Chưa Từng Muộn Màng

Chương 9. Bắt quả tang


2 tháng

trướctiếp

Từ ngày Trương Tuấn Hào đi công tác đến nay đã được gần hơn một tuần, nói không buồn là nói dối nhưng Thẩm Nghi biết công việc anh vẫn luôn bận rộn như vậy, cô cũng đã sớm làm quen với điều này.

Từ khi đảm nhận vị trí trên cao, cứ cách vài tháng, hai người lại phải tạm xa nhau một thời gian, vòng tuần hoàn cứ thế đến nay đã được hơn một năm.

Mỗi lần anh công tác, sức khỏe của anh đều giảm đi một phần, cũng vì Trương Tuấn Hào bán mạng vào công việc quá mức, những lúc ấy Thẩm Nghi chỉ mong mình được gần anh thêm một chút.

Trương Tuấn Hào từng nói không muốn cô phải chịu khổ, càng không muốn để cô thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh khi tận lực làm việc, chỉ sợ cô thấy nhàm chán thế nên anh chưa từng dẫn cô đi công tác theo mình, nhưng anh có thói quen rất tốt, đó là mỗi ngày sẽ đều đặn báo cáo tình hình cho cô hay.

Cô chợt nhớ đến một lần anh công tác ở Thượng Hải.

Lần ấy anh ngã bệnh phải nhập viện, mọi công tác đang dang dở đều buộc dừng lại. Vừa hay tin, Thẩm Nghi đã tức tốc đặt chuyến bay ngay trong đêm.

Cô nhớ mãi hình ảnh anh bất động trên giường bệnh đã khiến cô đau lòng khóc một trận sợ hãi đến nhường nào. Lần đó trông anh ốm yếu đến kinh người, dọa cô một phen tưởng chừng anh đã bỏ cô mà đi.

Nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm cho Thẩm Nghi rùng mình một cái.

Hôm qua anh gọi điện nói rằng mình có thể kết thúc công tác sớm nửa tuần sau, nghe xong Thẩm Nghi đương nhiên không giấu được vui sướng liền đòi đích thân ra sân bay đón anh, Trương Tuấn Hào cũng không có ý từ chối.

Hôm nay Thẩm Nghi tranh thủ chút ít thời gian rảnh nên ghé qua trung tâm thương mại mua sắm. Chủ yếu là sắm thêm quần áo mới cho Trương Tuấn Hào, thấy anh cứ chịu khó mặc mãi những chiếc áo cũ đã sờn màu khiến cô không nỡ.

Lâm Giai Tịnh có lịch làm việc nên không bầu bạn cùng cô được.

Thẩm Nghi ghé vào một quán cà phê để nghỉ chân. Vừa ngồi được một lúc thì Trương Tuấn Hào gọi đến.

Màn hình bên kia thấy rõ anh đang ở công xưởng, trông anh khá tiều tụy, râu đã mọc dài trên cằm. Chắc đã mấy ngày rồi anh chưa được nghỉ ngơi trọn vẹn.

“Nhớ em rồi!” Anh cất tiếng, giọng có chút khàn khàn.

Thẩm Nghi trong lòng đau xót biết bao, cô cắn môi nuốt đắng, nhẹ nhàng nói “Đã nói với anh là phải biết giữ sức khỏe vậy mà lại không nghe lời em.”

Trương Tuấn Hào bị vẻ nũng nịu của cô chọc cho cười “Là anh sai rồi, đợi anh về mặc em xử lý được không?”

“Ai thèm chứ?” Thẩm Nghi bĩu môi ra vẻ giận hờn, sau lại thở dài nghiêm túc quan tâm “Gần đây công việc bận lắm hả anh?”

“Cũng không bận gì mấy, chủ yếu là giám sát thôi.” Trương Tuấn Hào mỉm cười.

Bản thân cô hiểu rõ những lời mà anh vừa nói chỉ muốn an ủi mình, cô cũng không muốn phá vỡ lòng tự trọng của anh.

Trương Tuấn Hào là một người đàn ông có hoài bão lớn, lòng tự trọng của anh rất cao, trăm công ngàn việc cũng sẽ không bộc lộ dáng vẻ yếu đuối của mình trước người khác, nhất là với cô gái của mình.

“Được rồi, anh chỉ cần ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ là có thể khiến em yên tâm rồi.” Cô cầm cốc cà phê lên nhấp môi, tâm trạng pha lẫn buồn vui dặn dò.

“Em đã ăn uống gì chưa đó?” Anh ở bên kia nghe cô nói liền gật đầu, sau đó chuyển chủ đề sang cô.

Thẩm Nghi gật đầu “Em vừa đi mua một ít đồ, anh đoán xem em đã mua gì nào?”

Trương Tuấn Hào định lên tiếng thì có ai đó gọi anh, anh giữ máy với cô, bên phía Thẩm Nghi nghe rất rõ là công việc của anh xảy ra chút vấn đề.

Thầm nghĩ mình đang cản trở công việc của anh, cô đành nói lời cúp máy.

“Anh cứ xử lý công việc đi, em bây giờ cũng phải đi đây.” Lời nói dối của cô tuy không khó để anh nhận ra nhưng vì công việc cần anh giải quyết gấp, trước khi gác máy anh còn dặn cô đợi mình.

Thẩm Nghi trước nay không cầu một tình yêu hoàn hảo, chỉ cần đơn giản, vừa đủ khiến cô có thể đắm chìm vào biển tình cùng với người đàn ông mình yêu là được.

Từ ngày quen biết Trương Tuấn Hào, lời hứa anh không bao giờ để cô chịu khổ luôn được thực hiện, chỉ đáng tiếc thời gian bên nhau của bọn họ quá ít để hưởng thụ trọn vẹn. Nhưng cô biết, anh đang cố gắng cho cô một cuộc sống tốt nhất anh có thể.

Cô luôn cảm kích vì bản thân đã gặp được anh, càng cảm thấy hạnh phúc hơn vì đã yêu anh.

Hai người bên nhau từ khi còn trắng tay, đến bây giờ đã có thể chăm lo cho cuộc sống khá chu toàn. Thời gian năm năm dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, cả hai người đã qua giai đoạn tình cảm nồng nhiệt nhưng tình yêu của cô dành cho anh vẫn hệt như ban đầu không đổi.

Những kỷ niệm của quá khứ cứ thế len lỏi vào trong tâm trí khiến cô không ngừng tự mỉm cười với chính bản thân mình.

Điện thoại di động trên bàn lại rung lên, lần này là của bệnh viện gọi đến.

“Chị Thẩm Nghi, có người đến phỏng vấn xin việc ạ.” Đầu dây bên kia vội vàng nói. 

“Chị sắp có hẹn với khách hàng, bây giờ cũng không về kịp, em nói người đó cứ để lại hồ sơ, chín giờ sáng mai có thể quay lại được không?” Thẩm Nghi đưa tay lên nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ kém. 

Bên kia không trả lời ngay, có lẽ là đang hỏi ý của người xin việc như thế nào. Thẩm Nghi bên đây cũng nghe rõ màn trao đổi của hai người họ qua ống nghe. Người bên đó đã đồng ý rồi.

“Chị ơi, cô ấy nói được ạ.”

“Ừm, chị biết rồi. Em ghi lại lịch phỏng vấn giúp chị nhé!” Thẩm Nghi dặn dò xong tắt máy.

Thẩm Nghi đang định kiếm món ăn nhẹ để lót bụng, đang loay hoay dọn dẹp thì có bóng người quen lướt ngang qua khiến cô ngỡ ngàng dừng lại mọi động tác của mình.

“Tiểu Vy?” Thẩm Nghi nhẩm thầm cái tên trong miệng, biểu cảm có chút khó coi nhìn về đôi nam nữ khoác tay nhau đi lại bàn ngồi.

Cô không nhìn lầm.

Lần trước cô cũng thấy Giản Thanh Vy ở sân bay nhưng cô không rõ mình có nhầm lẫn không nhưng giờ phút này thì người phụ nữ phía trước chắc chắn là cô ấy.

Cũng là cái khoác tay đầy thân mật, cũng là dáng vẻ đầy quyến rũ, chỉ có điều người đàn ông bên cạnh cô ấy không phải là người lần trước cô bắt gặp.

Thẩm Nghi không tin vào mắt mình, bao nhiêu câu hỏi vì sao chạy dọc trong sóng não. Cô bất động tại chỗ, tâm trạng vừa giận vừa tức không nói nên lời.

Giản Thanh Vy dán chặt cơ thể của mình vào người đàn ông bên cạnh, cả hai rất tình tứ, trao nhau những miếng ăn qua lại thậm chí là cả nụ hôn nồng nàn. Cảnh tượng ấy khiến người khác nhìn đến ngứa mắt.

Không biết là vô tình hay cố ý, Giản Thanh Vy bỗng quay đầu về phía này khiến cô giật bắn người lập tức xoay lưng lại. Cô luống cuống thu hết tất cả túi mua sắm rồi đệm bước rời đi thật nhanh.

Bước chân của Thẩm Nghi gấp gáp, đi được vài bước thì ngoảnh đầu xem có ai đi theo hay không. Cảm xúc của cô lúc này rối bời cả lên, nhịp tim cũng đập nhanh loạn xạ, lồng ngực không ngừng phập phồng những hơi thở mạnh.

Bao nhiêu suy nghĩ đổ dồn vào trong đầu cô lúc này.

“Ai ui.”

Vì cứ mãi suy nghĩ lại thêm bước chân có hơi vội, đi được một đoạn cô va phải người đang đi ngược hướng với mình, đồ đạc trên tay cô cũng bay lên cao một đường rồi rơi vương vãi xuống đất.

“Á! Hạo Điền, anh có sao không?” Giọng phụ nữ õng ẹo đầy lo lắng, vừa đỡ người kia đứng dậy vừa phủi bụi bẩn trên quần áo của anh ta.

“Fuck, đi đứng kiểu gì đấy?” Thịnh Hạo Điền bị đâm ngã liền bực bội, lúc đứng thẳng lưng đã to tiếng hét lên.

Thẩm Nghi bên này cũng bị ngã đau, mà khổ nỗi hôm nay cô mang cao gót thế là đã ngã đến trẹo chân. Lúc đứng vững có hơi khập khiễng vài phần, cô thấy đối phương có lớn tiếng nhưng phàm là lỗi mình nên cô lịch sự xin lỗi.

Mà Thịnh Hạo Điền lại không để yên, cứ nhất định phải làm to chuyện. Anh đưa chân đá vào đống túi mua sắm của cô, càng đưa ra vẻ giọng bực mình.

“Đúng là xui xẻo mà, mắt gắn sau lưng hả? Đi đường mà nghĩ vớ va vớ vẩn gì đấy?”

Thẩm Nghi nãy giờ liên tục nhận lỗi mà đối phương vẫn trách cứ không ngừng, thậm chí anh ta còn hành động vô cùng thiếu tôn trọng. Vốn trong người đã nổi nóng, Thẩm Nghi bị Thịnh Hạo Điền chọc cho bùng nổ cơn giận hơn.

“Anh cũng đi đứng kiểu gì đấy thôi, nếu không đã có thể né được tôi rồi. Tôi đã xin lỗi rồi mà anh vẫn hành xử trẻ con như vậy thì xin lỗi, tôi không tiếp.”

“Cô đâm trúng chúng tôi mà còn nói kiểu đó nữa hả?” Người phụ nữ bên cạnh anh lên tiếng, chỉ thẳng tay vào mặt cô.

“Này này, cô ăn nói gì đấy? Có biết tôi đây là ai không mà nói như thế?” Thịnh Hạo Điền hất tay cô ta ra, bày vẻ tự đắc còn cố ý kéo áo vest để mình trông thật ngầu.

Thẩm Nghi không đếm xỉa đến anh, cúi đầu nhặt lấy những món hàng của mình. Sau khi nhặt lên đầy đủ, cô mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Cũng chẳng phải là bố tôi, xin nhường đường.” Thẩm Nghi nhếch môi cười mỉa mai, sau đó không khách khí mà chen vào giữa đôi tình nhân rồi bỏ đi thật xa.

Thịnh Hạo Điền bị câu nói của cô chọc cho ngẩn người, cơn giận chưa kịp nguôi muốn kéo ngược cô tiếp tục cuộc cãi vả lại bị người bên cạnh ngăn cản.

Cô ta nũng nịu “Hạo Điền, mặc kệ người phụ nữ thần kinh ấy đi, cửa hàng có chiếc túi em thích ở gần đây thôi.”

Cơ mặt Thịnh Hạo Điền vẫn không giãn được bao nhiêu, lâu lâu lại hướng mắt về bóng Thẩm Nghi xa dần, hoàn toàn không để tâm vào người bên cạnh có bao nhiêu ồn ào.

Bị người kia kéo đi một hồi tâm trạng anh cũng dịu lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp