Nguyễn Điềm Điềm quyết định dời thời gian gọi điện thoại hàng ngày của cô đến giữa trưa, nếu không cô sẽ mất ngủ cả đêm, ảnh hưởng đến việc học vào ngày hôm sau mất.
Sáng nay cô dậy muộn hơn thường lệ hai mươi phút, ăn sáng xong, đeo cặp lên vội vàng chạy ra ngoài.
Khi chuông chuẩn bị vang lên, cô bước vào cổng trường, chạy được vài bước thì gặp Lục Chấp đang đi chậm rãi ở phía trước.
Lục Chấp vẫn như cũ mở to đôi mắt còn buồn ngủ, trong tay cầm bánh rán, trong miệng nhai như nhai sáp.
"Lục Chấp!" Nguyễn Điềm Điềm từ phía sau gọi cậu.
Lục Chấp quay người lại thì thấy một cô gái mặc đồ màu hồng giống thỏ đang tung tăng cố gắng chạy nhảy về phía mình.
Mẹ nó! Không ổn!
Lục Chấp giơ tay che mắt trái.
"Mắt cậu bị sao vậy!" Nguyễn Điềm Điềm nắm lấy cánh tay của Lục Chấp, nhón chân hướng khuôn mặt nhỏ lên nhìn cậu: “Sao mắt cậu lại sưng to như vậy!”
Cô gái mang theo hương thơm hấp tấp tiến lại gần, cậu bị kích thích đến mức sau gáy nổi một tầng da gà.
Lục Chấp lắc lắc cánh tay: “Buông tay.”
“Hạ Lương Ngọc tới tìm cậu sao?!”
Nguyễn Điềm Điềm tức giận dậm chân.
“Sao cậu ta lại xấu như vậy!”
"Không phải hắn." Lục Chấp hất cánh tay bé nhỏ Nguyễn Điềm Điềm ra.
“Cậu đừng quản.”
Lạnh lùng quá đi!
Nguyễn Điềm Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, rất khó nhìn ra khối băng lớn chỉ biết vùi đầu ăn bánh rán trước mắt này cùng với Lục Chấp đêm qua làm nũng muốn hôn là cùng một người.
Bỗng dưng cô chợt cảm thấy ghen tị với chính mình của mười năm sau.
Đi tới khu nhà dạy học, Lục Chấp há miệng ngáp một cái.
Nguyễn Điềm Điềm dẫn đầu lên cầu thang, quay người nhìn chàng trai cao lớn phía sau mình: “Cậu thiếu ngủ đến vậy sao?”
Lục Chấp dùng ngón tay cái lau nước mắt trên khóe mắt, không nhìn cô gái đang ríu rít trước mặt, nuốt xuống miếng bánh rán cuối cùng.
"Cậu đánh nhau với ai sao?" Nguyễn Điềm Điềm đỡ hành lang đi lùi nhìn cậu.
“Không có chuyện gì chứ?”
Lúc này, chuông vào lớp đã reo được vài phút, Lục Chấp liếc nhìn thoáng qua tầng hai, bình tĩnh nói: “Cậu bị muộn rồi.”
Nguyễn Điềm Điềm giống như một con thú nhỏ sợ hãi, đứng thẳng người nhảy nhanh lên hai bậc thang.
Lục Chấp rũ mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nụ cười quá nhẹ, nhẹ đến nỗi Nguyễn Điềm Điềm không nhận ra.
"Nhanh lên, nhanh lên." Cô kéo tay áo Lục Chấp, cười chạy lên.
“Lão Yến sẽ lại mắng cậu cho xem!”
Trong ánh nắng ban mai, mái tóc rơi trên thái dương của Nguyễn Điềm Điềm được chiếu sáng một vòng ánh sáng mờ ảo, mềm mại.
Cô gái trước mặt xõa tóc nheo mắt lại, mỉm cười, phải leo lên hai bậc thang mới cúi xuống nhìn được cậu.
Thể lực của cô gái nhỏ như vậy, nhỏ đến mức ngay cả một ngón tay của Lục Chấp cũng không bẻ được.
Nhưng bước chân của cậu lại nhanh hơn. Cậu đã bị cô gái nho nhỏ này kéo đi như thế. Lục Chấp tay rũ ở ống tay áo, năm ngón tay cuộn lại.
Chủ nhiệm lớp hét lớn: “Lục Chấp! Cậu lại đến muộn!”
--
Ngày hôm qua đã nộp tờ đơn lên, hôm nay đã thống kê được kết quả.
Trong lớp, tổng cộng có mười cặp nhóm nhỏ được thành lập, Lục Chấp đã không nói dối Nguyễn Điềm Điềm, thành công thành lập một nhóm với cô.
Nguyễn Điềm Điềm vui vẻ quay lại nhìn Lục Chấp.
Hạ Lương Ngọc đứng thẳng người, vẻ mặt dữ tợn giơ ngón giữa với Nguyễn Điềm Điềm.
Nguyễn Điềm Điềm trợn trắng mắt.
"Chuyện nhóm học tập đã xong, tiếp theo tầy muốn thông báo một chuyện khác." Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy kính trên sống mũi, cầm lấy một bản thảo khác trên bàn.
“Về việc tổ chức đại hội thể dục thể thao vào tháng sau...”
Ông mới nói được một nửa, trong lớp liền vang lên một trận hoan hô.
Bàn tay lớn của chủ nhiệm lớp đập vào bàn: “Yên lặng!”
Trong lớp đang trắng trợn khua chiêng gõ trống biến thành tiếng nói nhỏ khe khẽ cao hứng.
"Thời gian cụ thể là từ ngày 2 tháng 11 đến ngày 5 tháng 11, đại hội được tổ chức trong ba ngày. Dù có tham gia cuộc thi hay không thì cả lớp đều phải có mặt! Giống như khi nghe được phần thưởng là bộ bút máy, trong nháy mắt bốn phía đều vang lên tiếng thổn thức.
“A, không thú vị chút nào.”
“Chơi, chơi, chơi! Tôi thấy mấy người các em chỉ nghĩ đến việc đi chơi thôi! Các em nhìn xem mình có giống dáng vẻ của lớp trọng điểm không?” Chủ nhiệm lớp tức giận mắng.
“Mỗi người nhất định đều phải tham gia một cuộc thi đấu! Nếu không, đến chỗ tôi lấy mười bài thi trở về làm bài trong ba ngày này!”
Chủ nhiệm lớp thuận miệng nói, đơn giản chỉ là không muốn đám nhóc này vui vẻ quá mức.
Nhưng ông căn bản không ngờ rằng trong giờ giải lao ngày hôm đó, thật sự có người đến chỗ ông để lấy bài thi.
Chủ nhiệm lớp nhìn Lục Chấp, thật sự không biết tìm đâu ra mười bài thi cho cậu nhóc này.
Chủ nhiệm lớp: “Này, cậu trở thành bảo vật quốc gia rồi à?”
Lục Chấp lười trả lời, tự mình tìm một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống.
“Mấy ngày nay em có thể không đến trường được không?”
Thầy chủ nhiệm rút ra một bộ Olympic Toán trên kệ sách chất đầy bài thi, tức giận nói: “Bên cạnh em không có ai sao? Thiếu em thì không được?”
Lục Chấp nhìn thoáng qua, cũng không tiếp lời: “Không làm được.”
Chủ nhiệm lớp ném bài thi vào lòng Lục Chấp.
“Tôi thật giống như đang ngồi với đại gia, không biết làm thì thành thật ngoan ngoãn ở trong trường đi.”
Lục Chấp hết cách, cầm bài thi lật lại, được rồi, đáp án ở phía sau.
"Được, em sẽ làm." Lục Chấp đứng dậy đi ra ngoài.
"Nguyễn Điềm Điềm đầu năm sẽ báo danh đăng ký thi Olympic, để cậu ấy dạy cho em." Chủ nhiệm lớp mở chiếc bút máy đỏ chuẩn bị chấm sửa bài tập.
Lục Chắp dừng lại một chút, trầm giọng đáp lại.
Trưa hôm đó, đúng như Lục Chấp nghĩ, Nguyễn Điềm Điềm lại chạy tới.
Lục Chấp đưa bộ đề thi kia cho cô. Nguyễn Điềm Điềm đọc xong bài thi, chớp mắt to.
“Sao cậu biết tôi muốn thi Olympic Toán?”
Lục Chấp xoa xoa mũi: "Lão Yến nói."
Nguyễn Điềm Điềm mở cặp sách ra, đem bài thi bỏ vào.
“Cám ơn cậu, Lục Chấp.”
Không biết cô gái trước mặt là quá dễ lừa gạt, hay là quá tin tưởng cậu, cậu nói cái gì cũng lập tức tin là thật.
Không nên lừa cô.
Lục Chấp chột dạ, thừa dịp lúc Nguyễn Điềm Điềm còn chưa kéo khóa cặp, rút bài thi ra.
"Sao vậy?" Nguyễn Điềm Điềm hỏi.
"Tôi..." Lục Chấp thuận miệng nói lung tung.
“Tôi cũng muốn làm.”
Nguyễn Điềm Điềm vui vẻ nói: “Vậy chúng ta cùng làm đi!”
Lục Chấp: “...”
Lục Chấp không muốn giải bài về Olympic Toán, cậu đơn giản chỉ muốn ngủ.
"Đúng lúc hôm qua tớ mới nói với mẹ rằng tớ cần kèm học cho một người." Nguyễn Điềm Điềm đặt cặp sách lên chỗ ngồi của Tào Tín.
“Từ giờ trở đi tớ cũng sẽ ăn ở căng tin vào buổi trưa!”
Từ đó về sau, Lục Chấp có thêm một cái đuôi nhỏ.
Hai người buổi trưa đi cùng một chỗ bị không ít người nhìn thấy, thêm mắm thêm muối truyền đến trong lỗ tai Hạ Lương Ngọc, thật muốn lấy mạng hắn.
Hạ Lương Ngọc không thể chịu đựng được nữa, chân đá vào bàn của Lục Chấp.
“Cậu mẹ nó cách Nguyễn Điềm Điềm xa một chút.”
Sách của Lục Chấp để ở góc bàn rơi xuống đất, Ngụy Toàn nhanh chân chạy lại nhặt nó lên.
Lúc này, tan học buổi tối không được bao lâu, Nguyễn Điềm Điềm đã sớm rời đi, trong lớp chỉ còn lại một nửa, đều bị một cước của Hạ Lương Ngọc làm cho bọn họ sợ hãi không thôi.
Sau khi mọi người bình tĩnh lại, họ dừng việc đang làm để xem náo nhiệt, cả lớp vốn đang hưng phấn lập tức im lăng, không một tiếng động.
Điều này khiến Hạ Lương Ngọc vốn không có ý định làm lớn chuyện cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng phụ sự kỳ vọng của mọi người, náo nhiệt này lại không xảy ra.
Thế nhưng Lục Chấp lại đứng lên, tính tình tốt còn gật gật đầu nói "Được".
Không chỉ các bạn cùng lớp xung quanh mà cả Hạ Lương Ngọc cũng bối rối.
"Cậu có phải là đàn ông không?" Hạ Lương Ngọc hỏi.
Lục Chấp nhấc chân rời đi.
Hạ Lương Ngọc duỗi tay cản cậu, nhưng cũng không cản được. Đẩy vai một cái cũng không đẩy được.
"Ồ, không tệ!" Hạ Lương Ngọc hưng phấn, xắn tay áo chuẩn bị đánh lộn.
Lục Chấp giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Hạ Lương Ngọc, nhẹ nhàng vặn một cái.
Nửa người trên của Hạ Lương Ngọc bị vặn ngược.
“Cmn!!! Đau!”
Tào Tín tiến lên khuyên ngăn cậu:
“Lục ca, bỏ đi.”
Hạ Lương Ngọc đau đến nhe răng trợn mắt.
"Mày mẹ nó buông tay cho tao!"
Lục Chấp buông ra, Hạ Lương Ngọc vội vàng chạy xa khỏi đó một chút.
“Cmn, mày nhớ ngày hôm nay đấy cho tao!”
"Hạ ca, bình tĩnh!" Ngụy Toàn kịp thời ôm lấy Hạ Lương Ngọc hung hăng, dữ tợn.
“Bỏ đi, Hạ ca!”
Bị Ngụy Toàn chặn lại, Hạ Lương Ngọc càng hung hăng hơn: “Mày ở quán bar Linh Dạ ngay giao lộ đường Quảng Bình phải không? Chờ lão tử mang người đến dạy dỗ mày!”
Lục Chấp khẽ cau mày: “Tôi không chọc cậu, cậu cũng đừng đến gây chuyện với tôi.”
"Sợ rồi sao?" Hạ Lương Ngọc chế nhạo.
“Sợ thì gọi tao tiếng Hạ gia, tao sẽ cân nhắc tha thứ cho.”
Lục Chấp rũ mắt, như thực sự suy xét đến lời của cậu ta.
"Được." Lục Chấp ngẩng đầu lần nữa, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
“Tôi ở trong quán đợi cậu.”
--
Buổi tối, Nguyễn Điềm Điềm tắm rửa xong, đang ở trong phòng tắm dùng máy sấy sấy đầu tóc còn đang ướt nhẹp của mình.
Lâm Thư Vũ đẩy cửa phòng ra: "Điềm Điềm, có điện thoại.
Nguyễn Điềm Điềm vội vàng tắt máy sấy.
Là Lục Chấp mười năm sau gọi tới.
"Em ngủ rồi sao?" Lục Chấp hỏi.
"Không ạ." Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu kẹp điện thoại, hai tay quấn quanh dây điện, cất máy sấy tóc đi.
“Em vừa mới tắm xong.”
"Này..." Lục Chấp thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm nay em uống rượu, túm lấy tóc anh."
Nguyễn Điềm Điềm cười cười chui vào ổ chăn.
“Hôm nay em cùng cậu ấy thành lập nhóm học tập nhỏ, còn cùng em làm bài thi Olympic Toán.”
Lục Chấp tựa hồ nở nụ cười: “Anh khi đó còn có thể làm đề toán sao…"
"À, đúng rồi hôm nay mắt cậu ấy bị thâm, còn sưng nữa." Nguyễn Điềm Điềm nói.
"Có phải cậu ấy đã từng đánh nhau với ai không?”
Lục Chấp dừng lại một chút, sau đó cười giải thích: “Anh còn nhỏ, luôn thích đánh nhau, nhìn rất ngầu, không phải đứa trẻ nào cũng như vậy sao.”
Nguyễn Điềm Điềm không tin: “Nhưng lần trước em nghe Hạ Lương Ngọc nói cậu ấy ở quán bar... ừm... trông quán? Trông quán như thế nào?”
Lục Chấp chỉ cảm thấy đau đầu: “Thằng nhóc này...”
Nguyễn Điềm Điềm nghiêm túc nói: “Cậu ấy đang làm gì vậy? Ngày nào em cũng thấy buồn ngủ, buổi tối thường xuyên đánh nhau sao?”
"Bảo bối à, về chuyện này..." Lục Chấp rối rắm không biết giải thích thế nào.
“Bây giờ em đừng hỏi, đợi sau này rồi sẽ biết.”
Nguyễn Điềm Điềm nghẹn nửa ngày, cuối cùng ủy khuất mà nhẹ giọng hỏi: “Anh có nói hay không?”
Lục Chấp: “...”
"Cậu ấy không nói, và anh cũng không nói!" Nguyễn Điềm Điềm tức giận.
“Em sẽ không nói chuyện với anh nữa.”
"Đừng, đừng, đừng!" Lục Chấp sốt ruột nói.
“Thời trung học, anh là một tên khốn, anh sợ em biết sẽ khiến em nguy hiểm.”
Nguyễn Điềm Điềm đã tính toán đến điều tồi tệ nhất trong lòng: “Anh không phải đã giết người chứ?”
Lục Chấp tức giận đến mức cười lớn: "Anh không phải là loại người xấu xa đó."
Nguyễn Điềm Điềm hơi yên tâm một chút: “Vậy anh nói đi!”
Lục Chấp không thể làm gì mà thở dài: “Bảo bối à, cho dù hiện tại em không biết, không để ý tới anh, sau này anh cũng nhất định sẽ đến cưới em, cho nên không cần lo lắng cho anh.”
Trong lòng Nguyễn Điềm Điềm ngọt ngào: “Em đã từng không để ý đến anh sao?”
Lục Chấp thấy đề tài dời đi thành công, vội vàng nói tiếp: “Đúng vậy! Em chưa từng nói chuyện với anh hồi cấp ba, cho nên suýt nữa khiến thằng ranh Hạ Lương Ngọc lợi dụng sơ hở.”
Nguyễn Điềm Điềm nhớ lại đêm hôm đó, Lục Chấp nói bọn họ đã kết hôn được hai năm.
Cũng chính là tám năm sau Lục Chấp mới cưới cô.
Mười bảy, mười tám.......
Nguyễn Điềm Điềm đếm ngón tay.
Hai mươi lăm, Lục Chấp mãi đến khi cô hai mươi lăm tuổi mới cưới cô.
Tốt nghiệp đại học đã ba năm rồi.
"Vì sao anh lại cưới em muộn như vậy?"
Lục Chấp trầm mặc.
“Lúc đấy đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Chấp thở phào một hơi, như đang nhả ra khói thuốc: "Bảo bối à, có những con đường anh nhất định phải đi."
"Nhưng mà." Nguyễn Điềm Điềm mím môi.
“Em muốn đi cùng anh.”