

Nguyễn Điềm Điềm nghĩ.

Cậu xấu xa như vậy, nếu mình không thích thì tốt rồi.

Nếu mình không thích, thì sẽ không vì Lục Chấp của mười năm sau nói mấy câu liền vui mừng nhảy nhót lâu như vậy, trái tim của cô cũng sẽ luôn không ngừng, bùm bùm mà nhảy suốt một buổi sáng.

“Kẽo kẹt --"

Cửa phòng học bị gió thổi đến vang một tiếng.

Lục Chấp giật giật mí mắt, đập vào mắt cậu chính là đôi tay đang chống cằm của cô gái.

Cô gái có đôi mắt tròn tròn và chiếc cằm nhòn nhọn, như một con búp bê bằng sứ, đang ngơ ngác nhìn mình.

Cả hai người đều sửng sốt trong giây lát.

"Ồ." Nguyễn Điềm Điềm hạ cánh tay, cười ngọt ngào: “Cậu tỉnh rồi...”

“Rầm--"

Lục Chấp đột nhiên đứng dậy, chỗ tựa lưng của chiếc ghế phát ra âm thanh chói ngay trên sàn đá cẩm thạch, sau đó lừng lẫy mà ngã xuống đất.

Nguyễn Điềm Điềm bị hành động của cậu làm cho hoảng sợ.

Giây tiếp theo, Lục Chấp quay người và sải bước ra khỏi lớp mà không nhìn cô thêm nữa.

Lưng ghế hình vòng cung ngã còn chưa yên ổn, nằm trên mặt đất kêu kẽo kẹt vài tiếng.

Đã một năm một tháng, Nguyễn Điềm Điềm biết Lục Chấp, cuối cùng cô cũng đã lấy hết can đảm để nói chuyện với cậu.

Nhưng mà mọi chuyện không tốt đẹp như cô mong đợi, cô chưa nói hết lời, Lục Chấp đã đi rồi.

Thành tích của Nguyễn Điềm Điềm không kém, nhưng cũng không nổi bật, ở một trường trung học trọng điểm cấp tỉnh như trường số 1 Lâm Thành, cô chỉ có thể chen vào lớp 1 trọng điểm, chỉ xếp sau top năm mươi.

Trong kết quả xếp lớp năm đó, người xếp trên cô chính là Lục Chấp.

Chỗ ngồi ở trường trung học số 1 Lâm Thành được sắp xếp nghiêm ngặt theo thành tích bài vở, Nguyễn Điềm Điềm tự nhiên liền trở thành bạn cùng bàn với Lục Chấp.

Nhưng một tuần sau khi khai giảng, Lục Chấp đều không đến lớp.

Cho đến kỳ thi tháng đầu tiên, vào cuối mùa thu tháng 9, Lục Chấp cuối cùng cũng bước vào phòng học dưới sự chú ý của cả lớp.

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Điềm Điềm nhìn thấy Lục Chấp, cô đã bị vẻ ngoài của cậu làm cho hoảng sợ.

Chàng trai vóc dáng rất cao, người lại rất gầy. Đôi môi khô nứt nẻ hơi chảy máu, sắc mặt tái nhợt khiến mấy sợi tóc rủ trên trán càng đen nhánh hơn.

Khóe miệng cậu có vết bầm tím, khỏe mắt có vết xước, nửa phần tóc sau gáy đã bị cạo trọc và quấn một lớp gạc dày.

Cảnh tay phải của cậu được bó bột và treo quanh cổ, cậu đi có chút thong thả, chậm rãi, có lúc cần thiết phải đỡ vào bàn để đi.

Mặc dù vết thương rất thảm nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu có thể hù dọa một đám người đến xem cuộc vui chỉ bằng một cái nhìn.

Thật hung dữ!

Nguyễn Điềm Điềm thầm giật mình trong lòng.

Lục Chấp biết đánh nhau nên chắc hẳn là một học sinh kém.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại phủ nhận suy nghĩ của mình.

Điểm thì tuyển sinh cấp 3 của Lục Chấp cao hơn cô.

Nhưng đạt điểm cao không có nghĩa là học sinh giỏi, biết đánh nhau không có nghĩa là học sinh kém.

Cha của Nguyễn Điềm Điềm nói với cô rằng cô hiện là học sinh trung học và không thể dùng cái nhìn phiến diện mà kết luận được.

Dù anh có là học sinh thế nào đi chăng nữa thì Lục Chấp vẫn là bạn cùng bàn của cô.

Vì vậy Nguyễn Điềm Điềm tiếp cho mình thêm can đảm, muốn thân thiện chào hỏi cậu một lời. Nhưng lời chưa kịp nói ra thì chàng trai bên cạnh đã khom người gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu ngủ.

Nguyễn Điềm Điềm trong lòng sợ hãi suốt buổi sáng, nghĩ rằng bạn cùng bàn mới không muốn nói chuyện với cô.

Tuy nhiên, sau khi Lục Chấp tiếp tục ngủ như vậy suốt một tuần, Nguyễn Điềm Điềm cuối cùng cũng nhận ra rằng bạn cùng bàn của cô có thể thực sự đang ngủ.

Trong kỳ thi tháng đầu tiên, Lục Chấp thi hai môn và nộp giấy trắng các môn khác, khiến điểm trung bình của lớp bị kéo xuống một khoảng lớn.

Thầy chủ nhiệm tức giận đến mức trợn trắng mắt, huyết áp tăng vọt, suýt chút nữa ngất đi.

Lớp 1 của trường trung học cơ sở số 1 Lâm Thành, chỉ 100 học sinh đứng đầu tỉnh mới có thể vào trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, thực tế lại bị xếp cuối cùng trong kỳ thi tháng đầu tiên.

Không có lý do nào khác ngoài việc cố tình khiêu khích giáo viên.

Lục Chấp liền trở nên nổi tiếng ở trường.

Có người cho rằng cậu đẹp trai, rất soái, có người cho rằng cậu hư hỏng, có người lại cho rằng cậu quái gở.

Hơn nữa, với khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của Lục Chấp và phong thái cho rằng trời sập cũng không phải việc của tôi, cậu nam sinh bá đạo trong lòng nhiều nữ sinh trong trường bỗng nhiên thành một hình tượng có thực thể ngoài đời thực.

Nếu có các cô gái thích thì cũng sẽ có những chàng trai không phục.

Đánh cược ở cổng trường, kéo người vào ngõ hẻm, lập nhóm để đánh nhau, bất cứ thủ đoạn xấu xa nào đều dùng đến.

Tuy nhiên, Lục Chấp vẫn bình an vô sự, đi lại thoải mái trong trường với đôi mắt rũ xuống vì buồn ngủ.

Không đến một tháng, không ai dám gây sự với cậu nữa.

Sau đó, kết quả thi tháng được công bố, Nguyễn Điềm Điềm đứng hàng thứ nhất, Lục Chấp thì lại ở hàng cuối cùng.

Cách nhau một khoảng xa nhất trong lớp, hai người trải qua suốt năm đầu cấp ba một cách yên bình, không có bất kỳ điểm giao nhau nào.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Trước hết xin cảm ơn các thiên thần nhỏ đã luôn động viên tôi, đây là cuốn sách thử hai của tôi, mong các bạn có thể tiếp tục đồng hành cùng tôi.

Mặc dù dòng cảm xúc của bài viết này rất ngọt ngào và cái kết cuối cùng rất đẹp nhưng sẽ có một chút ngược ở giữa. Cha của nam chính là một kẻ căn bã, nam chính lớn lên như vậy thật sự không dễ dàng, bởi vậy, nam chỉnh theo nghĩa truyền thống không phải là người vĩ đại, đương nhiên cũng không phải là kẻ xấu! Nếu bạn để ý cốt truyện hơi ngược hoặc nhân vật nam chính dễ thương thì tôi xin gửi lời xin lỗi ở đây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp