Chưa Từng Muộn Màng

Chương 10. Ngón tay cái màu đỏ


2 tháng

trướctiếp

Lãnh Tôn quay về Lãnh Thị đã trở về dáng vẻ cứng nhắc vốn có của mình.

“Tổng giám đốc!” Vương Tuân đợi sẵn ở thang máy, vừa trông thấy anh liền cung kính.

“Harry đâu?” Anh thấp giọng hỏi.

“Ông ấy đang chờ trong văn phòng giám đốc ạ.”

Vương Tuân đi trước, đẩy cửa phòng rồi tránh sang một bên nhường đường cho anh.

Trên ghế khách có một tên người Tây mập mạp đang run run đùi, vừa nghe tiếng cửa ông ta vội đứng dậy, nhìn anh như vị cứu tinh của mình.

Lãnh Tôn liếc ông ta một lượt từ trên xuống với ánh mắt hiếu kỳ.

Sắc mặt Harry tái nhợt, mắt trái sưng to một khối bầm, mặt mũi lem luốc máu me và bụi bẩn, quần áo thì sộc sệch, vài chỗ rách nát lộ rõ thương tích chưa lành, trông ông ta lúc này chẳng khác một tên ăn mày rách tươm.

Đứng ở phía đối diện anh còn thấy rõ cả người hắn đang run cầm cập, câu từ cũng không liền mạch với nhau.

“Tổng giám đốc… đã… đã có chuyện xảy ra… ở Peru rồi.” Harry dùng tiếng Tây Ban Nha để giao tiếp, phát âm có hơi nặng tai nhưng Lãnh Tôn vẫn có thể nghe hiểu.

Ông ta đã khá lớn tuổi, đầu tóc hói gần như đã phủ bạc một nửa, thân hình nặng nề đứng khom lưng để chống đỡ sức nặng của cơ thể. Vương Tuân được sự điều động của Lãnh Tôn tiến lên phía trước đỡ Harry ngồi xuống ghế, thay cà phê trên bàn thành cốc nước trắng.

“Ông bình tĩnh lại một chút rồi giải thích rõ ràng với tổng giám đốc xem.” 

Lãnh Tôn đi lại ghế ngồi đối diện, Vương Tuân đi theo đặt xấp tài liệu lên bàn.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tôn nghiêm mặt nhìn Harry vẫn đang run rẩy.

Anh sử dụng đồng ngôn ngữ với Harry, từng câu chữ được anh phát âm vô cùng rõ ràng.

Được rất lâu Harry cố trấn an tinh thần, ông ta nuốt nước bọt “ực” một cái mới run run giọng thốt lên “Meera… Meera chết rồi!” 

Vương Tuân đứng cạnh bên nghe xong như bị dọa, lập tức đưa mắt nhìn sang anh, lúc này Lãnh Tôn cũng nhíu mày khó hiểu.

Meera mà ông nhắc đến là người Peru làm việc tại Bắc Kinh, sau này để tiện giám sát thị trường, anh cử Meera đến Peru cùng Harry phụ trách dự án công ty con của Lãnh Thị.

“Gần đây công trình thường xuyên xuất hiện nhiều tên côn đồ đến tìm Meera đòi lấy lại vật gì đó mà cô ta đã đánh cắp từ bọn chúng… Cho đến một hôm lúc tôi đang trên đường trở về nhà, Meera… Meera bỗng dưng xuất hiện trước xe tôi cầu xin tôi giúp đỡ, cô ta nói gì mà… có người đang muốn giết cô ta, nhưng còn chưa kịp cho tôi rõ chuyện gì cô ta đã… đã… đã bị bắn chết ngay giữa đường, còn ngay trước mặt tôi nữa…”

Ông ta vừa kể vừa ôm đầu run lẩy bẩy, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng mà mình chứng kiến ngày hôm ấy con ngươi ông ta trợn tròn rồi tiếp tục nói.

“Tôi lúc ấy cũng bị ai đó đánh ngất, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở một nơi rất xa lạ. Sau đó… Sau đó tôi bị bọn bắt cóc tra hỏi Meera đã giấu cái gì đó của bọn chúng ở đâu nhưng thật sự tôi không hề biết đến… đêm hôm trước bọn nó có sơ hở tôi đã trốn thoát được, liền nhanh chóng đến đây báo tin với anh. Bây giờ bọn chúng đang tìm kiếm tôi khắp nơi… tổng giám đốc… tổng giám đốc Lãnh, anh cứu tôi với.” 

Harry đem đầu đuôi sự việc xảy ra ở Peru kể cho Lãnh Tôn nghe, Vương Tuân đứng bên cạnh tuy không giỏi ngôn ngữ của hắn nhưng nhiều năm đi theo Lãnh Tôn, anh cũng đại khái nghe được một vài chữ, chủ yếu là những từ có thể ghép thành nội dung chính trong câu chuyện mà Harry nói đến.

“Rốt cuộc cô ta đã ăn cắp thứ gì mà phải thiệt mạng như vậy chứ?” Vương Tuân sử dụng tiếng Anh giao tiếp với hắn, anh đánh mắt sang nhìn Lãnh Tôn “Tổng giám đốc, chuyện này…”

“Khoan đã.” Lãnh Tôn điềm tĩnh giơ tay ngắt lời Vương Tuân.

Vương Tuấn thấy anh có suy tư nên không vội. Harry phía đối diện có hơi khẩn trương, đưa tay vò đầu bứt tóc, liên tục vang lên những tiếng kêu gào chửi rủa bằng tiếng bản địa.

“Meera có nói gì với ông không?” Lãnh Tôn hồi lâu mới lên tiếng hỏi Harry.

Nghe xong Harry lại tiếp tục bứt tóc “Nhiều lần tôi hỏi cô ta rồi nhưng cô ta lúc nào cũng im lặng không trả lời tôi.”

Hắn còn đưa tay đấm thật mạnh vào đầu để tìm lại chút ký ức, lúc sau nhớ đến một chi tiết nhỏ, hắn đập bàn “Đúng rồi, đúng rồi, một tuần trước khi cô ta chết, Meera luôn nói với tôi phải nhanh chóng đến Trung Quốc gặp anh, còn lẩm bẩm với tôi cái gì đó… là một thứ quan trọng… là… A… là ngón tay cái màu đỏ.”

“Ngón tay cái màu đỏ?” Lãnh Tôn càng nghe càng khó hiểu, anh đưa tay gõ lên mặt kính bàn làm việc “Ngoài ra bọn bắt cóc có nói là tìm vật gì không?”

Harry lắc đầu, hắn bất lực giữ khư khư vẻ mặt cầu cứu với Lãnh Tôn.

Được khoảng một lúc khá lâu, Lãnh Tôn giãn đầu mày lên tiếng “Trước mắt, cậu đưa Harry đến một nơi an toàn để tạm lánh. Sau đó, cậu sang Peru một thời gian đi, phía bên đó toàn quyền trao cho cậu.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Vương Tuân cúi đầu nhận lệnh anh nhanh chóng.

“Tìm hiểu kỹ đã có chuyện gì xảy ra, công trình bên đó cũng tạm dừng hoạt động một thời gian.” Lãnh Tôn dặn dò thêm.

Anh nói xong lại quay sang nhìn Harry “Trong thời gian này ông ở lại Bắc Kinh đến khi thư ký tôi giải quyết xong chuyện bên đó, còn chuyện gì nữa không?” 

Harry tuy vẫn còn kinh sợ nhưng có được lời đảm bảo của anh liền chịu khó trấn an mà lắc đầu.

Vương Tuân nghe lệnh xong không dám chậm trễ nửa giây. Anh đi đến trước mặt Harry làm động tác mời với ông ta “Tổng giám đốc đã nói vậy thì ông không cần lo lắng nữa, còn bây giờ ông nên đi nghỉ ngơi rồi.”

Trong lòng Harry ít nhiều cũng yên tâm được vài phần khi nghe Vương Tuân nói. Trước khi cùng Vương Tuân rời đi ông ta còn nói vài câu chú ý cẩn thận với Lãnh Tôn.

Đến khi căn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh, Lãnh Tôn mới thay đổi sắc mặt, trong lòng anh như một cơn sóng đang trổi dậy đầy dữ dội.

Sự trầm mặc của Lãnh Tôn chỉ khiến căn phòng thêm lạnh lẽo và đáng sợ. Anh thả từng hơi thở trầm đục của mình lên không trung, đôi mắt u ám thể hiện rõ được cảm xúc ảm đạm đang đè nén trong lòng mình.

Lâm Giai Tịnh hai ngày nay cũng bận rộn không kém gì Lãnh Tôn.

Hầu hết thời gian cô đều dành cho trường quay, cùng mọi người trong đội ngũ sản xuất âm nhạc hoàn thành MV ca nhạc của Lãnh Kỳ.

Từ khi tham gia vào dự án này, cái tên “Lâm Giai Tịnh” được nhắc đến nhiều hơn trên trang mạng xã hội. Lượt tìm kiếm tên cô cũng tăng nhanh, thậm chí đã có một lượng người hâm mộ còn đẩy thuyền* cho cặp tình bạn giữa cô và Lãnh Kỳ.

*Đẩy thuyền: thuật ngữ của showbiz khi fan hâm mộ ghép đôi một cặp từ hai người trở lên vì quá yêu thích hoặc là vì họ có những ám chỉ (hint) quá thật cho mối quan hệ.

Với tình huống này, đây là lần đầu tiên cô gặp phải.

Hôm nay là buổi quay cuối, Lâm Giai Tịnh cũng không còn nhiều phân đoạn để quay thêm, vì thế khi đạo diễn hô “Cắt!” đồng nghĩa với việc đã có thể đóng máy.

“Cảm ơn mọi người đã vất vả.” Lâm Giai Tịnh vừa kết thúc vai diễn liền cúi đầu với đội ngũ sản xuất một cách lịch sự.

Đáp lại cô là những tiếng vỗ tay cổ vũ chúc mừng của mọi người. Còn có một số người chạy đến đưa nước cho cô, tận tình quan tâm cô.

Đạo diễn dành cơn mưa lời khen cho cô, lại hào sảng nói rằng sau này tiền đồ của cô sẽ rất rộng mở. Lâm Giai Tịnh từ đầu đến cuối vẫn nở một nụ cười khách sáo, không quên liên tục cảm ơn mọi người. 

Lúc thay trang phục trở ra, Lãnh Kỳ đang chán nản ngồi trong phòng nghỉ vừa thấy cô liền tít mắt cười “Chị Giai Tịnh!”

“Sao em lại đến đây nữa rồi?” Cô cười cười, dọn dẹp đồ vật cá nhân đang bày bừa trên bàn vào túi xách.

Lãnh Kỳ chống tay lên cằm giương mắt nhìn cô “Ở nhà chán lắm nên em đến tìm chị cùng trò chuyện.”

Cô bị Lãnh Kỳ chọc cho phì cười, mấy ngày nay buổi quay nào Lãnh Kỳ cũng đến cổ vũ, dù không trọn vẹn nhưng cô ấy luôn bầu bạn cùng cô trong suốt thời gian qua. Có hôm phải quay đến tận khuya Lãnh Kỳ vẫn cố gắng ở lại với cô, trong lòng cô có chút áy náy mà cũng không thể cản được cô ấy.

Là một người hoạt bát, Lãnh Kỳ lại có thể đến trường quay chỉ để ngồi yên một chỗ, ở điểm này cô thật sự không tìm được lời giải thích hợp cho tính cách của cô ấy.

“Nếu chị là em thì chị ước mình được nằm trên giường mỗi ngày rồi.” Lâm Giai Tịnh dọn xong xuôi mọi thứ, ngước mắt nhìn gương chỉnh sửa lại nhan sắc một chút.

Lãnh Kỳ lắc đầu chán nản “Nhưng ở nhà em thật sự rất chán.”

Cô ấy ngồi trên ghế xoay vài vòng thích thú, bất ngờ bật ra sáng kiến liền nhảy vọt xuống đất “Hay hôm nay em sang nhà chị ngủ có được không?”

“Hả?” Lâm Giai Tịnh bị dọa một phen, cô còn nghĩ mình đã nghe lầm “Như vậy cũng được sao?”

Họ vừa quen biết nhau chưa bao lâu cơ mà!

“Sao lại không chứ?” Lãnh Kỳ như vớ được một ý hay liền ra vẻ đăm chiêu, trên mặt lộ rõ sung sướng “Quyết định vậy đi, đêm nay em sẽ sang nhà chị ngủ. Chúng ta phải đi mua một ít nguyên liệu để nấu ăn đêm thôi!”

Nói rồi Lãnh Kỳ khoác vai Lâm Giai Tịnh hớn hở bước ra ngoài, còn ngộ nghĩnh hơn là cô ấy nhảy chân sáo trước bao nhiêu ánh nhìn của mọi người trong hội trường.

Ngoài đại sảnh có một con xe đỗ sẵn chờ Lãnh Kỳ, bên cạnh còn có hai vệ sĩ oai nghiêm đứng trực. Vừa thấy Lãnh Kỳ, một tên vệ sĩ vội vàng mở cửa lại bị Lãnh Kỳ từ chối, cô ấy còn xua tay với họ.

“Các anh về đi, hôm nay tôi ở cùng với chị Giai Tịnh.”

Hai tên vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau một lượt sau đó lắc đầu “Lãnh tổng đã dặn chúng tôi phải đưa tiểu thư về an toàn ạ.”

“Không sao đâu, chị Giai Tịnh không làm hại tôi. Các anh cứ về nói với anh hai tôi một tiếng hôm nay tôi sẽ ở cùng chị Giai Tịnh là được.” Lãnh Kỳ cương quyết nắm lấy tay của cô không buông.

“Chuyện này…” Vẫn là bốn mắt nhìn nhau của hai tên vệ sĩ đứng chờ cô ấy.

Một câu “Chị Giai Tịnh không làm hại tôi đâu” đã làm dấy lên hiếu kỳ trong cô. Lâm Giai Tịnh suýt xoa một chút rồi tiến lên giải vây giúp hai người họ, khuyên nhủ Lãnh Kỳ “Hay là em chủ động gọi điện báo anh ấy một tiếng?”

Lãnh Kỳ gật gù nghe theo, nhanh chóng gọi một cuộc cho Lãnh Tôn. Không bao lâu sau bên kia đã nhấc máy, Lãnh Kỳ cao giọng gọi “Anh hai!”

Bên kia “Ừm” một tiếng rồi giữ máy tiếp tục bận rộn với công việc của mình. 

“Đêm nay em có thể ở cùng chị Giai Tịnh được không?”

Lãnh Tôn không đáp ngay, sau đó lại thấp giọng “Chuyển máy cho cô ấy giúp anh.”

Lâm Giai Tịnh đứng một bên đang nghịch tuyết dưới chân bất ngờ được Lãnh Kỳ đẩy điện thoại vào tay với ám hiệu rằng người ta tìm cô.

“Cô Lâm?” Lãnh Tôn khẽ lên tiếng “Phiền cô chăm sóc Kỳ giúp tôi một hôm!”

“Ừm, anh yên tâm.” Cô gật đầu, Lãnh Kỳ đứng bên kia mắt tròn xoe nhìn cô.

“Đừng để con bé thức khuya.” Cô nhạy cảm nghe ra chất giọng mệt mỏi kia, có lẽ anh rất bận rộn với công việc.

Ngoài lời dặn dò đó ra anh không nói gì thêm, cô cũng “Được” một tiếng rồi tắt máy. 

Lãnh Kỳ vui sướng lắc điện thoại trước mặt hai tên vệ sĩ kia, nở nụ cười khoe khoang “Bây giờ thì tôi được tự do rồi chứ?”

Hai tên vệ sĩ thấy vậy cũng không làm khó Lãnh Kỳ nữa.

Trước khi tản bộ về nhà Lâm Giai Tịnh, Lãnh Kỳ bảo họ không cần phải đi theo cô ấy. Ban đầu hai tên vệ sĩ vẫn không yên tâm, sau cùng vẫn là cô lên tiếng giải vây giúp cô ấy thì họ cũng chịu để cả hai người tự trở về nhà.

Cả hai ghé vào siêu thị gần đó để mua một ít nguyên liệu cho bữa tối, dọc đường trong siêu thị Lãnh Kỳ cứ như một đứa trẻ cười nói thoải mái hết mình, đòi hỏi cô phải mua bằng được những món yêu thích cho mình, chốc chốc lại hát hò vui vẻ không thì lại kéo tay cô cười nói mấy hồi.

Cũng chính vì thế mà rốt cuộc đã thu hút không ít người chú ý đến hai vị “minh tinh” đang đi dạo siêu thị. Họ bắt đầu xì xào với nhau, bỗng chốc siêu thị lại có dịp náo nhiệt hơn thường ngày.

Lâm Giai Tịnh dĩ nhiên nhận ra sự khác thường, cô liền nhanh chóng kéo Lãnh Kỳ lại gần mình, đưa một chiếc khẩu trang cho cô ấy.

“Lựa nhanh rồi mình về nào!” Lâm Giai Tịnh thấp giọng nhắc nhở sau đó đẩy xe qua khu thực phẩm khô lấy vài món cuối rồi bước nhanh đến quầy thanh toán.

Lúc này Lãnh Kỳ cũng nhận ra họ đã bị phát hiện, lợi dụng phần tóc dài che đi nửa gương mặt của mình, gấp gáp giúp Lâm Giai Tịnh đặt sản phẩm trong xe lên quầy thanh toán.

“Chị Giai Tịnh, sẽ không sao chứ?” Lãnh Kỳ vừa lo lắng vừa nén cười trong lòng hỏi cô.

Lâm Giai Tịnh lắc đầu bảo cô ấy cứ tỏ ra như bình thường. Thanh toán xong, cả hai vội trở về nhà.

“Đã là người nổi tiếng rồi mà vẫn không cẩn thận gì cả.” Lâm Giai Tịnh phì cười với Lãnh Kỳ.

“Em quên mất thôi!” Lãnh Kỳ lè lưỡi cười, ra khỏi siêu thị rồi vẫn không ngừng ôm bụng cười to “Nếu không có chị ra tay kịp thời chắc là giờ này em vẫn còn ở trong đấy với mọi người rồi.”

Lâm Giai Tịnh và Lãnh Kỳ mỗi người một túi xách bên tay vừa đi vừa nói cười. E là bão tố còn đang chờ họ ở phía trước kìa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp