Bắc Kinh, đã vào giữa tháng mười một.
Tuyết đầu mùa năm nay bắt đầu từ rất sớm lại còn rất dày đặc, dưới lòng đất đã phủ thành những lớp tuyết trắng hỗn độn.
Ngoài trời bấy giờ đã gần chiều tối, các trung tâm thương mại bật các loại đèn màu sắc, các hàng quán ngoài lề đường cũng bắt đầu mở cửa, dọn bàn chuẩn bị đón tiếp khách.
Cô gái nhỏ xinh đẹp ngồi một góc ở quán cà phê còn đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của đường phố thì tách cà phê nóng được đặt trước mặt cô, kèm với giọng nói trong trẻo của cô nhân viên “Cà phê của chị đây ạ!”
“Cảm ơn.” Cô đáp lại một cách gọn gàng.
Tách cà phê nóng bừng được cô bưng lên ủ tay, sau đó lại nhàn nhã tựa lưng lên ghế thưởng thức vị đắng ở trong khoang miệng.
Đúng lúc này, trên màn hình lớn của một trung tâm thương mại đang phát một đoạn quảng cáo mỹ phẩm mới đang du nhập vào thị trường. Người mẫu trên màn hình là một cô gái sở hữu vẻ đẹp như tranh vẽ khiến người khác vừa nhìn đã thấy thích.
Ông trời dường như ban hết thảy các đường nét kiều diễm, thuần khiết đan xen nét quyến rũ riêng biệt cho cô gái này. Tuy không quá hoàn hảo nhưng lại độc nhất vô nhị. Vốn đã có sẵn vẻ đẹp trời ban nên cách trang điểm cũng không quá đậm, chủ yếu là tô điểm thêm vài nét để làm nổi bật lên nhan sắc của cô.
Đoạn quảng cáo xuất hiện vỏn vẹn vài giây trên màn hình đã kết thúc. Cô ngồi ở đấy, khẽ cười biểu lộ sự hài lòng.
Người ta thường nói “trăm nghe không bằng một thấy”, câu nói này rất đúng, cô người mẫu kia ở ngoài đời quả nhiên còn xinh đẹp hơn cả ảnh mạng.
Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, phá tan bầu không khí vốn tĩnh lặng của thế giới một người, cô vội đặt tách cà phê xuống rồi nhấc máy.
“Tiểu Tịnh à?” Cô còn chưa kịp mở lời chào, bên kia đã không giấu được hưng phấn mà thét tên cô “Mau, tối nay chúng ta phải mở party!”
Tiểu Tịnh mà đầu dây bên kia vừa gọi cô là của Thẩm Nghi – một người chị em thân thiết nhất với cô từ thuở còn tiểu học.
Còn cô là Lâm Giai Tịnh, chính là người đại diện cho dòng sản phẩm mới kia, cũng là một diễn viên nhỏ, vừa âm thầm từ nước ngoài trở về.
Cô đã quá quen với tính khí của Thẩm Nghi, chỉ biết phì cười để nối tiếp cho tâm trạng vui vẻ của cô ấy “Đừng quá phức tạp là được.”
“Được, chỉ vài người thôi.” Thẩm Nghi không giấu nổi sự phấn khích của mình vừa nói vừa hú hét bên đầu dây kia.
“Được rồi, được rồi, chiều theo ý cậu.” Lâm Giai Tịnh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Bên đầu dây kia vẫn luyên thuyên cùng cô một hồi, lúc sau chuẩn bị cúp máy không quên nhắc nhở cô “Chỗ cũ nhá, gặp cậu lúc tám giờ.”
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.
Trong làng giải trí, Lâm Giai Tịnh mặc dù được biết đến là một cô diễn viên có tuổi nghề khá già dặn nhưng ai cũng biết chí hướng của cô vô cùng khác biệt so với mọi người. Cô trước nay chạy theo những thứ bình dị, không cần quá cầu kì hay khoa trương, đủ kiếm sống, đủ vui vẻ là được.
Lần này trở về nước là nhờ vào bản hợp đồng quảng cáo mỹ phẩm kia.
Nói rằng không thích nổi tiếng cũng không phải, nổi tiếng sẽ có nhiều nguồn tài nguyên hơn, cô cũng sẽ được chú ý nhiều hơn. Nhưng đi đôi sẽ là tai tiếng, Lâm Giai Tịnh càng không hi vọng mình góp mặt trong những tin đồn oái oăm ấy.
Lâm Giai Tịnh nhìn thời gian cũng đại khái đã đến giờ hẹn với Thẩm Nghi.
Cô mặc một chiếc áo tay phồng màu nâu nhạt phối với quần jean sẫm màu tạo kiểu ở phần thắt lưng, tuy trang phục cô có vẻ không phù hợp với điểm hẹn lắm nhưng Lâm Giai Tịnh cũng đành kệ vậy, cô khoác thêm áo phao, choàng khăn cổ rồi rời đi.
Vừa ra khỏi quán cà phê, cô bị cơn lạnh làm cho rùng mình, vội vàng đút tay vào túi áo khoác rồi sải bước đến vỉa hè bắt taxi.
“Cho tôi về Triều Dương.”
…
Những tia nắng len lỏi vào kẽ hở cửa sổ đã soi sáng căn phòng nhỏ.
Bên tai Lâm Giai Tịnh nghe rất rõ những âm thanh tạp nham, có thể là tiếng chim hót, cũng có thể là tiếng còi xe inh ỏi nhưng cô chắc chắn tiếng ồn ào nhất chính là tiếng lòng phức tạp của chính mình.
Lâm Giai Tịnh ngây ngốc nhìn người đàn ông nằm bên cạnh đã rất lâu. Một người đàn ông khá quen mắt mà cũng thật xa lạ với cô.
Sáng nay khi vẫn còn chìm trong giấc mộng đẹp, một tia nắng ấm cố tình nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp của cô, để tránh đi sự đùa nghịch của vệt nắng cô đành trở mình.
Cô mơ màng nhìn thấy một khối “vật thể” lạ ở bên cạnh.
Đến khi nhận thức được tình hình thì mới tỉnh ngộ cô đang ở cùng một người đàn ông lạ mặt… ở trên giường mà quá đáng hơn là quần áo trên người cô biến mất đâu chỉ còn chiếc áo choàng tắm, còn anh ta thì chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thắt lưng.
Đại khái cô cũng có thể đoán được vài phần bản thân chắc hẳn đã nôn thốc nôn tháo lên người người ta nhưng đến mức phải “trần truồng” như thế này thì cô không dám nghĩ đến bất kỳ tình huống tốt đẹp nào cả.
Nhưng cô tự lượng được sức mình, tửu lượng cô thế nào cô biết, cô sẽ không bao giờ uống say đến mức phải chọc khuấy vào người khác như vậy!
Lúc này não bộ cô hoạt động với công suất tối đa, đưa ra một loạt câu hỏi.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ở đây cùng người đàn ông này? Ai đã giúp cô thay quần áo? Cả hai người thế này là đã phát sinh quan hệ?
Trong lòng cô không ngừng đấu tranh với nhau, một phần là thắc mắc, một phần là vì… vẻ đẹp của người đàn ông kia.
Bỗng dưng cô lại say sưa ngắm anh đang say giấc.
Ừm… Anh ta có một nét đẹp khiến người khác không thể rời mắt mà lại còn giống với mẫu hình cô yêu thích, chính là quá điển trai.
Gương mặt anh trông rất yên bình khi ngủ, cũng không hẳn thế, đâu đó vẫn cảm nhận được sự nghiêm nghị từ gương mặt này. Nhìn anh ta cũng không có dáng vẻ của một công tử bột, da anh hơi rám nắng, lông mày rậm thoạt nhìn có vẻ khá đáng sợ. Nhưng mà, sao trông anh ta quen quá!
Trên người anh còn có hương thơm nhàn nhạt len vào khứu giác của cô, là một mùi thơm rất thanh, rất dễ chịu, cơ mà mùi nước hoa đầy dịu dàng như thế này trông không hợp với kiểu người như anh nhỉ?
Cũng không biết trôi qua bao lâu Lâm Giai Tịnh cứ mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này không rời nửa giây.
Cô cố gắng sắp xếp lại các mảnh ký ức của bản thân vào tối hôm qua.
Cô nhớ rất rõ bản thân đã có một chuyến “du lịch nhỏ” đến Đông Thành, sau đó cô cùng bọn Thẩm Nghi đi ăn mừng, cô cũng nhớ bản thân mình đã uống kha khá.
Cô còn nhớ dì đã gọi cho cô, còn nói sẽ gửi món dưa chua mà dì đã tự tay làm lên thành phố cho cô. Trước khi cúp máy còn dặn dò cô khá nhiều như phải chú ý sức khỏe, đừng quá vùi đầu vào công việc.
Sau đó, cô đã tắt máy. Rồi sau đó nữa thì sao?
Ký ức của cô về đêm qua chỉ dừng ngay tại đó…
Chẳng lẽ, bản thân đã say đến bất tỉnh nhân sự ư?
Vì mải mê lục lọi chút ký ức vặt, cô cũng không để ý rằng người bên cạnh đã tỉnh giấc từ lâu. Lúc cô hoàn hồn trở về cũng là lúc bốn mắt chạm nhau.
Lâm Giai Tịnh giật nảy mình trước sự thức giấc yên lặng của anh, cô chau mày nhìn anh mà người nọ cũng chẳng hề né tránh ánh nhìn lạ lẫm của cô.
Giữa một bầu không khí yên tĩnh bỗng được giải cứu bởi tiếng chuông điện thoại, là của cô.
Cô xoay người lôi cái thân mệt mỏi nhưng còn chưa kịp với tới di động trên bàn, cô đã ngã lăn xuống đất, cơn đau truyền đến khiến cô “ư hử” mấy tiếng.
“Alô?” Cổ họng cô đau khan vì mớ rượu đêm qua, cô đưa tay day day làm dịu đi sự khó chịu.
“Xin chào, cô có phải là Lâm Giai Tịnh không?” Bên kia là một giọng nữ lịch thiệp.
Ai nhỉ? Cô vội nhấc máy cũng không thèm để ý đến đối phương là ai.
“Ừm, là tôi.” Cô chậm chạp đi lại gần cửa sổ nhìn cảnh quang buổi sáng bên ngoài thành phố.
“Thật may quá!” Bên đầu dây kia có ý cười “Tôi là Phi Mẫn, là quản lý của Lily.”
“Lily?” Cô ngạc nhiên, đôi mày thanh tú nhướng cao một đường.
Chẳng phải là cô ca sĩ mới nổi gần đây hay sao?
“Hiện tại cô có tiện nói chuyện không?” Ở đầu dây bên kia lại lịch sự hỏi cô.
Lâm Giai Tịnh gật đầu “Vâng” một cái rồi lười biếng vươn vai cho thoải mái.
“Là thế này, chúng tôi sắp đến quay MV ca nhạc cho sản phẩm mới của Lily, liền nghĩ đến cô rất phù hợp với dự án nên tôi gọi đến muốn báo với cô một tiếng!” Phi Mẫn nhanh chóng trình bày vấn đề chính “Cô có thể bỏ một ít thời gian để chúng ta gặp mặt được không?”
Lâm Giai Tịnh thầm nghĩ dạo gần đây cô liên tục nhận được các dự án khá lớn thế này, cảm giác bản thân mình như đang trúng mánh rồi.
Cô cong môi cười cười, lại cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần rồi đáp “Đương nhiên rồi quản lý Phi, hôm nào thì chúng ta có thể gặp mặt?”
Bên kia có tiếng loạt xoạt, chắc là Phi Mẫn đang tra lịch trình của Lily “Chiều nay cô có tiện không?”
Cô không ngần ngại gật đầu “Được chứ!”
Bên kia nói sẽ nhanh chóng gửi địa chỉ và thời gian chính xác cho cô trước khi kết thúc cuộc gọi.
Thế là một bản hợp đồng lại được vào tay cô trong tháng này. Cô vui mừng hết nấc, tay chân cũng không yên phận mà làm những động tác nhảy nhót thể hiện sự phấn khích của mình.
Một màn nhảy múa loạn xạ của cô rơi vào đôi mắt ghét bỏ của người phía sau, anh đứng khoanh tay trước ngực, tựa nửa người vào mép tường của nhà vệ sinh.
Khi cô xoay người lại cũng khó thoát khỏi giật mình, lúc này cô mới bất giác nhớ đến mình đang ở một nơi xa lạ cùng một người đàn ông xa lạ.
Lâm Giai Tịnh ho nhẹ một cái, đứng yên tại chỗ, cô lấy lại vẻ nghiêm túc của mình.
Trên người anh ta vẫn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, trên mái tóc còn đọng lại những giọt nước, có lẽ anh vừa tắm. Đứng đối diện anh như thế cô liền có thể nhìn rõ được cơ thể đầy nam tính và quyến rũ của anh.
Chắc có lẽ thường ngày anh có tập thể hình nên mới có được một bộ ngực và cơ bụng săn chắc đến thế kia.
Nghĩ gì vậy Lâm Giai Tịnh? Cô điên rồi, thời điểm này còn háo sắc được nữa!
Xóa hình ảnh anh ra khỏi bộ não, cô lại nghĩ đến cảnh tượng đầy mờ ám của cô và anh ta sáng nay, cô đảo nhanh mắt lên chỗ nằm của mình một lượt.
Trong lòng cô định sẵn giữa hai người chắc hẳn trải qua tình một đêm rồi.
Suy cho cùng cô vẫn là một người chưa biết đến chuyện giường chiếu nhưng vẫn hiểu đại khái là như thế nào, bản thân cô cũng khá bảo thủ, luôn hy vọng cái ngàn vàng của mình được trao cho người mình yêu chứ không phải với một người xa lạ như anh ta.
Ngoài sức tưởng tượng của cô, chiếc giường hoàn toàn trắng tinh.
“Tối qua…” Cô vẫn lo lắng, ngập ngừng cắn môi nhìn anh.
“Không có gì xảy ra cả.” Người đàn ông đứng đối diện cô lúc này lên tiếng, giọng anh trầm đục toát lên khí chất cao sang, nghe rất êm tai.
Như trút bỏ được tảng đá đè nặng trên vai nhưng cô vẫn còn một nghi vấn.
“Quần áo trên người tôi là anh thay sao?” Cô vô thức theo bản năng đưa tay lên che ngực mình.
Anh cười lạnh, nhìn cô với ánh mắt nhàm chán “Không còn cách nào khác!”
Không còn cách nào khác?
Cô thầm rủa trong lòng, vốn dĩ anh đã có thể gọi nữ nhân viên lên thay giúp cô, hoặc cứ quẳng đại cô trong phòng đi, người trưởng thành ai lại làm vậy? Vậy thì, cô đoán anh chính là biến thái, biến thái có văn hóa!
Đột ngột có tiếng chuông cửa vang lên, anh ở gần cửa nhất nên xoay người đi mở, Lâm Giai Tịnh nhân cơ hội này chạy nhanh vào nhà vệ sinh, tránh đi bầu không khí ngại ngùng của cả hai.
Bản thân cô lúc này chỉ muốn hét lên trong tuyệt vọng, ngoài cái áo choàng tắm này thì bản thân cô không biết quần áo của mình biến đâu mất. Hiện tại cô như một con cá đang bị bắt lên bờ, không biết làm gì ngoài sự thấp thỏm trong lòng.
Lâm Giai Tịnh tự trấn an bản thân bằng những suy nghĩ tích cực nhất, dù gì cũng phải về nhà. Cô vệ sinh cá nhân rồi đi tắm qua một lượt.
Lúc trở ra, căn phòng đã trống trơn không bóng người.
Người đàn ông kia không thấy đâu nữa.
Trên ghế sofa vắt sẵn một bộ quần áo, là bộ quần áo đêm qua của cô.
Tiếng chuông cửa ban nãy có lẽ là của nhân viên khách sạn mang quần áo của cô và anh ta lên. Bộ quần áo trên tay trông sạch sẽ, tươm tất lại còn phảng phất hương thơm nên không cần nghĩ cũng biết là đã được giặt ủi cẩn thận.
Lâm Giai Tịnh lấy di động nhấn một dãy số rồi run chân chờ đầu dây bên kia nhấc máy. Qua vài tiếng đổ chuông, bên kia đã nhận máy, cô liền bày ra giọng điệu cứng nhắc.
“Mau đến đón bổn cung về.”