“Tút... tút...”

Từ trong điện thoại truyền đến một chuỗi âm thanh liên tục.

Nguyễn Điềm Điềm hai tay nắm lấy điện thoại đặt lên tai, quỳ gối ngồi trên giường của mình, toàn thân căng thẳng.

“Alô, chào bạn." Giọng của Lục Chấp xen lẫn tiếng nhạc ồn ào truyền tới qua điện thoại.

Chất giọng của chàng trai tre có chút khàn đặc trưng của thời kỳ đổi giọng, một từ “bạn” làm cho Nguyễn Điềm Điềm bỗng ngây người.

Cô cúp điện thoại “cạch” một tiếng.

Đây không phải giọng của Lục Chấp 10 năm sau.

Từ sau buổi trưa khi Lục Chấp ném ghế rồi bỏ ra khỏi lớp, Nguyễn Điềm Điềm không dám đến tìm cậu nữa.

Mãi cho đến khi ăn xong cơm tối, thay đồ ngủ, cô mới chuẩn bị tư tưởng, tìm lại lịch sử cuộc gọi lúc sáng để gọi lại.

Ai mà biết được lại gọi vào số của Lục Chấp hiện tại. Nguyễn Điềm Điềm vô cùng ngạc nhiên, Lục Chấp dùng một số điện thoại suốt 10 năm ư? Buổi trưa cô vừa chọc giận Lục Chấp nên không dám nói chuyện với cậu nữa. Thế nhưng, mọi chuyện không hề giống như ý cô, ngay sau đó, Lục Chấp liền lập tức gọi lại.

Nguyễn Điềm Điềm mếu máo, nắm chặt lấy điện thoại không biết nên làm như thế nào mới được. Đến khi chuông đã reo đến lần thứ 2, cô mới cắn răng nghe máy.

“Chào bạn, tôi là Lục Chấp.” Đầu dây bên kia đã không còn những âm thanh ồn ào nữa, chàng trai nói từng từ rành mạch, vừa lịch sự lại vừa khách sáo.

 “Xin hỏi bạn là ai vậy?"

Nguyễn Điềm Điềm há hốc miệng không biết tiếp theo nên làm gì. Cô không ngờ rằng Lục Chấp khi nói chuyện riêng tư lại có một mặt ưu tú như này.

“Tôi, tôi là Nguyễn Điềm Điềm.” Nguyễn Điềm Điềm níu chặt chiếc cúc áo hình con bướm trên váy ngủ màu hồng của mình, lắp ba lắp bắp.

Đầu dây bên kia yên lặng vài giây.

“Ai cho cậu số của tôi?”

Nguyễn Điềm Điềm ấp úng: “ Cái đó...”.

“Cậu bây giờ đang ở đâu?”

Nguyễn Điềm Điềm trán đầy mồ hôi:

“Ở đâu hả”

Nguyễn Điềm Điềm tay run rẩy nắm chặt điện thoại: “Ở nhà.”

Đầu dây bên kia im lặng.

"Lần sau đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa.

Tút...tút...tút…

Cuộc gọi kết thúc rồi.

Tất cả mọi chuyện đến quá đột ngột, Nguyễn Điềm Điềm vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, phải một lúc sau cô mới định thần lại. 

“ Hu hu hu.. Cô bé mắt dần đỏ lên vứt điện thoại qua một bên, cô vừa khóc vừa lao vào trong lòng của con gấu bông khổng lồ trên giường.

“Đồ xấu xa, đồ lừa đảo! Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.”

Cô vô cùng tức giận, ôm con gấu bông vừa đánh vừa đấm.

--

Thế nhưng ngày hôm sau…

“Điềm Điềm? Là em à?”

Giọng nói trầm ổn đáng tin cậy của người đàn ông phát ra từ đầu giây bên kia.

Gần như là bản sao của ngày hôm qua, hôm nay điện thoại của cô vẫn đổ chuông trước giờ tự học 5 phút. Bởi vì giọng nói thân mật đầy trìu mến này mà Nguyễn Điềm Điềm đã hoàn toàn quên mất lời thề khi ôm con gấu bông vào tối hôm qua.

Cô nhẹ nhàng chạy ra khỏi lớp, còn chưa đợi Lục Chấp ở đầu dây bên kia nói gì đã nũng nịu mà mách lẻo.

“Anh là đồ xấu xa.” Nguyễn Điềm Điềm nói.

“Hôm qua anh hung dữ với em!”

Lục Chấp ở phía đầu dây bên kia không biết nói gì.

“Anh ném ghế, còn không cho em gọi điện thoại cho anh nữa.” Nguyễn Điềm Điềm khịt khịt mũi.

“Anh là đồ lừa đảo, thế mà còn nói là sẽ kết hôn, bố em còn chưa bao giờ hung dữ với em như thế, em sau này sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa...”

Cô càm ràm một tràng, mái tóc dài buông xõa che hết khuôn mặt nhỏ nhắn,hoàn toàn không chú ý đến chàng trai đang tiến đến trước mặt. Cho đến khi một đôi giày bóng rổ màu đen xuất hiện trong tầm mắt, Nguyễn Điềm Điềm mới ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt u ám của Lục Chấp.

Nguyễn Điềm Điềm sợ hãi quay đầu chạy.

Còn gì kích thích hơn việc đang mách lẻo một cách hăng say thì quay mặt lại gặp đúng người mình đang nói đến chứ. Búi tóc dựng lên bị túm lấy, Nguyễn Điềm Điềm “Á” lên một tiếng, chân vừa chạy được nửa bước liền quay lại trước mặt Lục Chấp.

Tóc của cô bé dường như bẩm sinh phảng phất mang một hương thơm tự nhiên, gió thổi qua vương đẩy lên tay cậu.

Bàn tay đang nắm lấy đuôi tóc của Lục Chấp như bị bỏng, bối rối rụt tay lại.

Nhưng trong mắt Nguyễn Điềm Điềm, Lục Chấp giống như tràn ngập sự ghét bỏ, dường vội vàng bỏ tóc của cô ra sau vai.

Reng reng reng 

Chuông vào lớp đột nhiên vang lên, thầy chủ nhiệm cầm chiếc bình giữ nhiệt hét lên từ phía hành lang: “Lục Chấp, em lại đến muộn.

Lục Chấp mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại lặng lẽ thở dài, lướt qua Nguyễn Điềm Điềm bước từng bước dài về phía lớp học.

Nguyễn Điềm Điềm lại nhìn thấy thầy chủ nhiệm xuất hiện với cái bụng bia, cô lại thấy điện thoại trên tay mình còn chưa tắt, kịp thời vội vã đưa tay lên ôm lấy bụng: “Thầy.. thầy ơi bụng em lại đau rồi..."

Trong góc của nhà vệ sinh trường.

“Lúc nãy anh kéo tóc em, sau đó còn chê bẩn, còn vứt đi nữa."

Nguyễn Điềm Điềm vân vê đuôi tóc của mình, ấm ức chết đi được.

Lục Chấp im lặng không biết nói gì.

Anh làm sao có thể vứt bím tóc của Nguyễn Điềm Điềm đi chứ, anh trân quý còn không kịp.

“Anh không thèm nhìn em, cũng không thèm nói chuyện với em, có phải anh ghét em không?” 

Giọng nói của Nguyễn Điềm Điềm xen lẫn một chút nức nở.

“Tại anh đấy, anh là đồ lừa đảo, anh làm cho anh ghét em rồi đấy.”

Mớ hỗn độn gì đây chứ.

Lục Chấp ở đầu dây bên kia nghiến chặt răng, hận không thể xuyên qua điện thoại đến tát cho mình một phát.

Lục Chấp an ủi nói: “ Hồi cấp 3 anh đúng là không ra gì, em không cần để ý cậu ta.”

Nguyễn Điềm Điềm không nức nở nữa, thái độ vô cùng kiên quyết: “ Không.”

Lục Chấp nói tiếp: “Anh kéo tóc em còn gì? Em lần sau nhìn thấy anh thì tránh xa được không?"

Nguyễn Điềm Điềm lau nước mắt:

“Không được.”

Lục Chấp khó hiểu nói: “Sao em vẫn còn muốn để ý đến anh ?”

Nguyễn Điềm Điềm hừ lạnh một tiếng: "Còn lâu em mới thèm để ý đến anh.”

Đầu óc Lục Chấp quay vòng vòng sau đó mới bàng hoàng nhận ra: “Chẳng lẽ em…"

Nguyễn Điềm Điềm dẫm chân tức giận: “Còn lâu em mới thích anh nhé.”

“Cmn...” Lục Chấp hoàn toàn bối rối.

“Từ hồi cấp 3 em đã thích anh rồi à?”

Đầu óc Nguyễn Điềm Điềm rối bời, cô đứng dẫm chân tại chỗ: “Không, không."

“Thằng ranh con này.” Lục Chấp cảm thán.

“ May mắn thật đấy."

Nguyễn Điềm Điềm lập tức bào chữa: “Không được mắng cậu ấy."

“Bảo bối nghe anh nói này.” Giọng Lục Chấp bỗng nhiên dịu dàng trở lại. 

“Hồi cấp 3 anh rất thích em.”

Nguyễn Điềm Điềm vừa nãy còn đang xù lông tức giận vừa nghe xong câu này tay chân liền trở nên luống cuống, cô ngây người trong giây lát, cúi đầu tự cắn móng tay mình.

“ Lừa, lừa đảo."

Lục Chấp chưa bao giờ nói chuyện với cô, cho dù tương lai có kết hôn với cô thì cũng không thể nào thích cô từ hồi cấp 3 được.

“Thích thật đấy.” Lục Chấp cười, giọng nói lại nhẹ nhàng cất lên.

“Chỉ là anh lúc đó rất sợ.”

--

Buổi trưa tan học, Nguyễn Điềm Điềm chào bạn cùng bàn của mình rồi vội vã chạy ra cửa sau lớp học.

Đúng như dự đoán, Lục Chấp vẫn dựa vào khung cửa sổ yên lặng ngủ như mọi khi. Nhưng hôm nay không nắng, Lục Chấp cũng không ngủ say như trước. Nguyễn Điềm Điềm dừng lại sau đó lùi về phía sau 3 bước.

Lục Chấp mở mắt, nhìn gương mặt đầy cảnh giác của cô gái ở trước mặt, lại đưa mắt nhìn cuốn sách trên bàn.

“Điện thoại, cấm không được gọi nữa.”

Chính là giọng nói này, tuy rằng thời điểm này vẫn còn vương vấn chút khàn giọng độc đáo của tuổi dậy thì, nhưng nó chính là giọng nói trong điện thoại lúc nãy, giọng nói vừa thề thốt là thích của Lục Chấp.

Nguyễn Điềm Điềm nhìn chàng trai đang u sầu cụp mắt xuống ở trước mặt mình, lấy hết can đảm bước một bước về phía trước.

“Bộp”

Nguyễn Điềm Điềm đập tay xuống mặt bàn trước mặt Lục Chấp, đôi mắt tròn xoe trừng lên nhìn cậu.

Cô bé giống như đang tức giận, có vẻ khó dỗ: “Tôi cứ gọi đấy.”

Cuối cùng đôi mắt cá chết của Lục Chấp cũng mở to như bình thường, nhất thời cậu còn có cảm giác là có phải mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cậu ấy rất thích, cậu ấy vô cùng thích mình, cậu ấy cực kỳ thích mình! Mình không sợ chút nào hết. Nguyễn Điềm Điềm tự nhủ với lòng mình 3 lần.

“Cậu hung dữ cái gì hả?” Cô trừng mắt, lại đập đập bàn.

 “Không được hung dữ với tôi."

Mí mắt của Lục Chấp giật giật.

“Nói chuyện tử tế không được à?” Khi thế của Nguyễn Điềm Điềm càng ngày càng yếu.

“ Không gọi... không gọi thì không gọi...”

Lục Chấp cau mày.

“Cậu... cậu....” Bàn tay đặt trên bàn của Nguyễn Điềm Điềm đã căng thẳng đến nỗi nắm lại, cô rụt rè lùi lại một bước.

“Cậu mau đến căn tin ăn cơm đi, muộn quá là hết thức ăn đấy..."

Lục Chấp vịn vào ghế đứng dậy, đi ra một cách khó hiểu.

Nguyễn Điềm Điềm đứng trong lớp học, mũi hơi cay cay. Lục Chấp hoàn toàn không thèm để ý đến cô. Vở kịch nội tâm vô cùng phong phú của cô mà trước mắt cậu chỉ như biểu diễn hài kịch.Trước đây cô không như vậy. Trước đây Nguyễn Điềm Điềm yên lặng mà thích một Lục Chấp cũng yên lặng như vậy, đến nhìn cậu một cái cũng phải lén lút vì sợ chọc tức cậu.

Nhưng khi Lục Chấp 10 năm sau ở đầu dây bên kia của điện thoại nhẹ nhàng nói thích cô, Nguyễn Điềm Điềm liền không thể nhịn nổi nữa mà muốn đến gần cậu, muốn nói chuyện với cậu, ngọn lửa trong lòng càng cháy càng dữ dội, không thể dừng lại được.

Nhưng Lục Chấp trước mặt chẳng có một tí gì là thích mình cả.

Cô móc điện thoại trong túi ra, xem lại lịch sử cuộc gọi sáng nay, tiếp tục thử trong trong tuyệt vọng, dù sao thì cũng chẳng còn gì để mất.

Cô cắn răng, nhấn nhẹ ngón cái gạt sang một bên.

Cuộc gọi trong phút chốc đã được kết nối rồi. 

“Alo."

Đầu giây bên kia vang lên một giọng đàn ông trầm ổn, mới một từ thì chẳng thể nghe ra là đàn ông hay thiếu niên.

Nhưng Nguyễn Điềm Điềm không đợi nổi để phân biệt. 

“Lục Chấp!” Nguyễn Điềm Điềm nói, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

“Anh đúng là một tên xấu xa.”

Tên xấu xa Lục Chấp đang đứng ngoài cửa lớp tay cầm điện thoại, nhìn cô bé đang nhún vai uất ức khóc lóc trong lớp. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao một cô bé sợ cậu cả một năm lớp 10, bây giờ tự nhiên lại không sợ nữa.

Nguyễn Điềm Điềm tiếp tục mắng: “Con lợn ngu ngốc, đồ đầu lợn, đồ lừa đảo...”

Khóe miệng Lục Chấp giật giật, một tay đập lên cánh cửa lớp. Nguyễn Điềm Điềm quay lại, dọa đến mức nghẹn lại. Giọng Lục Chấp không hề mang chút thiện chí nào: “Câm....” từ “miệng” còn chưa kip nói ra đã liền bị nước mắt của cô chặn lại rồi.

Đôi mắt ngấn lệ của Nguyễn Điềm Điềm nhìn Lục Chấp đang đứng ngoài cửa lớp, môi cắn lại để cố gắng ngừng khóc.

Nhưng nước mắt của cô không nghe lời giống như chuỗi trân châu bị đứt cứ từng hạt từng hạt rơi xuống. Lục Chấp lập tức nén lại những lời định nói. Cô bé vẫn như lúc trước, vẫn rất sợ cậu.

Cậu hung dữ quá, còn chọc cho cô khóc.

Tan học cũng đã lâu rồi, trong tòa nhà yên tĩnh bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện những tiếng bước chân nhẹ nhàng hay vài tiếng cười nói. Cô bé mà Lục Chấp thích đang đứng cách cậu vài mét, đôi mắt đỏ lên, vô cùng đáng thương.

Lục Chấp cúi đầu lấy từ trong túi ra một gói giấy ăn, đặt lên chiếc bàn phía xa cạnh cửa lớp.

Cậu dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa.”

Tác giả có lời muốn nói: “Lục Chấp 10 năm sau: Thằng ranh con! Đấy là vợ cậu đấy! Mau chóng theo đuổi cho tôi! Yêu nhau ngay đi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play