Lục Chấp có vô số cách khiến người khác câm miệng, nhưng không cách nào dùng được với cô bé trước mặt. Nguyễn Điềm Điềm nhìn gói khăn giấy cách cô tám trăm thước, đưa đôi tay bé nhỏ lên lau nước mắt, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe.
Ánh mắt Lục Chấp dừng lại ở chân bàn bên trái, giọng điệu cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Số điện thoại kia, từ sau đừng gọi nữa.”
Nguyễn Điềm Điềm ngoan ngoãn nghe lời gật đầu, nhẹ nhàng nói “Ừm.”
"Tôi..." Lục Chấp ngước mắt lên, ánh mắt đảo quanh Nguyễn Điềm Điềm.
Cuối cùng, dường như bất lực mà chấp nhận số mệnh, cậu thỏa hiệp nói: “Đừng khóc.”
Tim Nguyễn Điềm Điềm đập loạn nhịp.
"Mau về nhà đi." Lục Chấp xoa mái tóc sau gáy.
“Tôi đi đây.”
Tiếng bước chân trên hành lang dần xa dần, Nguyễn Điềm Điềm đi đến cửa, nhặt khăn giấy trên bàn lên, nắm chặt trong tay.
Ngày thứ ba cô nhận được cuộc gọi mười năm sau là thứ bảy.
Hôm nay, Nguyễn Điềm Điềm dậy rất sớm, ngồi vào bàn chờ điện thoại reo lúc 6:55.
Tuy nhiên, đã gần nửa tiếng trôi qua kể từ bây giờ, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nguyễn Điềm Điềm gõ gõ điện thoại của mình, thầm nghĩ hay là hỏng rồi?
Đồng hồ trên bàn nhảy lên bảy giờ ba mươi, chiếc điện thoại như đang bị đơ kia đột nhiên reo lên.
Nguyễn Điềm Điềm lập tức nhận máy: “Alo?”
“Điềm Điềm.”
Trái tim của Nguyễn Điềm Điềm đập loạn nhịp như đang kích động nhảy múa trong cơ thể cô.
"Em đã đợi anh rất lâu rồi!"
"Không phải em đang trong giờ học sao?" Lục Chấp nói.
"Giờ tự học buổi sáng chắc đã kết thúc rồi nhỉ?"
Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi: “Hôm nay là thứ bảy đấy.”
Lục Chấp: “À... anh quên lớp 11 vẫn chưa cần phải học thêm vào thứ 7.”
"Vì sao anh có thể gọi cho em mà em lại không gọi lại được?"
Nguyễn Điềm Điềm hỏi.
“Em gọi điện thoại cho anh nhưng lại toàn gọi số của Lục Chấp bây giờ.”
Lục Chấp trong miệng đang ăn cái gì đó: “Anh cũng không phải lúc nào cũng có thể gọi được cho em, ngày đầu tiên anh đã thử gọi cho em vào ban đêm, nhưng cuộc gọi lại chuyển sang điện thoại của vợ anh.”
Vợ anh sao!!
Nguyễn Điềm Điềm mặt đỏ bừng.
Lục Chấp nói: "Anh cứ cách mười phút lại gọi cho em một lần, mãi đến 6 giờ 55 phút sáng hôm sau mới gọi được cho em, cách 24 giờ so với lần đầu tiên anh gọi cho em, hôm qua cũng như vậy. Sáng nay vì muốn để em tập trung học nên lại 35 phút, tổng thời gian vượt quá 24 giờ, kết quả cũng gọi được."
Nguyễn Điềm Điềm không hiểu: “Nhưng lần đầu em cúp điện thoại của anh mà? Vậy mà anh vẫn gọi lại được mấy lần.”
Lục Chấp "Ừ" một tiếng: “Điều này đối với anh cũng thấy lạ, có lẽ tại cúp điện thoại trong vòng vài phút vẫn còn có thể tiếp tục gọi được.”
Nguyễn Điềm Điềm nửa hiểu nửa không: “Vậy… vậy mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại một lần à?”
"Đúng vậy." Lục Chấp nói.
“Có lẽ trong vòng 24 giờ chúng ta có thể gọi điện cho nhau một khoảng thời gian nhất định. Nếu không dùng hết thời gian đó chúng ta vẫn có thể tiếp tục gọi điện. Còn vẻ phần ai gọi cho ai, thì chắc là chúng ta đều có thể gọi cho nhau?”
Nguyễn Điềm Điềm hỏi lại: “Vậy có thể tiết kiệm thời gian gọi mỗi ngày không?”
“Anh không biết.” Lục Chấp mỉm cười.
“Tiết kiệm để làm gì? Không muốn gọi điện cho anh à?”
Nguyễn Điềm Điềm nhéo nhéo tai mình: “Em muốn chứ.”
Nụ cười của Lục Chấp càng rõ ràng hơn: “Nếu hôm nay em được nghỉ, thì chúng ta thử xem chúng ta có thể gọi điện trong bao lâu nhé?”
Ngón tay của Nguyễn Điềm Điềm nắm lấy góc bàn, bởi vì nắm quá chặt mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“Được ạ!”
Lục Chấp suy nghĩ một lúc: “Hôm qua anh không bắt nạt em chứ?”
"Không có." Nguyễn Điềm Điềm mím môi.
“Hôm qua anh bảo em đừng khóc còn đưa cho em một gói khăn giấy.”
"Thằng ranh đó lại làm em khóc à?" Lục Chấp tức giận xoa trán.
“Anh hồi đó xấu xa như vậy à?”
"Không, không phải đâu." Nguyễn Điềm Điềm nói.
"Là em hung dữ với anh trước.”
"Em hung dữ với anh sao?" Lục Chấp suýt chút nữa cười thành tiếng.
“Anh đoán chắc lúc đó anh sẽ sững sờ mất một lúc đúng không?”
Nguyễn Điềm Điềm nhớ lại, lúc đó Lục Chấp không để ý đến cô, chẳng lẽ là cậu đang sững sờ sao?
Cô hỏi: “Sao anh lại sững sờ chứ?”
Lục Chấp cười nói: “Cô bé mà anh thích vốn dĩ luôn ngoan ngoãn, đột nhiên hung dữ với anh, anh cũng rất sợ đấy.”
Cô bé mà anh thích.
Lồng ngực Nguyễn Điềm Điềm phập phồng.
“Anh sợ em sao?”
“Sợ chứ, rất sợ." Lục Chấp trả lời.
“Lúc đó mà em cầm tay anh, có khi anh chết mất."
Nguyễn Điềm Điềm xấu hổ bịt hai tai của mình lại, cầm tay cái gì chứ, cô đến nghĩ còn không dám nghĩ.
Hai người nói chuyện rất nhiều, Lục Chấp đã phân tích tấm lòng từ 10 năm trước của mình một cách sạch sẽ từ trong ra ngoài, ngay cả chiếc quần lót cũng không che đậy.
"Để ý anh chút nhé." Lục Chấp nói.
“Anh sẽ vui lắm đấy.”
"Tút" Đúng tám giờ cuộc gọi kết thúc. Nguyễn Điềm Điềm để điện thoại xuống.
Hóa ra một cuộc điện thoại chỉ có thể kéo dài tối đa 30 phút.
"Phải quan tâm Lục Chấp nhiều hơn." Nguyễn Điềm Điềm tự nhủ: “Cậu ấy sẽ rất vui.”
--
Reng, reng, reng.....
Tiếng chuông tan học vang lên, Nguyễn Điềm Điềm hấp tấp chạy đến cuối lớp học.
"Đúng giờ đấy, Tiểu Điềm Điềm."
Bạn cùng bàn của Lục Chấp lấy bóng rổ từ trong gầm bàn ra, đứng lên.
“Nhưng sáng nay cậu ấy không ngủ nhiều lắm, nên chắc bây giờ đang ngủ say rồi.”
"Tôi biết rồi!" Nguyễn Điềm Điềm gật đầu với cậu bạn, cô nheo mắt cười.
“Cảm ơn cậu nhé, Tào Tín.”
Lông mi Lục Chấp run lên, mắt hé lên một khe hở.
Sau khi tạm biệt Tào Tín, Nguyễn Điềm Điềm liền ngồi xuống vị trí phía trước, lúc này đang chống má nhìn Lục Chấp lại nhắm mắt lại.
Gần đây không biết là có chuyện gì mà Nguyễn Điềm Điềm như biến thành người khác, rất thích gần gũi với cậu.
Buổi trưa tan học cũng không vội về nhà, sau khi ngồi ngây ngốc nhìn cậu ngủ 10 phút, thì lại như một bà mẹ dặn dò cậu đi căn tin ăn cơm.
Lúc trước còn bị dọa đến khóc ầm lên, hiện tại lá gan lại càng lúc càng lớn.
Thậm chí có khi còn thừa dịp cậu ngủ xoa xoa mái tóc cậu, sau khi xong việc còn vui vẻ cho là cậu không biết gì.
Cô bé này căn bản không sợ cậu.
Đang nghĩ ngợi, thì có một cái bóng lướt qua một bên mặt của Lục Chấp, cậu giơ tay theo phản xạ có điều kiện, nắm một bên cổ tay mềm mại ấm áp.
Nguyễn Điềm Điềm cúi người, cơ thể vốn không cân bằng, bị Lục Chấp nắm lấy cổ tay kéo, tay kia "bốp" một tiếng tát lên mặt cậu.
Lục Chấp: “......”
Cậu bất ngờ không kịp để phòng liền bị đánh một cái tát.
Nguyễn Điềm Điềm rụt tay mình lại giật mình nhảy ra xa mấy mét.
“Trên đầu cậu có con bọ.” Nguyễn Điềm Điềm cố lấy lý do để bào chữa cho hành động của mình. Lục Chấp giơ tay vuốt tóc mình.
"Nó bay rồi." Nguyễn Điềm Điềm lại nói. Lục Chấp lẳng lặng nhìn cô.
"Có con bọ thật đấy." Nguyễn Điềm Điềm lại gần, nghiêng đầu.
“Nếu cậu không bất chợt tỉnh, vừa rồi tôi đã bắt được rồi!”
Lục Chấp nhìn cô bé với nét mặt sống động trước mặt, đôi mắt khẽ chuyển động, trốn tránh ánh mắt của cô.
Cậu ta thấy xấu hổ, Nguyễn Điềm Điềm nghĩ.
Nguyễn Điềm Điềm mím môi cười, lùi lại một bước, dữ khoảng cách với Lục Chấp: “Cậu định đi ăn cơm à?”
Lục Chấp đứng dậy: “Ừ.”
Lục Chấp không thích nói chuyện, đến hôm nay cũng không nói mấy câu với Nguyễn Điềm Điềm. Nhưng không biết có phải là do tác dụng của trí tưởng tượng hay không mà so với lúc trước, Nguyễn Điềm Điềm rõ ràng có thể cảm nhận được Lục Chấp có chút thích cô.
Cho dù mặt lúc nào cũng lạnh tanh, nhìn qua có vẻ không vui, nhưng cũng sẽ không nói chuyện hung hăng với cô nữa.
Ngược lại, bất kể Nguyễn Điềm Điềm làm gì, cậu đều tỏ vẻ vô cùng bao dung, mức độ dễ nói chuyện của cậu thậm chí còn khiến cho Nguyễn Điềm Điềm ảo tưởng rằng Lục Chấp tính tình rất tốt.
"Cơm ở nhà ăn ngon không?" Nguyễn Điềm Điềm cùng Lục Chấp sóng vai đi ra khỏi phòng học.
“Tôi còn chưa tới nhà ăn bao giờ!”
Lục Chấp giơ tay che đi ánh nắng chói mắt giữa trưa.
“Không ngon.”
Nguyễn Điềm Điềm lắc lắc đầu: “Vậy sao cậu không về nhà ăn cơm?”
Lục Chấp bước vào giữa trời nắng, không nói gì nữa.
Những câu hỏi của Nguyễn Điềm Điềm về cơ bản đều được trả lời ngắn gọn, thỉnh thoảng một số ít giữ im lặng.
Hai người chia tay ở cửa căn tin, Nguyễn Điềm Điềm khua khua tay với cậu, Lục Chấp xoay người vào nhà ăn.
Trường Trung học số 11 Lâm Thành là trường trung học trọng điểm của tỉnh, phản lớn học sinh đến từ khắp nơi trên toàn tỉnh, bọn họ ba bữa ăn đều ăn ở căn tin, buổi tối ở trong ký túc xá. Một phần khác giống như Nguyễn Điềm Điềm, nhà ở gần đây, ngoại trú.
Lục Chấp chẳng thuộc nhóm nào trong 2 nhóm trên.
Ban ngày cậu sẽ ăn ở căn tin, buổi tối lại không ở ký túc xá.
Trong căn tin phần lớn học sinh đã ăn cơm xong, lần lượt từng đoàn kéo nhau trở về phòng ngủ. Lục Chấp luôn đi một mình, bóng lưng trầm mặc ẩn trong đám người ồn ào, lộ ra một tia khác biệt. Nguyễn Điềm Điềm nhón chân lại quay lại căn tin.
"Lục Chấp." Cô sải bước chạy vào căn tin.
“Chờ tôi với.”
Bữa ăn đầu tiên của Nguyễn Điềm Điềm tại căng tin là cà chua trứng gà và khoai tây kho tàu.
Lục Chấp bưng tới một chén canh rong biển trứng, đặt nó chắc chắn trước mặt cô.
Bố của Nguyễn Điềm Điềm có thói quen ăn cơm phải uống canh, cho nên mỗi bữa cơm nhà họ đều có canh. Nhưng Nguyễn Điềm Điềm thì không.
Cô nhìn bát canh rong biển trứng gắn như bát nước lọc bị mấy cọng rong biển khô rơi vào, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền vậy?”
Lục Chấp cầm đũa lên: “Không mất tiền.”
Nguyễn Điềm Điềm lại nhìn Lục Chấp.
“Sao của cậu lại không có?”
Lục Chấp ăn một miếng cơm: “Không muốn uống.”
Nguyễn Điềm Điềm nghi hoặc: “Vậy tại sao cậu lại bưng cho tôi?”
Lụa Chấp ngẩng đầu. “Cậu uống không?”
Nguyễn Điềm Điềm cẩn thận chuyển bát canh đến trước mặt mình.
“Uống chứ, uống mà.”
Đây là Lục Chấp bưng cho cô, cho dù bề ngoài có khó coi thế nào, cô cũng nhất định phải ăn sạch sẽ.
Chưa ăn được mấy miếng, Nguyễn Điềm Điềm lại hỏi: “Sao cơm của cậu nhiều thế?”
Lục Chấp chọn hành gừng trong đĩa sang một bên.
“Tôi ăn xuất 50 hào.”
Nguyễn Điềm Điềm quay đầu nhìn cửa sổ căn tin.
“Dì bán cơm đâu có hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền.”
"Nữ sinh mặc định ba xu." Lục Chấp ăn hết cơm thừa, đặt đùa xuống.
“Tôi ăn xong rồi.”
Nguyễn Điềm Điềm nhìn đĩa của mình vẫn cò thừa một đống cơm liền vội vàng gắp vài miếng bỏ vào miệng nhai.
“Tôi cũng sắp ăn xong rồi.”
Lục Chấp không nói gì, đứng lên.
Nguyễn Điềm Điềm có chút sốt ruột: “Cậu chờ tôi một chút.”
“Tôi không đi.” Lục Chấp thản nhiên nói. Cậu đi đến cửa sổ, lấy về một chai sữa, đặt trước mặt cô.
“Đừng uống canh nữa.”
Nguyễn Điềm Điềm nuốt thức ăn trong miệng.
“Không thể lãng phí lương thực.”
Lục Chấp nhìn chằm chằm bát canh chưa uống được mấy ngụm kia vài giây, bưng lên ngửa đầu uống cạn. Nguyễn Điềm Điềm trừng mắt, bát canh kia cô đã uống một ngụm!
Chỗ thu dọn dung cụ ăn uống ở ngay bên cạnh, Lục Chấp ném bát không vào.
Nguyễn Điềm Điềm miệng vừa há được một nửa liền lập tức lại ngậm lại.
Bản thân Lục Chấp cũng không thèm để ý, cô còn giả vờ già mồm cái gì?
"Ăn nhanh lên." Lục Chấp đặt tay lên bàn, gõ một tiếng. Cậu đang chờ cô.
Ánh mắt Nguyễn Điềm Điềm cong cong ý cười.
“Tôi ăn cơm rất nhanh, nhất là khi không nói chuyện.”
Lục Chấp đặt sữa vào tay Nguyễn Điềm Điềm.
“Vậy tốt nhất là cậu đừng nói gì nữa.”
"Nhưng nếu cậu muốn nói chuyện với tôi, nhất định tôi sẽ trả lời." Nguyễn Điềm Điềm nuốt một miếng cơm lớn.
"Khó khăn lắm mới khiến cậu nói chuyện với tôi, vậy nên nhất định tôi sẽ đáp lại cậu!"
Trên mặt Lục Chấp hiếm khi mang theo một chút dịu dàng ấm áp.
"Ăn xong rồi nói sau."
Nguyễn Điềm Điềm ngoài miệng bận rộn không ngừng.
“Vậy tôi ăn xong cậu nhất định phải nói chuyện với tôi nhé!”
Lục Chấp nhìn Nguyễn Điềm Điềm, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”